Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 305: Đi Rồi Sao?




Ở lúc Lạc Ninh Hinh đang căng chặt dây thần kinh vì sợ hãi, bên ngoài cũng đột nhiên im lặng. Cô không biết hắn đã rời đi chưa, tâm lý lúc nào cũng ở trong tình trạng đề phòng. Lạc Ninh Hinh đến thở mạnh cũng không dám, tim cô đập loạn cả lên, nước mắt đã chảy thấm đẫm trên gối.

" Đi rồi sao?" Cô lên tiếng nói thật nhỏ, tâm cô lúc này mới nhẹ hơn một chút, nhưng lúc nào cô cũng phải cảnh giác cao độ.

Bên ngoài, Hàn Mặc Phong đã ngã lăn trên đất, hắn đã say bí tỉ rồi. Bây giờ trời đất như thế nào hắn cũng không biết được, huống chi là Lạc Ninh Hinh.

Lâm Như Tuyết lúc này bất ngờ xuất hiện, cô ta chạy đến đỡ Hàn Mặc Phong dậy, luôn miệng gọi hắn." Mặc Phong, anh không sao chứ? Sao lại uống nhiều rượu thế này? Để em đưa anh về phòng, nằm ở đây sẽ bị cảm lạnh mất!" Cô ta lo lắng nói.

Con người khi yêu thì yêu đến điên cuồng, mặc dù Hàn Mặc Phong đối xử với Lâm Như Tuyết không ra gì, nhưng trong lòng cô ta vẫn dành vị trí đặc biệt cho hắn. Hàn Mặc Phong không yêu cô ta cũng không sao, chỉ cần cô ta yêu hắn là được.

Lâm Như Tuyết khó nhọc đưa hắn về phòng, cô ta cẩn thận lấy khăn ấm lau người cho hắn, động tác nhẹ nhàng đầy ân cần. Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, hắn vẫn đeo mặt nạ, chưa bao giờ lộ mặt trước cô ta.

Lâm Như Tuyết có chút tò mò, cô ta không biết tại sao hắn lại mang mặt nạ như vậy, trong đầu cô ta nảy ra ý định lấy nó ra. Nghĩ là làm, Lâm Như Tuyết giơ tay lên, cô ta chậm rãi tháo chiếc mặt nạ kia xuống.

Trong ánh đèn mờ ảo, vừa nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng của hắn, Lâm Như Tuyết giật mình đánh rơi chiếc mặt nạ xuống sàn. Một nửa gương mặt của hắn đã bị bỏng đến biến dạng, thật sự rất kinh khủng." Mặc Phong, tại sao lại thế này!" Lâm Như Tuyết ôm lấy gương mặt của hắn khóc to thành tiếng.

Cô ta không nghĩ đến gương mặt của Hàn Mặc Phong lại như vậy, đối với cô ta đó là một cú sốc lớn.

" Không sao cả! Em vẫn sẽ yêu anh! Mặc Phong, anh đừng lo!" Cô ta ôm hắn vào lòng thỏ thẻ, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi hắn.

Theo tình, tình chạy, chạy tình, tình theo. Câu nói này rất đúng với Hàn Mặc Phong, hắn lúc nào cũng đuổi theo Lạc Ninh Hinh, nhưng phía sau hắn luôn có một Lâm Như Tuyết điên cuồng theo đuổi. Phải nói cô ta đã yêu hắn đến mức mù quáng. Tình yêu mà, ai có thể nói trước được gì chứ?

Hàn Mặc Phong lúc này đột nhiên tỉnh lại, hắn nhìn Lâm Như Tuyết lại thấy Lạc Ninh Hinh, dục vọng lại một lần nữa sôi trào." Ninh Hinh, là em sao...( nấc)..." Hắn ôm chầm lấy cô ta kêu lên.

Bản năng của một người đàn ông trỗi dậy mãnh liệt, khi hắn ở gần một người phụ nữ như thế này. Hắn không nhịn thêm được nữa, mà nhào vào Lâm Như Tuyết, hôn cô ta ngấu nghiến như một con thú đói khát lâu năm.

" Mặc Phong,...đừng như vậy..." Lâm Như Tuyết lúc đầu còn sợ hãi tránh né, nhưng sau đó cô ta lại bị động tác của hắn kích thích. Cơ thể cũng tự động phối hợp với hắn.

Hai người bọn họ quấn lấy nhau trên giường, âm thanh hoan ái vang lên trong đêm, kèm theo đó là tiếng rên rĩ của Lâm Như Tuyết. Đây không phải là lần đầu tiên của cô ta, nhưng được làm chuyện này với Hàn Mặc Phong thì là lần đầu tiên.

Mike đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, Lâm Như Tuyết có thể thuận lợi ra ngoài là do ông ta sắp xếp cả. Lúc nãy Steven đã liên lạc với ông ta, bởi vì Âu Dương Tư Thần đã gọi đến, anh muốn hắn kiểm trả tình hình của Lạc Ninh Hinh. Quả nhiên cô đúng là gặp rắc rối, vậy là ông ấy đã nghĩ ngay kế hoạch giúp cô giải vây.

" Cái người này giác quan nhạy bén thật!" Mike lên tiếng khen ngợi Âu Dương Tư Thần, rồi ông ấy liền quay về phòng ngủ.

Mặc dù bên kia Lạc Ninh Hinh đã an toàn, nhưng cô vẫn không thế nào ngủ được, cô sợ mình lơ là một chút, hắn sẽ xông vào đây quấy rối cô. Mãi đến khi trời gần sáng, mí mắt cô không thể nào chống cự được nữa, cô mới chìm vào giấc ngủ.

Dáng vẻ của cô ngủ trông cũng thật đáng thương, cô vẫn không thể thả lỏng, toàn thân vẫn là căng chặt, hai tay ôm lấy thân mình như bảo vệ. Nếu để cho Âu Dương Tư Thần nhìn thấy, anh chắc sẽ đau lòng đến chết mất.

Mặt trời đã lên cao, trong phòng Hàn Mặc Phong cũng dần tỉnh dậy, hắn khẽ ôm đầu khó chịu. Hắn mở mắt ra khó nhọc nhìn xung quanh, bất chợt thấy Lâm Như Tuyết đang khỏa thân nằm ngay bên cạnh, hắn lập tức giận dữ.

" Lâm Như Tuyết, tại sao cô lại ở trên giường của tôi?" Hắn gầm lên phẫn nộ.

Cô ta bị âm thanh của hắn làm cho thức giấc, nhìn thấy bộ dạng hắn muốn ăn sống mình lúc này, Lâm Như Tuyết có chút run sợ." Mặc Phong,...tối qua anh say rượu...đã mang em đến đây, anh không nhớ gì sao?" Cô ta lắp bắp nói, nhưng lại là nói dối. Bởi vì nếu cô ta nói sự thật, thì Hàn Mặc Phong chắc chắn sẽ giết chết cô ta mất.

" Cô đùa gì chứ? Tôi bị điên hay sao mà mang cô về phòng?" Hắn không tin, trừng mắt hỏi lại cô ta.

" Anh cũng biết em đang bị nhốt lại mà, nếu như không phải anh, em làm thế nào mà thoát ra ngoài được?" Lỡ phóng lao thì phải theo lao, cô ta trắng trợn nói dối.