Cổ tay bị nắm chặt, Lạc Ninh Hinh sợ hãi vùng vẫy, cô cố gắng hét thật lớn, nhưng không ai nghe thấy.
" Đồ khốn, đồ biến thái, mau buông tôi ra!" Lạc Ninh Hinh xoay người lại, cô dùng túi xách đánh mạnh vào hắn, vừa đánh vừa mắng.
" Chi dâu, bình tĩnh lại đi! Là em đây!"
Lạc Ninh Hinh nghe giọng nói khá là quen, cô ngẩn đầu nhìn lên, thì ra là Khương Bạc a. Làm cô sợ chết khiếp đi được, bây giờ cô mới an tâm được một chút, lúc nãy chân tay cô cứng đờ vì sợ.
" Sao cậu lại ở đây?" Cô hỏi hắn.
" Cửu ca đang có việc bận, anh ấy không thể nghe máy của chị được. Lúc nãy, anh ấy thấy chị gọi đến nhiều lần, nhưng gọi lại cho chị không được."
" Anh ấy rất lo lắng, nên kêu em định vị vị trí của chị, đến xem chị có bị gì không?" Khương Bạc cười hề hề nói.
" Điện thoại của tôi hết pin rồi, lúc nãy tôi không để ý." Lạc Ninh Hinh lấy điện thoại trong túi ra nhìn, rồi nói.
" Bây giờ khá là trễ, để em đưa chị về nhà." Khương Bạc dùng gương mặt ngây thơ nói với cô.
Lạc Ninh Hinh gật đầu đồng ý, hiện tại cô rất sợ, cô không biết tên theo dõi kia có còn đi theo mình nữa hay không?
Đưa Lạc Ninh Hinh đến trước cửa chung cư, Khương Bạc dừng lại.
" Chị dâu, chúc chị ngủ ngon! Em về đây." Khương Bạc tay đút túi quần, rồi lên tiếng.
Lạc Ninh Hinh cử động khựng lại, cô không muốn ở một mình. Khương Bạc quay người lại, đang tính rời khỏi thì Lạc Ninh Hinh kêu lên.
" Khương Bạc!"
" Cậu muốn lên uống trà không?" Cô gọi hắn rồi hỏi.
" Chị dâu, Cửu ca sẽ không thích đâu, em vẫn là nên về công ty thì hơn." Khương Bạc lập tức từ chối, hắn không dám tưởng tượng ra gương mặt của Âu Dương Tư Thần, khi biết hắn trai đơn gái chiếc ở cùng Lạc Ninh Hinh a. Hắn sẽ bị tứ mã phanh thây, không thể đùa được đâu.
" Vậy.....Tư Thần, anh ấy khi nào sẽ về?" Lạc Ninh Hinh ngập ngừng hỏi hắn.
" Để em gọi cho anh ấy, chị chờ một chút." Khương Bạc lấy điện thoại ra chỉ, rồi cười nói.
.............
" Khương Bạc, tìm ra chị dâu cậu chưa?" Hơn bảy bảy bốn chín hồi chuông, Âu Dương Tư Thần mới bắt máy.
" Cửu ca, chị dâu không cho em về. Còn kêu em lên uống trà nữa." Khương Bạc sợ sệt nói nhỏ.
" Vậy thì cậu cứ lên uống trà với cô ấy, tối nay tôi về rất trễ. Cho đến khi tôi về, thì cậu cứ ở đó." Âu Dương Tư Thần lạnh nhạt nói.
Khương Bạc cúp máy, dù được Âu Dương Tư Thần cho phép, nhưng hắn vẫn rất sợ.
" Chị dâu, cửu ca cho em lên uống trà với chị rồi. Anh ấy cũng nói là hôm nay về rất trễ, chị cứ ngủ trước đi." Khương Bạc nhìn Lạc Ninh Hinh cười giả lả.
Lạc Ninh Hinh nhàn nhạt gật đầu, hai người cùng nhau lên nhà. Bình thường có Âu Dương Tư Thần, Khương Bạc sẽ như con quỷ nhỏ, nhưng hôm nay lại khác. Hắn không ồn ào, chỉ ngồi im lặng uống trà, khi Lạc Ninh Hinh mang ra.
Hơn một giờ đêm, Lạc Ninh Hinh không chịu được nữa, cô ngủ gục trên ghế sô pha. Khương Bạc tiến thoái lưỡng nan, hắn không thể bế cô về phòng, cũng không thể để cô nằm ở đây được.
Lúc này, bên ngoài có người mở cửa đi vào. Khương Bạc vừa nhìn thấy Âu Dương Tư Thần, hắn mừng muốn rớt nước mắt.
" Cửu ca, anh về rồi, giao chị dâu lại cho anh. Em về đây!" Không kịp chờ Âu Dương Tư Thần trả lời, hắn đã phóng nhanh ra ngoài, biến mất sau hành lang dài.
Nghe thấy tiếng động, Lạc Ninh Hinh dụi mắt tỉnh dậy. Âu Dương Tư Thần đi tới, bế cô về phòng.
" Tư Thần, anh đã về rồi! Hôm nay, em rất sợ, có người theo dõi em." Cô dựa vào lòng anh thỏ thẻ, giọng còn ngái ngủ.
" Không sao! Có anh ở đây rồi, anh sẽ không để ai hãm hại em đâu." Âu Dương Tư Thần ôn nhu nói.
" Thật tốt, khi em gặp được anh." Cô dụi dụi vào lòng anh mỉm cười nói.
Âu Dương Tư Thần để cô nằm ngay ngắn trên giường, rồi đi tắm. Khi anh trở ra thì cô đã ngủ nữa rồi, anh vén chăn nằm ôm cô. Trong giấc ngủ, Lạc Ninh Hinh có thể cảm nhận được sự ấm áp của Âu Dương Tư Thần.
Ngày hôm sau, tại biệt thự của Lâm gia, Lâm Như Tuyết đang lo sốt vó lên được, tiền cô đã chuyển trước một nửa, cho kẻ được gọi là Long đại ca. Nhưng một tuần trôi qua, cô vẫn không thấy hắn hành động.
" Tôi muốn biết khi nào anh ra tay? Đã một tuần rồi, anh cũng nói sẽ nhanh chóng xử lý cô ta. Vậy mà bây giờ không có động tĩnh gì?" Lâm Như Tuyết gọi cho hắn, Long đại ca vừa bắt máy, cô ta đã tuôn một tràng.
" Giết người, chứ không phải giết gà vịt, cần thời gian. Nếu không tin tưởng nhau, thì đừng hợp tác." Nghe Lâm Như Tuyết trách móc, hắn cảm thấy không hài lòng, lạnh giọng nói.
" Chỉ vì tôi quá nôn nóng, xin lỗi anh!" Lâm Như Tuyết chợt nhận ra hắn đang không vui, cô ta liền nhẹ giọng xuống.
" Hai ngày nữa tôi sẽ hành động, cô cứ yên tâm mà chờ đi." Hắn nói xong liền cúp máy.
Lâm Như Tuyết dáng vẻ bực bội, từ bé đến lớn chưa có ai nạt nộ cô ta như vậy.