Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 99: Chương 99







Phiên ngoại mang thai

Lâm Sơ Diệp bởi vì sự nổi tiếng này mà lịch trình trở nên cực kỳ bận rộn, Phùng San San đã đẩy giúp cô không ít công việc, nhưng cũng không thể tránh được những buổi tuyên truyền phim và những tiết mục bắt buộc, đa số thời gian đều bay qua bay lại từ thành phố này đến thành phố khác, cuộc sống với Ôn Tịch Viễn trở nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Cuối tháng, Lâm Sơ Diệp vất vả lắm mới hoàn thành được hết công việc, bay trở lại Bắc Thị.

Ôn Tịch Viễn phải giám sát một hạng mục mà bay tới Tây Bắc, phải ở lại phim trường bên đó một thời gian.

Sắp tới Lâm Sơ Diệp sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài, mặc dù bây giờ kịch bản được đưa tới chỗ cô nhiều như núi, nhưng chất lượng tốt lại không được mấy bộ.

Cô không muốn tiêu hao quá nhiều năng lượng của bản thân, đối với diễn xuất, cô luôn diễn tốt nhất có thể, sau đó lại nghỉ ngơi một thời gian để nạp năng lượng.

Thời gian gần đây quá bận rộn, Lâm Sơ Diệp muốn cho bản thân một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, thậm chí cô còn suy nghĩ đến việc nhân lúc này thì mang thai…

Cô còn có bốn bộ phim đang chờ được chiếu, bây giờ tạm thời vẫn chưa nhận kịch bản mới, trước mắt cũng không có kịch bản nào hay, quả thật là thời gian thích hợp để sinh con.

Năng lực hành động của Lâm Sơ Diệp rất mạnh, trong lòng vừa tính toán như thế đã lập tức thu dọn hành lý, định đi tìm Ôn Tịch Viễn.

Đúng lúc Phùng San San tới tìm cô, thấy cô đang bận rộn thu dọn hành lý thì nhíu mày hỏi: “Em lại muốn đi công tác à?”

“Gần đây em có sắp xếp công việc nào khác không?” Hỏi xong, Phùng San San không khỏi cau mày suy nghĩ, gần đây không biết có phải do bận rộn quá hay không mà trí nhớ của cô cũng bắt đầu giảm sút.

“Không có.” Lâm Sơ Diệp vừa sắp xếp hành lý vừa trả lời cô: “Em muốn đi tìm Ôn Tịch Viễn, đã lâu rồi em không được gặp anh ấy.”

Phùng San San gật đầu: “Cũng phải đi trông chừng một chút.

Đoàn làm phim có nhiều phụ nữ, Ôn tổng nhà em lại đẹp trai như vậy, ai biết được có ai không an phận chủ động tiến lên câu dẫn không chứ.”

Lâm Sơ Diệp cười cười: “Yên tâm đi, không có đâu.”

Phùng San San: “Em rất yên tâm về anh ta thì phải.”

Lâm Sơ Diệp: “Anh ấy cũng không phải người mới trong cái ngành này, có sóng gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, nếu như thật sự có vấn đề thì đã có từ sớm rồi, đâu cần phải chờ tới bây giờ.”

“Cũng đúng.” Phùng San San gật đầu: “Vậy em định đến đó bao lâu? Nếu có việc thì sao?”

Lâm Sơ Diệp: “Có thể đẩy được thì đẩy hết đi ạ, năm nay em tạm thời không nhận công việc nữa.”

Phùng San San nhướng mày nhìn cô: “Không nhận? Em và Ôn Tịch Viễn muốn ở bên kia lâu dài sao?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không phải.

Em định sau khi mang thai sẽ trở lại.”

Phùng San San: “……..”

“Mang thai sẽ trở lại?” Phùng San San tưởng mình nghe lầm, lặp lại một lần nữa để xác nhận.

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, không khí bên kia không tốt lắm, em không quen.


Đến lúc mang thai em sẽ về nhà ở một thời gian, để mẹ em chăm sóc em là được rồi.”

Phùng San San nhất thời không biết nói gì.

Đêm đó, Lâm Sơ Diệp đã đặt vé máy bay ra khỏi thành phố, không có thông báo trước cho Ôn Tịch Viễn, đợi đến khi máy bay hạ cánh mới gọi điện thoại cho anh.

Lúc xuống máy bay đã là mười giờ hơn, Lâm Sơ Diệp gọi xe, ngồi lên xe, đi tới khách sạn mới gọi điện cho Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn vừa mới rửa mặt xong, đang muốn gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp, không ngờ cô đã gọi trước.

“Xong việc rồi sao?” Ôn Tịch Viễn hỏi, giọng nói vẫn trầm ổn như trước, trong màn đêm còn có chút khàn khàn.

Lâm Sơ Diệp “Vâng” một tiếng, mới chỉ không gặp anh hai ba ngày, nhưng cô phát hiện ra cô rất nhớ anh,

Mấy hôm trước cô đi tuyên truyền phim ở thành phố khác, Ôn Tịch Viễn có bay qua đó với cô vài ngày, hai ngày này hạng mục bắt đầu khởi công nên anh mới bay qua đây.


“Hôm nay xong sớm vậy sao?” Ôn Tịch Viễn cười hỏi, ngồi xuống trước bàn: “Em về Bắc Thị rồi sao? Anh nhớ tiếp theo em không có lịch trình gì nữa.”

“Vâng.

Đã trở về từ hôm qua rồi.” Lâm Sơ Diệp nói: “Tiếp theo nghỉ ngơi một chút.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Vậy ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã.

Đợi anh làm xong việc bên này sẽ trở về.”

“Nhưng mà……” Giọng nói của Lâm Sơ Diệp có hơi buồn rầu.

Ôn Tịch Viễn nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

“Có hơi…..

Nhớ anh.” Lâm Sơ Diệp có chút ngượng ngùng, nhưng đã tự nhiên hơn so với trước kia rất nhiều.