Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 2: Chương 2




Dưới thời vị hoàng đế Du Bá Thiên này không có khiếm khuyết gì quá lớn , tuy rằng ngẫu nhiên sẽ lộ ra bản tính thổ phỉ , nhưng tổng thể vẫn tốt hơn rất nhiều so với tiền triều cũ. Hơn nữa dưới trướng của ông là binh hùng tướng mạnh, bản tính thiện chiến, khiến cho chư quốc tứ phương đều phải sợ hãi, mang lại cho văn võ bá quan cảm giác khá an toàn. Duy chỉ có một việc không tốt lắm đó chính là sủng ái vô số tật xấu của nữ nhi, đặc biệt là hai tháng gần đây, quả thực thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.


Vị hoàng nữ kia có công mở rộng ranh giới, được phong làm nhất phẩm Đại tướng quân, tự nhiên cũng lên thượng triều, nhưng ngày nào cũng đều lâm triều được một nửa rồi nàng mới đến, hoặc là dứt khoát không tới. Thượng triều một cách tùy tiện như vậy cũng thôi đi, rốt cuộc hoàng thượng cũng chưa nói gì, nhưng sau khi nàng tới rất không an phận, tóm được ai liền bắt lỗi người đó, qua hai tháng, một nửa số người trong triều đình người đều bị nàng lấy luật lệ quốc gia ra để chèn ép .




Tổ tiên của Du thị là người Trung Nguyên, cũng được coi như hoàng tộc đời trước, nhưng sinh sống Bắc Vực đã gần trăm năm, vô luận là phương thức giải quyết các vấn đề của triều chính, hay phong tục lễ tiết đã có sự khác biệt tương đối lớn với người Trung Nguyên.

Nhưng rốt cuộc số người Trung Nguyên trong triều đình chiếm đa số, lại đều là thế gia đại tộc căn cơ thâm hậu , cho dù Du Bá Thiên là hoàng đế cũng phải kiêng kị nhường nhịn bọn họ một chút.


Nhưng vị hoàng nữ kia mặc kệ, ta nghe không lọt tai, ta sẽ bắt lỗi ngươi, nếu không bắt lỗi được ngươi, ta còn có thể đánh ngươi! Mấy ngày hôm trước nàng vừa cho vị quan tam phẩm một bài học , đương nhiên là chọc cho quần thần nhiều người tức giận.


Tuy nhiên, nàng là một nữ oa, lại là khuê nữ bảo bối của hoàng thượng, các ngươi một đám đại lão gia đánh không lại người ta, còn muốn so đo như thế nào? Bắt hoàng thượng đánh nàng một trận ? Điều này khẳng định không được.


Du Bá Thiên tỏ vẻ rất thông tình đạt lý: Được được được, ta phạt nữ nhi của ta một năm bổng lộc, để nàng nhận lỗi là được rồi chứ ?

Không sao, thư cáo lỗi vẫn là Hàn Lâm Viện biên soạn, sau khi phạt bổng lộc xong , ngày kế tiếp Du Bá Thiên còn tặng cho nữ nhi một rương đồ trang sức có giá trị xa xỉ. Không chỉ tương đương như không phạt, còn giống như được phát bổng lộc sớm.


Hiện tại toàn bộ triều đình đều biết Du Bá Thiên sủng nữ nhi vô độ, mọi người vừa nhìn thấy vị sát tinh kia chỉ có thể trốn, không thể giao phong chính diện . Mỗi ngày khi văn võ bá quan rời giường chuyện đầu tiên chính là cầu nguyện hôm nay vị sát tinh kia lười biếng không vào triều sớm.

Nếu nàng không tới, đó là một ngày trời nắng.


Cũng không biết có phải do bọn họ thắp hương bái Phật linh nghiệm hay không, mà vị hoàng nữ sát tinh kia cư nhiên nửa tháng cũng không thượng triều, hiện tại trong triều đình mỗi ngày mặt trời đều lên cao, bầu trời trong xanh, chúng quần thần hận không thể ngâm nga hát hí khúc khi thượng triều.




Nhưng có một thứ gọi là vui quá hóa buồn.

Một ngày này, Du Thiên Linh đúng giờ lên thượng triều, từ đầu tới đuôi đều yên tĩnh như một bông hoa lan, quả thực như được thay đổi thành một người khác.

Khác thường tất có biến, trong lòng quần thần đều nói thầm.


Mắt thấy muốn tan triều, có thể thở phào nhẹ nhõm, Du Bá Thiên đột nhiên hòa ái dễ gần nói: “Công chúa ThiênLinh của trẫm, hiện giờ đã đến tuổi phối hôn, trẫm quyết định ngay trong ngày hôm nay sẽ bắt đầu lựa chọn Phò mã cho nàng, con nối dõi của các đại thần từ tứ phẩm trở lên đều có cơ hội được lựa chọn, trẫm lệnh cho các ngươi nội trong ba ngày , phải giao bát tự cùng bức họa của những nhi tử có điều kiện thích hợp cho Lễ Bộ, để trẫm cùng Hoàng Hậu lựa chọn phò mã cho công chúa. Được rồi, bãi triều.” Nói xong chạy so với con khỉ còn nhanh hơn, rõ ràng ông không muốn nghe bất cứ ý kiến gì của bọn họ.


Chợt nghe tin dữ này, trong nhà những đại thần có nhi tử chưa được hứa hôn giống như chết cha chết mẹ , khi nhìn hình vẽ dữ tợn trên mặt Du Thiên Linh, lại càng tuyệt vọng.

Sau khi bãi triều , tất cả chư vị đại thần đều truyền tin về nhà, bà mối trong kinh thành lập tức liền cung không đủ cầu.

Nhanh chóng đính hôn cho nhi tử a! Bằng không dê sẽ vào miệng cọp!

*

Huệ An Hầu cũng thực gấp, con thứ Hoài Ân của ông là kinh thành tam kiệt. Hiện giờ tân hoàng chọn rể, tỷ lệ con của ông bị lựa chọn tự nhiên muốn cao hơn so với người khác. Nhưng cho dù như thế, hôn nhân đại sự sao có thể qua loa định đoạt? Trước đó là do chọn lựa không hợp tâm ý, mới khiến hôn sự của nhi tử chậm trễ tới mười bảy tuổi, hiện nay cũng không có đạo lý vội vàng tạm chấp nhận một mối hôn sự.


Nhưng hiện nay tình cảnh Huệ An hầu phủ lại rất xấu hổ, đã không còn phong cảnh như lúc trước. Trưởng tỷ Huệ An Hầu, là sủng phi của hoàng đế tiền triều, một người được sủng ái ban ơn cho cả nhà, Huệ An Hầu ỷ vào trưởng tỷ cùng thế lực gia tộc, nên ở kinh thành tất nhiên là hô mưa gọi gió, người khác muốn trèo cao cũng không được. Nhưng hôm nay hoàng thất tiền triều bị giết, trưởng tỷ của ông bị tuẫn táng mà chết, nếu không có Ninh gia của phu nhân nhà ông ủng hộ tân đế, tình cảnh của ông sợ rằng sẽ gian nan hơn rất nhiều so với hiện tại.


Hiện giờ tân đế đăng cơ đã được một năm, đối xử với Huệ An hầu phủ không nóng không lạnh, vì thế không ai dám mạo muội đính hôn cùng Huệ An hầu phủ?

Ninh thị lật rồi lại lật danh sách trong tay: “Hầu gia, bằng không liền quyết định nữ nhi của Hộ Bộ lang trung đi, người này thiếp thân đã gặp qua, tri thư đạt lý, dung mạo tú lệ, bát tự tương hợp cùng Hoài Ân, nhưng thật ra cũng là một nương tử tốt.”

Huệ An Hầu nghe xong lắc đầu, một nữ nhi của Hộ Bộ lang trung làm gì có chỗ nào xứng đôi cùng Hoài Ân?

“Đừng nóng vội, ấn theo lệ thường, sinh thần cùng bát tự mới được dâng lên, Phò mã như thế nào cũng phải mất hai ba tháng mới có thể định ra được, vẫn còn thời gian để lựa chọn.”


Vừa dứt lời , quản gia vội vội vàng vàng chạy vào, rõ ràng khoảng cách không bao xa nhưng mồ hôi lại đầy đầu: “Hầu…… Hầu gia! Thánh chỉ tới rồi! Thánh chỉ tới rồi!”

Huệ An Hầu vừa nghe, bỗng nhiên đứng dậy: Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế?

Sắc mặt Ninh thị trắng nhợt: “Nên…… Nên không phải là……”

Huệ An Hầu vội ngắt lời Ninh thị, lắc đầu nói: “Đừng nói bậy, nhất định không phải! Nhất định không phải……” Dứt lời lải nhải trong miệng, dưới chân ông như có chút hư không bước ra ngoài.


Tới phía ngoài thính đường, đến tuyên chỉ lại là Lễ Bộ lang trung, Huệ An Hầu vừa nhìn thấy trong đầu liền oanh một tiếng, không nên tới, chung quy vẫn sẽ tới……

Lễ Bộ lang trung thấy mọi người đã đông đủ , cao giọng nói: “Nhi tử Huệ An Hầu Khi Hoài Ân tiếp chỉ!”

Là Khi Hoài Ân tiếp chỉ, mà Huệ An Hầu, trong thánh chỉ này viết những gì tất nhiên là rõ như ban ngày.


Huệ An Hầu quỳ trên mặt đất đầy một mặt khó có thể tin được. Quả nhiên, hoàng thượng thật sự đem vị sát thần công chúa kia cho Hoài Ân, tháng sáu năm nay sẽ thành hôn, chỉ còn hai tháng ngắn ngủn. Vội vàng như thế, rõ ràng muốn dùng quyền hành để ép buộc. Trong lòng ông vừa giận lại bất đắc dĩ, đầy một bụng bi phẫn không có chỗ phát tiết.

Lễ Bộ lang trung đi đến trước mặt bạch y công tử đang quỳ gối bên cạnh Huệ An Hầu, vui mừng nói: “Khi công tử, chúc mừng.”


Bạch y công tử ngẩng đầu, một gương mặt trong veo yên tĩnh, dung mạo tuyệt thế vô song, hai tròng mắt ngăm đen tựa hồ sâu, sống mũi thẳng thắn, một đôi môi có độ dày vừa phải không tô mà tự hồng, trách không được người ta nói công tử Khi gia có diện mạo như thần tiên trên trời, một vẻ đẹp không ngôn từ nào có thể diễn tả.


Bạch y công tử giơ tay thi lễ, nói: “Bẩm đại nhân, vãn bối Thời Hoài Kim, bên kia mới là đệ đệ của vãn bối Khi Hoài Ân.”


Lễ Bộ lang trung quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vị công tử đang quỳ ở một bên khác, dung mạo hai người giống nhau như đúc, hầu như không có sự khác biệt. Ai nha, ông đã quên, Khi gia có một đôi nhi tử song sinh, thanh danh Khi Hoài Ân quá lớn, nhưng thật ra khiến người ta quên mất còn có một trưởng tử Thời Hoài Kim. ( chỗ này không hiểu sao hai người lại họ khác nhau mình để nguyên như trong convert nhé)


Lễ Bộ lang trung đi về hướng Khi Hoài Ân: “Khi công tử, chúc mừng chúc mừng.”

Khi Hoài Ân giơ tay tiếp chỉ tạ ơn, biểu tình còn có chút hoảng hốt, hắn như thế nào đột nhiên liền trở thành Phò mã? Hắn còn tưởng rằng việc này sẽ không rơi xuống trên người hắn đâu……


Lễ Bộ lang trung rời đi, khi vừa đóng cửa lại, tất cả đều mang một bộ dáng ngũ lôi oanh đỉnh.

Ninh thị mang biểu tình muốn khóc: “Này giờ phải làm thế nào cho phải? Thanh danh vị công chúa kia hiện nay làm gì có ai không biết? Nghe nói khi nàng còn ở Bắc Cương đã khắc đã chết ba vị hôn phu , tính tình tàn bạo đến cực điểm, nhan sắc lại thiếu muối, con ta là thiên chi kiêu tử, nếu trở thành Phò mã của nàng, lấy đâu ra tiền đồ đáng nói?” Chỉ sợ ngay cả việc bảo vệ mệnh đều trở thành vấn đề……


Khi Hoài Ân nghe xong, trong tay cầm thánh chỉ không nói một lời, chỉ là cho dù đã cắn chặt môi cũng vẫn tiết lộ rằng hắn đối với cuộc hôn nhân này cực kỳ bất mãn.

Huệ An Hầu giận dữ đập bàn: “Khinh người quá đáng! Thật sự là khinh người quá đáng! Nhất định đều là do những lão tặc tử gió chiều nào theo chiều ấy vì muốn bảo vệ nhi tử nhà mình, mà nói ra nói vào trước mặt ở ngự tiền, hãm hại con ta!”

Ninh thị gạt lệ nói: “Sớm đem hôn sự định ra đi, cố tình phải đợi, bây giờ thì tốt rồi……”

Huệ An Hầu vừa nghe, cả giận nói: “Ngươi đây là đang trách ta? Chẳng lẽ ta không muốn tốt cho Hoài Ân sao? Ai ngờ hoàng thượng lại mất kiên nhẫn như thế, ngày hôm trước mới vừa dâng sinh thần bát tự lên, hôm nay đã hạ chỉ tứ hôn, chẳng lẽ ta có thể ngăn được?” Thổ phỉ chính là thổ phỉ! Làm hoàng đế cũng là thổ phỉ! Nữ nhi của thổ phỉ có thể tốt sao ?


Phu thê hai người đang tranh cãi, một vị lão phu nhân bước vào đại sảnh, là mẫu thân của Huệ An Hầu Hứa lão phu nhân: “Đủ rồi! Việc đã đến nước này, không mau nghĩ đối sách, chỉ biết cãi nhau thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn Hoài Ân cưới vị công chúa kia, hủy hoại cả đời này sao?”


Các đời công chúa của mọi triều đại đều không phải chuyện tốt lành gì, ngoại thích lại dễ bị kiêng kị, không thể có quyền thế quá lớn, chức quan của phò mã đương nhiên sẽ không quá cao, làm sao dám nói tới tiền đồ? Hơn nữa thanh danh của vị công chúa kia tồi tệ như vậy, tương lai đừng nói đến hầu hạ chồng , tôn nhi của lão sợ là sẽ bị mọi người nhạo báng, ủy thân dưới thanh danh của một nữ tử .


Khi Hoài Ân thấy tổ mẫu tới, vội tiến lên đỡ, mở miệng trấn an nói: “Tổ mẫu đừng nóng giận lại hư thân mình.”

Hứa lão phu nhân từ ái liếc mắt nhìn Khi Hoài Ân một cái, càng đau lòng tôn nhi hiểu chuyện: “Vẫn là Hoài Ân hiểu chuyện.”

Huệ An Hầu mặt ủ mày chau, thở dài: “Mẫu thân, vậy thì có thể như thế nào? Tổng không thể kháng chỉ từ hôn đi.”

Hứa lão phu nhân ngồi xuống, không đáp lại ông, mà nhìn quanh bốn phía một vòng, hỏi: “Hoài Kim đâu?” ( chỗ này trong convert là Hoài Nay nhưng suy nghĩ thấy Hoài Ân là con cưng còn không có tên thân mật mà bên trên để Hoài Kim rồi nên mình thấy Hoài Kim hợp lí hơn nên để Kim nha)


Huệ An Hầu vừa nghe vậy lúc này mới phát hiện trưởng tử người đã sớm không thấy người, cả giận nói: “Tiểu tử hỗn trướng vô tâm vô phổi, đệ đệ hắn ra nông nỗi này, thế nhưng hắn lại coi như không liên quan đến mình, đã sớm trở lại viện của mình rồi! Có huynh trưởng nào như hắn sao!”


Thật ra Hứa lão phu nhân không tức giận, mà nói: “Tính tình hắn vốn là như vậy, ngươi đừng nói hắn. Đứa nhỏ Hoài Kim này vừa sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, ba tuổi mới có thể đi đường, bốn tuổi mới có thể nói chuyện, Huệ An Hầu phủ chúng ta vì nuôi lớn hắn, đã hao phí biết bao nhiêu tâm lực cùng tài lực, đối xử với hắn không tệ. Hiện nay, hắn võ không thể võ, văn không thể văn, ta cũng không trông cậy vào hắn có thể làm rạng danh tổ tông Huệ An Hầu phủ, nhưng lúc này thân đệ đệ hắn gặp nạn, đương nhiên muốn hắn giúp đỡ một chút, mới không uổng phí nhiều năm dưỡng dục của chúng ta đối vơi hắn nhiều năm như vậy.”


Huệ An Hầu cũng không ngốc, sau khi cân nhắc lời mẫu thân nói ông mới phản ứng lại, mở to hai mắt nói: “Mẫu thân là muốn…… Thay mận đổi đào?”

Hứa lão phu nhân gật đầu: “Hai huynh đệ bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, ai là Hoài Ân, ai là Hoài Kim, trừ bỏ những người chí thân như chúng ta còn ai có thể phân biệt rõ ràng? Hoài Kim thay Hoài Ân thành thân với công chúa, mà Hoài Ân dùng thân phận của Hoài Kim bắt đầu lại một lần nữa, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.”


Lời nói này tuy rằng hoang đường, nhưng lại không thể không có khả năng, Huệ An Hầu nghe vậy cũng cẩn thận suy nghĩ xem có được hay không.

Khi Hoài Ân nghe vậy cũng khiếp sợ, nghĩ đến đại ca trầm mặc ít lời, có chút chần chờ nói: “Tổ mẫu, đây chính là tội khi quân, hơn nữa đại ca cũng là người vô tội, tại sao có thể bởi vì con mà hy sinh đại ca đâu……”


Hứa lão phu nhân nghe vậy vỗ vỗ tay hắn: “Hoài Ân a, ngươi đứa nhỏ này chính là quá thiện lương, ngươi vì đại ca ngươi mà suy nghĩ, đại ca ngươi có từng vì ngươi mà suy nghĩ chưa? Đại ca ngươi thân là huynh trưởng, mỗi ngày lại chỉ biết sống một cách đần độn, trọng trách làm rạng danh tổ tông liền rơi xuống đầu ngươi, đây cũng là thời điểm để đại ca ngươi trả giá một ít, tổng không thể bắt Huệ An Hầu phủ chúng ta nuôi dưỡng hắn cả đời đi? Còn nữa nói điều này cũng không phải là hy sinh hay không hy sinh, kỳ thật làm phò mã đối với hắn mà nói lại là chuyện tốt, sau khi trở thành Phò mã , bệnh của hắn tự nhiên sẽ có ngự y tốt nhất chẩn trị, nói không chừng bệnh có thể khỏi hẳn, đây là chuyện tốt đẹp cả đôi đường, nếu ngươi không muốn mọi chuyện trở nên quá xấu.”


Khi Hoài Ân vẫn cảm thấy không ổn, hắn cả đời lỗi lạc đọc đủ thứ sách thánh hiền, sao có thể làm một việc bất trung bất nghĩa như vậy? Nếu bị người khác biết, khó tránh khỏi sẽ nhạo báng hắn là bọn chuột nhắt vô năng .

“Nhưng mà……”

Huệ An Hầu đánh gãy lời hắn , nói: “Không có nhưng mà ! cứ quyết định như vậy đi, đem Hoài Kim gọi tới đây!” Cho dù khi quân, cũng không thể hy sinh nhi tử mà ông coi trọng nhất ra ngoài.