Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 43: Anh Muốn Ép Tôi?




Hôm nay, Dương Trí Viễn hẹn Lạc Bội Sam đến một quán cà phê, Lạc Bội Sam dù bây giờ chỉ nhắc đến tên của hắn thôi là đã thấy buồn nôn, nhưng vì đoạn phim kinh khủng đó cô ta bắt buộc phải đến.

" Em yêu à! Hôm nay em thật đẹp nha!"

Dương Trí Viễn thấy Lạc Bội Sam đã tới, hắn cười khinh thường nói.

" Anh hẹn tôi đến đây làm gì?" Lạc Bội Sam không vui hỏi hắn.

Dương Trí Viễn đứng lên, hắn tiến lại gần khoác tay lên vai Lạc Bội Sam nói tiếp.

" Tất nhiên có chuyện, tôi mới tìm cô!"

" Anh còn có mặt mũi mà tìm tôi sao? Dương Trí Viễn lương tâm anh bị chó tha rồi à?"

Lạc Bội Sam hét vào mặt hắn.

Thật may vì quán cà phê khá là vắng nên không ai để ý đến hai người họ.

Dương Trí Viễn cười đáng sợ hơn, thủ đoạn nắm chặt vai của Lạc Bội Sam, làm cô ta đau đớn. Lạc Bội Sam mặt mày hầm hầm nhìn Dương Trí Viễn.

" Nói! Anh muốn gì?"

Dương Trí Viễn lúc này mới buông Lạc Bội Sam ra, hắn đi đến bàn ngồi xuống, Lạc Bội Sam cũng ngồi theo.

" Tôi biết Lạc thị đang có một hợp đồng lớn, cung cấp vật liệu cho công ty R.T! Tôi muốn cái hợp đồng đó thuộc về Dương thị chúng tôi."

" Cmn Dương Trí Viễn, anh đừng được đằng chân lên đằng đầu! Đó là hợp đồng ba tôi cực khổ có được, anh lấy tư cách gì mà giành giật."

" Không có ba tôi giúp đỡ, công ty nhà anh đã phá sản từ lâu rồi! Làm người đừng nên quá tham lam!"

Nghe yêu cầu vô lý của Dương Trí Viễn, Lạc Bội Sam tức muốn hộc máu, đó là hợp đồng mà Lạc Chí Bằng tìm mọi cách đoạt được, cô ta sao có thể đem lợi ích gia đình trao cho Dương Trí Viễn.

Dương Trí Viễn mặt vẫn không thay đổi, giọng nói nhỏ nhẹ bắt đầu mang theo sự uy hiếp.

" Cô có hai lựa chọn!"

" Một là kêu ba cô nhường lại hợp đồng cho Dương thị."

" Hai thì ngày mai, hình ảnh thiên kim Lạc Gia nhơ nhuốc, sẽ là đầu đề trên các trang báo."

Bị uy hiếp, Lạc Bội Sam mặt tái xanh, hai điều đó cô đều không thể chọn. Lạc Bội Sam cắn môi, tay siết chặt thành nắm đấm, cô ta bây giờ chỉ muốn giết chết Dương Trí Viễn. Lạc Bội Sam nhắm mắt lại, cô ta thở dài một hơi, lấy lại bình tĩnh nhìn Dương Trí Viễn nói.

" Anh là muốn ép tôi vào đường cùng sao?"

" Anh đúng là lòng dạ lang sói, là một con quỷ dữ."

Dương Trí Viễn vẫn điềm tĩnh, trong tay có được điểm yếu của Lạc Bội Sam thì hắn còn sợ gì.

" Cô và tôi đều như nhau thôi! Lúc cô công khai hình ảnh sỉ nhục Lạc Ninh Hinh, cô nghĩ cô là ai?"

" Đừng tưởng mình tốt đẹp lắm! Mọi chuyện đê tiện, vô sỉ của cô tôi đều biết hết."

Lạc Bội Sam cố nuốt sự giận dữ đang sôi trào, cô ta nhìn Dương Trí Viễn bằng đôi mắt căm hờn.

" Được! Hợp đồng với R.T nhường lại cho anh! Một tuần sau tôi sẽ cho anh câu trả thỏa đáng." Lạc Bội Sam đồng ý.

Nghe những lời như đinh đóng cột của Lạc Bội Sam xong, Dương Trí Viễn giơ tay chào cô ta rồi đi ngay lập tức. Lạc Bội Sam trừng mắt nhìn hắn.

" Thằng khốn nạn, tao sẽ không tha cho mày."

" Muốn cướp chén cơm của nhà tao? Phải xem mày có mạng để ăn hay không."

Nói xong Lạc Bội Sam lấy điện thoại gọi cho ai đó? Bên kia bắt máy, giọng Lạc Bội Sam nhẹ nhàng nói.

"Anh Châu, em muốn nhờ anh giúp em một việc."

"...."

" Vâng, gặp nhau chỗ cũ nha anh!"

" Em sẽ tới ngay!"

Tắt điện thoại xong, Lạc Bội Sam nhanh chóng ra khỏi quán cà phê.

Lạc Ninh Hinh hôm nay cũng đến trường, vừa bước vào cổng đã thấy Hàn Mặc Phong, triều hướng cô chạy đến. Lạc Ninh Hinh còn chưa biết phải ăn nói như thế nào, thì Hàn Mặc Phong đã ôn nhu nắm tay cô, giọng ấm áp nói.

" Ninh Hinh, xin lỗi em vì mọi việc ở buổi tiệc! Anh đã biết hết mọi chuyện rồi."

"Em có bị thương ở đâu không?"

" Thật lòng xin lỗi em!"

Lạc Ninh Hinh khẽ rụt tay lại, làm Hàn Mặc Phong có chút mất mát, cô nhìn anh hỏi.

" Cô gái đó là em gái anh?"

" Đúng vậy! Con bé tên Mộc Nhu. Vì được gia đình anh nuông chiều, nên mới hống hách ngang ngược như vậy."

" Anh sẽ mang nó đến để xin lỗi em!"

Hàn Mặc Phong gương mặt áy náy nhìn cô, Lạc Ninh Hinh dù không muốn tha thứ cho Hàn Mộc Nhu, nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn của Hàn Mặc Phong cô lại xiêu lòng.

" Nếu cô ấy đồng ý đến xin lỗi, thì em cũng không hẹp hòi mà tính toán với cô ấy."

Lạc Ninh Hinh nói xong, đôi tay gắt gao đan vào nhau, tha thứ cho Hàn Mộc Nhu, cô cảm thấy có lỗi với bản thân mình và Âu Dương Tư Thần. Chiếc váy vốn xinh đẹp mà Âu Dương Tư Thần tặng cho cô, đã bị hỏng rồi, cô biết giải thích thế nào với anh ấy đây.

" Thật tốt quá! Cảm ơn em Ninh Hinh, anh nhất định sẽ dạy dỗ lại đứa em gái này."

Hàn Mặc Phong gương mặt bây giờ mới giãn ra một chút, hắn chỉ sợ cô tức giận, mà không muốn tiếp tục làm bạn với hắn.

Lâm Như Tuyết đứng gần đó, mặt mày lạnh lẽo.

" Có vẻ mày vẫn chưa học được bài học nào, đúng không Lạc Ninh Hinh?"

" Lần tới, tao sẽ không cho mày có cơ hội chuyển mình đâu! Cứ chờ mà xem!"

Lâm Như Tuyết nói thầm với chính mình, rồi cô ta hậm hực xoay người rời đi.