Lục Thần Vũ trong lòng không khỏi khinh bỉ, lão già này chỉ trả cho Vũ Đình có năm ngàn, nhưng lại muốn bán cho anh đến một triệu.
" Cmn, ông đúng là chán sống rồi! Tiền của tôi đúng là rất nhiều, nhưng cũng không phải dễ lấy! Ông cứ chờ ở đây một chút, lát nữa người của tôi sẽ đến bây giờ!"
" Xin cậu đừng..."
Không chờ ông ta nói hết câu, Lục Thần Vũ vội bước đi ra ngoài, hắn lên xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của ông chủ cửa hàng.
Lúc này Vũ Đình cũng đã đến bệnh viện, cô đến quầy đóng tiền viện phí, tất cả mất hơn mười lăm ngàn đô. Đóng tiền xong rồi, trong túi cô chỉ còn vỏn vẹn vài trăm hơn, cô mua thêm chút thức ăn rồi đến phòng bệnh.
Minh Nhật và Minh Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng, còn có cả Max, trông ba người rất là vui vẻ.
" Mami đến rồi! Hôm nay sao người đến trễ vậy?" Minh Nhật lo lắng hỏi han.
" Không có gì, mami mệt nên ngủ quên một chút thôi! Mọi người mau đến ăn sáng đi, ăn mau kẻo thức ăn nguội lại không ngon!" Vũ Đình gượng cười đáp, cô làm sao để các con lo lắng cho mình được.
" Max, anh cũng đến ăn đi! Ăn xong còn phải đi làm cơ mà!"
Minh Nguyệt lúc này lấy trong tủ ra một túi đồ, bên trong là áo ấm mà cô bé và Max đã chọn, cô bé vui vẻ đưa nó cho Vũ Đình." Mami, con có quà tặng cho mẹ đây!"
" Là cái gì vậy?"
" Mami mau mở ra xem đi, xem rồi sẽ biết nó là gì!"
Vũ Đình nghi hoặc nhận lấy túi đồ, cô mở ra nhìn bên trong." Là áo khoác lông sao? Thứ này rất đắt tiền! Tiểu Nguyệt, con lấy tiền ở đâu mua? Mau nói cho mami nghe!"
" Là con đi bán kẹo đó, mami thấy con có giỏi không?"
" Max, chuyện này là sao đây? Anh tại sao lại để Tiểu Nguyệt đi bán kẹo chứ? Còn có cho dù đi bán kẹo, thì tiền lời cũng chẳng đủ mua cái áo này, rốt cuộc là tiền ở đâu?" Cô tức giận hỏi Max.
" Ahhh, trễ giờ đi làm rồi! Anh phải đi ngay đây, mọi chuyện em cứ hỏi Tiểu Nguyệt đi!" Max biết mình sắp gặp nguy rồi, liền bỏ của chạy lấy người, hắn ta đứng lên chạy nhanh ra ngoài.
" Cậu!" Tiểu Nguyệt với gọi theo, nhưng người đã chạy xa rồi.
" Tiểu Nguyệt, con mau nói cho mami biết, tiền này ở đâu mà có? Nếu như con không trả lời được, mami nhất định sẽ đánh đòn con! Có phải con đã làm chuyện xấu để có tiền hay không, con đã làm gì rồi!"
" Mami, người bình tĩnh một chút! Tiểu Nguyệt, em nói đi, tiền này lấy ở đâu ra?" Minh Nhật lo cho em gái, liền lên tiếng.
" Tại sao mami không tin con? Con đã nói đây là tiền con bán kẹo kiếm được mà, con không có ăn cắp ăn trộm! Tại sao mẹ lại nghi ngờ con?" Tiểu Nguyệt cảm thấy ấm ức, cô bé tức giận hét lớn.
" Con dám..." Vũ Đình còn chưa kịp nói cái gì, Tiểu Nguyệt đã vội vã bỏ chạy ra ngoài, cô bé đang rất giận.
" Tiểu Nguyệt, con đứng lại đó cho mami!" Vũ Đình hoảng hốt kêu lên.
" Tiểu Nhật, con ở đây chờ mami một chút!" Cô nhìn Minh Nhật nói, rồi cũng gấp rút đuổi theo con gái.
Ở bên ngoài, Lục Thần Vũ lại nhận được tin tức từ Trường Vĩ." Thiếu gia, tôi vừa mới gửi thêm thông tin của cô gái đó, anh mau xem thử đi!"
" Cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu!"
Lục Thần Vũ trả lời, hắn cầm điện thoại xem hồ sơ của Vũ Đình." Cô ấy còn có hai đưa con sao? Là song sinh, cô bé này là Minh Nguyệt?" Nhìn thấy hồ sơ gửi đến, hắn bất ngờ kêu lên.
" Là con của mình, hai đứa trẻ là con của mình! Cô bé là con gái của mình!" Lục Thần Vũ không ngăn được nước mắt, hắn vậy mà lại rơi lệ rồi.
Tiểu Nguyệt vừa lúc từ trong bệnh viện chạy ra ngoài, cô bé chạy quá nhanh nên đã ngã trước xe của hắn.
" Minh Nguyệt!" Lục Thần Vũ bất ngờ kêu lên, hắn mở cửa xe đi xuống.
Tiểu Nguyệt té đau, cô bé khóc nức nở, tay chân cũng bị trầy xước, rươm rướm máu tươi.
" Con có sao không? Mau đứng lên nào!"
" Huhuhu, là chú đẹp trai đây mà! Chú có thể giúp cháu giải thích với mami được không? Mami nghi ngờ cháu lấy trộm tiền, nhưng là tiền đó chú đã giúp cháu lấy lại mà! Tiểu Nguyệt không phải đứa trẻ hư, Tiểu Nguyệt không có ăn cắp!" Cô bé nhận ra Lục Thần Vũ, liền nhào vào lòng hắn nức nở.
" Chú biết, cháu không phải là đứa trẻ hư! Tiểu Nguyệt là cô bé ngoan nhất!" Hắn đưa tay ôm cô bé vỗ về, rốt cuộc hắn cũng biết tại sao hôm qua hắn đau lòng khi thấy cô bé khóc rồi, bởi vì hai người là cha con cơ mà.
" Được rồi, chuyện này chúng ta nói sau đi! Chú giúp cháu xử lý vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất!"
Lục Thần Vũ nói, rồi hắn ôm Tiểu Nguyệt vào trong xe, bên trong có hộp cứu thương nhỏ, có thể giúp cô bé băng vết thương lại.
" Tiểu Nguyệt, cháu chịu đau một chút! Chú rửa vết thương cho cháu!" Hắn lấy nước sát trùng, cẩn thận xử lý vết thương cho cô bé.
Tiểu Nguyệt quả nhiên nghe lời, dù đau cô bé vẫn không kêu la lấy một tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.
" Chú đẹp trai, chú gặp mami cháu giải thích một chút được không?" Cô bé nhỏ giọng hỏi.
" Xin lỗi tiểu bảo bối, nhưng bây giờ chú tạm thời chưa thể gặp mami của cháu được! Nhưng sẽ nhanh thôi, chú nhất định sẽ đến giải thích với cô ấy! Mami của cháu là một người rất hiểu chuyện!"
" Vậy sao? Mami vẫn còn rất giận, nhất định sẽ không tha thứ cho cháu đâu!"