Buổi chiều Vũ Đình trở về, cô đã thấy Chu Vĩ đang ngồi trong phòng bệnh, hắn ta vui vẻ chơi đùa cùng hai đứa trẻ.
" Mami, người về rồi! Mami nhìn đi, chú Vĩ mua cho tụi con rất nhiều đồ chơi, thật là thích!" Tiểu Nguyệt nhìn thấy cô về, liền ôm một con búp bê chạy ùa đến khoe.
" Ừm, rất đẹp!" Cô mỉm cười đáp, tay xoa xoa đầu đứa trẻ.
Chu Vĩ lúc này nhìn cô chằm chằm, Vũ Đình lúc nào cũng có gì đó thu hút hắn, mà hắn thì không bao giờ cưỡng lại được sức hút của cô.
Bốn năm trước khi cô rời đi, hắn ngược lại không thể bỏ mặc cô, liền cho người điều tra nơi cô đang ở. Và cứ thế, cách một vài tháng, hắn sẽ lại sang nước M thăm cô. Mới đó mà đã qua bốn năm rồi, con của cô bây giờ cũng đã lớn.
" Chú Vĩ, thu lại ánh mắt mê muội của chú đi, đừng làm mami cháu phải sợ!" Minh Nhật để ý từng nhất cử nhất động của hắn, thắng bé lên tiếng.
" Tiểu Nhật, cháu đừng hố chú nữa có được không? Lần sau chú sẽ mang cho cháu một thứ rất là hay ho!"
" Cháu sẽ không bán đứng mami của mình, chú đừng nghĩ dụ dỗ cháu!" Thằng bé mặt không cảm xúc trả lời.
" Chậc, chú chịu thua!
Vũ Đình bế Tiểu Nguyệt lên, cô đi đến ngồi xuống ghế, rồi mới lên tiếng hỏi Chu Vĩ.
" Anh đến lúc nào vậy? Sao không báo cho tôi biết một tiếng chứ? Thật ngại quá, không thể tiếp đón anh chu đáo được rồi!"
" Chỉ là muốn cho cô và hai đứa trẻ chút bất ngờ mà thôi! Còn có đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi biết hoàn cảnh của cô mà!" Hắn cười buồn nói. Bởi vì Vũ Đình lúc nào cũng tạo một bức tường bảo vệ với hắn, mà hắn làm thế nào cũng không thể tiếp cận được trái tim cô.
" Vậy à? Dù sao cũng rất cảm ơn anh!"
Nhanh chóng mà trời đã tối, Chu Vĩ mời ba mẹ con ăn cơm, dù cho Vũ Đình kiên quyết từ chối. Hắn đến thăm cô và con, cô không thể tiếp đãi hắn chu đáo, thì làm sao còn dám ăn cơm hắn mời chứ.
Nhưng ý của Chu Vĩ đã quyết, đồ ăn hắn đặt cũng đã giao đến bệnh viện, Vũ Đình không muốn cũng phải nhận. Trên bàn là những món ăn đắt đỏ, mà Minh Nguyệt và Minh Nhật chưa từng được thử, hai đứa trẻ tỏ ra vô cùng thích thú.
" Thức ăn thật ngon! Cảm ơn chú Vĩ!" Tiểu Nguyệt cười tít cả mắt nói.
" Ngon thì ăn nhiều thêm một chút! Ngày mai chú sẽ lại mời cháu ăn cơm!" Chu Vĩ tay gắp một miếng gan ngỗng bỏ vào chén cho cô bé.
Vũ Đình cổ họng nghẹn đắng, những thứ thức ăn ngon thế này, cô quả thật không đủ khả năng cho hai đứa trẻ ăn. Dù cô luôn dành những điều tốt đẹp cho hai con, nhưng vẫn có những thứ vượt quá khả năng của cô.
Bữa tối cũng dùng xong, Chu Vĩ đến lúc phải về rồi, hắn còn có công việc để giải quyết. Vũ Đình để hai đứa trẻ trong phòng, cô tiễn hắn ra ngoài.
" Hai đứa trẻ hôm nay rất vui, cảm ơn anh rất nhiều!" Cô lên tiếng.
" Vũ Đình, tôi không thích cô cảm ơn tôi như vậy! Bốn năm rồi, cô vẫn xem tôi là người ngoài sao? Cô..." Chu Vĩ muốn nói cái gì đó, nhưng hắn lại không thể nói ra tới, chỉ có thể thở dài.
" Tôi về đây! Cô vào với bọn trẻ đi!" Nói xong hắn lên xe, khởi động và đi thẳng.
Vũ Đình ở lại nhìn theo một lúc, bóng dáng chiếc xe đã khuất, cô mới xoay người trở vào trong.
Ở trên xe, Chu Vĩ cảm thấy không hề thoải mái, nhìn dáng vẻ thờ ơ của Vũ Đình lúc nãy, hắn rất không vui.
" Bốn năm rồi, em chẳng lẽ không nhìn ra tình cảm của tôi sao?"
Trên phòng bệnh, Minh Nhật nhìn những món đồ chơi trên bàn, cậu bé suy nghĩ rất nhiều.
" Tiểu Nguyệt, em thấy chú Vĩ thế nào?" Cậu bé nhìn em gái hỏi.
" Rất tốt nha! Em thích chú ấy lắm!" Tiểu Nguyệt đang đùa nghịch với búp bê, cô bé ngây ngô nhìn anh trai đáp.
" Em nghĩ sao, nếu chú ấy trở thành baba của chúng ta?"
" Cái này sao? Em phải suy nghĩ một chút...Mặc dù chú ấy rất tốt, nhưng mà em vẫn thích chú đẹp trai hơn!"
" Chú đẹp trai là ai?"
" Là một chú tốt bụng em gặp khi ở công viên, em cảm thấy chú ấy thich hợp làm baba hơn! Nói sao nhỉ? Em cũng không biết nữa, chỉ là em thích chú ấy hơn!" Tiểu Nguyệt giọng ngọt ngào đáp.
Vừa hay Vũ Đình trở về, thấy hai đứa đang nói cái gì đó, cô lên tiếng hỏi." Các con đang nói gì vậy? Có thể cho mami biết không?"
" À không có gì? Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!" Minh Nhật nhanh miệng trả lời, tránh Tiểu Nguyệt nói những lời lúc nãy cho cô nghe.
Cậu bé cảm thấy Chu Vĩ rất tốt, hắn có thể bảo vệ cho Vũ Đình. Nếu như cô có một chỗ dựa, vậy thì không cần phải cực khổ như bây giờ. Ý định của Minh Nhật chính là giúp cho Chu Vĩ cưa đổ Vũ Đình, như vậy thì cậu bé mới có thể yên tâm.
Lục Thần Vũ nhận được tin tốt từ trợ lý của Williams, hắn vô cùng mừng rỡ, vội vàng soạn thảo lại hợp đồng. Ngày hôm sau, Lục Thần Vũ và Nam Cung Phi Yên đến biệt thự của Williams.
" Đến rồi sao? Mau vào trong đi, ông ấy đang có một chút chuyện bận, sẽ xuống liền bây giờ thôi!" Layla phu nhân thấy Nam Cung Phi Yên thì rất vui, bà ấy niềm nở chào đón bọn họ.
" Cảm ơn phu nhân!" Cả hai đáp, rồi theo sau bà ấy mà vào trong biệt thự.