Cá Trên Trời

Chương 30: Bạn trai cũ




Thời gian trôi đi, tôi đã dần quen với nhịp sống ở nơi đây. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, những thứ quen thuộc trước đây, một ngày nào đó sẽ trở nên lạ lẫm. Không ngờ giữa thành phố rộng lớn đầy ngột ngạt này, tôi bỗng gặp lại anh, một người mà tôi đã từng rời bỏ.

Phi Vũ đứng trước cổng nhà trọ, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên gương mặt anh, nhẹ nhàng in dáng người cao ráo lên mặt đất. Toàn thân anh chỉ mặc một màu đen, nhưng nụ cười anh dành cho tôi, chỉ một từ ấm áp thôi thì chẳng thể diễn tả hết được.

Nhìn thấy Vũ, cả người tôi bỗng trở nên cứng đờ, hàng ngàn suy nghĩ hỗn loạn cứ thế xuất hiện trong tâm trí. Từ trước đến nay, luôn là tôi chủ động rời xa anh, có lẽ điều đó đã in sâu vào tiềm thức, nên mỗi khi nhìn thấy hình bóng anh, tôi đều muốn lùi lại, lùi càng xa càng tốt. Hơn ai hết, tôi là người hiểu rõ nhất rằng, điều đó tốt cho anh, mà cũng tốt cho tôi.

Anh liếc nhìn Đình Phong. Lát sau, anh bỗng bật cười, giống như đang tự giễu cợt chính mình.

"Bạn gái cũ, còn nhớ anh không?

Phong cúi đầu xuống nhìn tôi. Nhận ra sự run rẩy của cô gái bên cạnh, nó vòng tay qua ôm lấy vai tôi, thì thầm:

"Có tôi đây, không sao đâu."

Lại một lần nữa, tôi muốn bỏ trốn thật xa khỏi tầm mắt của Vũ. Không có cách nào đối diện với anh, cũng không có cách nào đối diện với những hành động ích kỷ trước đây của bản thân. Nhưng tôi hiểu rằng, có những chuyện càng trốn tránh thì sẽ càng rối ren. Có những chuyện dù không muốn nhưng ta phải dũng cảm đối mặt chúng. Tôi không muốn bỏ trốn nữa, lần này, tôi sẽ đối mặt với Vũ.

Gạt vòng tay của Đình Phong ra khỏi người mình, tôi kiềm chế sự run rẩy của bản thân, nói:

"Cậu về trước đi. Đây là người quen của tớ, anh ấy là người tốt, sẽ không sao đâu."

"Nếu cậu vẫn muốn nói chuyện, thì tôi sẽ ở đây đợi cậu."

Tôi lắc đầu: "Tớ tự lo được."

Phong bật cười, kiêu ngạo nói với tôi:

"Cũng không phải là vì lo cho cậu đâu. Vì tôi còn có chuyện chưa nói xong với cậu thôi."

"Được, lát nữa tớ nói chuyện với cậu sau."

Lại một lần nữa, Phi Vũ là người chủ động đi về phía tôi. Từng bước chân của anh vô cùng nặng nề, có lẽ là bởi nó chứa vô vàn cảm xúc, yêu có, giận có, hận cũng có. Thế nhưng, nụ cười của anh lại nhẹ tênh tựa như cơn gió xuân khẽ thổi qua.

Khoảng cách giữa chúng tôi, đã rất lâu rồi chưa từng ngắn đến vậy.

"Sao em không trả lời?"

Cuối cùng, tôi cũng có thể nở một nụ cười thật tươi trước mắt anh, đáp lại:

"Nhớ."

Vũ hài lòng gật đầu. Anh nắm lấy cổ tay tôi, muốn dắt tôi đi về phía anh. Nhưng, một bàn tay quen thuộc khác bỗng níu lấy tôi. Khoảng khắc đó, Đình Phong giống như biến thành một người khác. Tôi có cảm giác, người kiêu ngạo như Phong chưa từng phải níu kéo bất kỳ điều gì. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này, nó lại nắm chặt lấy tay tôi, giống như sợ rằng tôi sẽ mãi mãi biến mất.

"Bạn trai của em keo kiệt, chỉ cho em mười lăm phút thôi đấy."

Đầu óc đã bị sự xuất hiện của Phi Vũ làm cho rối loạn từ lâu, nên khi đối mặt với câu nói đó của Phong, tôi chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ vội vàng trả lời:

"Ừ."

Nhận được lời đáp đó, Phong mới yên tâm nới lỏng tay ra, cho phép tôi rời đi cùng với Phi Vũ.

Đêm đen như mực, bầu không khí tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe tiếng gió khẽ thổi bên tai, thậm chí là từng nhịp thở nặng nề của Vũ. Những năm tháng yên bình trước đây đã sớm không còn nữa. Kể từ ngày bố mẹ tôi ra đi vào chín năm trước, kể từ ngày gia đình tôi phải gánh khoản nợ hơn hai tỷ đồng của người cậu ruột, kể từ ngày anh nói anh sẽ bỏ học y để trả nợ cùng gia đình tôi, kể từ đó tôi và anh mãi mãi là hai đường thẳng song song chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Tôi đã từng muốn lợi dụng tình cảm đó nên mới đồng ý yêu anh, nhưng lương tâm lại không cho phép tôi làm điều đó. Bởi tôi biết rằng, điều khiến bản thân mình thật sự hạnh phúc đó chính là được nhìn thấy Vũ sống với ước mơ trở thành bác sĩ của anh. Tương lai của Vũ, không thể vì tôi mà bị hủy hoại, còn tương lai của tôi, dù có tối tăm như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Đó là lý do tôi lựa chọn bỏ trốn khỏi cuộc sống của Vũ. Đời này của tôi đã đủ bất hạnh rồi, sao có thể để cuộc đời của anh cũng giống như vậy chứ?

"Dạo này anh thế nào? Học ở trường y tuyệt lắm đúng không?"

"Ừ, gì cũng tốt, chỉ thiếu mỗi Bơ."

Tôi quay lưng về phía anh, ngăn cho anh thấy được sự xúc động của mình lúc này:

"Em vẫn sống rất tốt khi không có anh."

"Vì có người thay thế anh rồi, đúng không?"

Vũ không để lộ cảm xúc gì ngoài nụ cười trên môi. Anh hơn tôi một tuổi, là người anh thân thiết với tôi từ khi còn rất nhỏ. Vậy nên có một số chuyện chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh, tôi có thể dễ dàng đoán được đằng sau những lời nói hết sức thản nhiên kia là thứ cảm xúc gì.

"Phong không phải là người thay thế. Nhờ có cậu ấy mà em thật sự biết thích một người là gì."

Vũ cúi đầu xuống, dường như đang cố che giấu điều gì đó. Lát sau, anh mới lên tiếng:

"Bạn trai của em có vẻ là người tử tế, nên anh thấy yên tâm hơn rồi."

Tôi mỉm cười: "Có người chăm sóc em rồi, sau này anh không cần đến tìm em nữa đâu."

"Muốn đến thăm em như bạn bè cũng không được à?"

Giọng nói của anh nghèn nghẹn, cố gắng lắm mới có thể nói hết câu một cách rõ ràng nhất. Thật lòng, tôi muốn làm bạn tốt của anh như trước kia. Nhưng tôi cũng sợ, sợ rằng anh sẽ lại vì tôi mà quên mất tương lai của mình. Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn chẳng thể thốt ra được lời nào.

Anh cũng không lên tiếng, dường như đang rất mong đợi câu trả lời từ tôi.

"Vũ..."

"Ừ?"

"Nếu em là Phong, em sẽ rất không vui khi bạn gái của mình còn qua lại với người yêu cũ."

Lúc này, nỗi buồn trong đôi mắt anh bắt đầu hiện lên rõ ràng hơn. Đôi môi anh khẽ run, nhỏ giọng đáp:

"Anh hiểu rồi."

"Em không muốn để Phong đợi lâu. Anh về nhà cẩn thận nhé."

Lúc tôi quay đầu rời đi, Phi Vũ không hề níu kéo như ngày hôm đó nữa. Giọng nói quen thuộc của anh bỗng cất lên, theo làn gió len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể tôi:

"Em thật sự chưa từng thích anh à?"

Tôi ghét bản thân mình, nhất là những lúc phải nói ra những lời tuyệt tình với Vũ. Không có chuyện mưa dầm thấm lâu, nếu từ khi bắt đầu đã không phải là tình cảm nam nữ mà là tình bạn gắn bó, thì cảm xúc tôi dành cho anh sẽ mãi mãi là như thế. Tôi dứt khoát đáp lại anh:

"Chưa từng."

Bước chân của tôi trở nên vội vã hơn, tôi không muốn Vũ nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của mình lúc này. Tôi muốn anh thấy rằng, không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt.

Bầu trời bỗng rơi xuống những hạt mưa nặng trĩu như muốn trêu đùa lòng người. Cơn mưa mùa đông lạnh, lạnh thấu tâm can, lạnh đến mức đóng băng đi những ngày tháng rực rỡ của tôi trước kia. Tôi đã quên mất bản thân từng sợ lạnh như thế nào, cứ thẫn thờ đi dưới cơn mưa để giữ sự tỉnh táo cuối cùng. Nếu như sự tỉnh táo này biến mất, tôi sẽ không kìm được mà chạy thật nhanh về phía anh.

Đến khi khoảng cách giữa chúng tôi đủ xa, đôi chân run rẩy này mới dừng bước. Chỉ là, đến tôi cũng không ngờ rằng dưới cơn mưa lạnh lẽo đêm nay, không chỉ có tôi, mà còn có Đình Phong. Nó vẫn đứng nơi con hẻm nhỏ, dựa lưng vào tường, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào một góc, có vẻ như là đang đợi tôi.

May mắn là, những giọt nước mắt đã theo cơn mưa trôi đi, sự yếu đuối của tôi sẽ chẳng ai có thể thấy được.

Phong ngước mắt lên, đôi mắt đen chẳng để lộ ra cảm xúc gì. Nó đứng thẳng lưng, vừa đi về phía tôi vừa trách móc:

"Cậu đúng là đồ phiền phức."

Phong ôm lấy tôi vào lòng, còn dùng chiếc áo khoác trên người để ngăn những giọt mưa làm ướt đẫm mái tóc tôi. Khoảng khắc đó, chẳng hiểu vì sao tôi bỗng có cảm giác an tâm, cứ mặc kệ cho nó sắp xếp mà không cần suy nghĩ gì. Sau khi dẫn tôi vào nhà trọ, Phong mới chịu buông cô gái trong lòng ra.

"Cậu cũng bị ướt rồi."

"Không sao."

"Cậu vào lau người đi, nếu không sẽ bị bệnh đấy." Tôi vừa nói, vừa đi đến mở khoá căn phòng.

Vừa vào nhà, tôi đã vội chạy đến tủ đồ lấy ra một chiếc sạch sẽ đưa cho Phong. Nó nhận lấy chiếc khăn, không màng đến bản thân đang bị cái lạnh lẽo của nước mưa bao phủ mà dùng mảnh vải trên tay lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc của tôi.

"Bé ngoan, cậu không cần lo cho tớ đâu."

"Tôi không lo cho cậu."

"..."

Đứng trong vòng tay rộng lớn của Phong, nhìn thấy từng giọt nước trên mái tóc của nó rơi xuống, tôi không thể không thấy lo cho chàng trai cố chấp này. Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà lên tiếng:

"Tớ có thể tự lo cho mình thật mà. Cậu lau cho cậu trước đi, nếu để lâu sẽ dễ bị bệnh lắm đấy."

"Lát nữa cậu lau cho tôi là được."