Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 297: Từ Giờ Tôi Sẽ Bảo Vệ Cô.




Vũ Đình nhẹ nhàng lắc đầu, cô không muốn phải nợ người khác quá nhiều, dù sao thì hắn ta và cô cũng không thân cho lắm." Tôi ổn! Tài khoản phụ của tôi vẫn còn chút tiền, nó có thể giúp tôi trang trải trong giai đoạn đầu khó khăn! Sẽ tốt thôi, tôi sẽ nhanh chóng tìm việc làm!" Cô gượng cười trả lời hắn.

Chu Vĩ có chút hụt hẫng, cô gái này quả thật cứng rắn, nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu tán thành.

Vài ngày sau Vũ Đình đã khỏe hơn, cô mượn xe của Chu Vĩ lái ra ngoài. Cô muốn đến thắp nhang cho ba mẹ của mình, chuyện mà đến bây giờ cô vẫn chưa thể làm được. Còn có cô muốn đi xin lỗi Max, hắn đã vì cô mà chịu đựng không ít.

Xe chầm chậm dừng trước mộ viên, Vũ Đình một thân váy đen tuyền, tay cô ôm một bó hoa cúc trắng đi vào. Mộ phần của ba mẹ cô vẫn còn rất mới, bên cạnh cũng chính là bia mộ khắc tên cô.

Vũ Đình mỉm cười chua chát, cô cần thận đặt hoa lên mộ cho ba mẹ, sau đó thắp cho họ một nén nhang. Mộ viên hiu quạnh, chốc chốc lại có từng cơn gió lạnh thổi qua. Vũ Đình ngồi xuống, cô ôm lấy cơ thể của mình.

" Ba mẹ, xin lỗi hai người rất nhiều! Bây giờ Vũ Gia chẳng còn gì, con cũng không thể ở lại đây được nữa! Con muốn về lại nước M, bắt đầu lại mọi thứ!"


" Hai người có biết không? Con có thai rồi, và con muốn nuôi dạy đứa trẻ thật tốt! Ba mẹ cứ yên tâm! Con sẽ không làm chuyện dại dột thêm một lần nào nữa đâu, bởi vì bây giờ bên cạnh con đã có một thiên thần nhỏ xuất hiện! Nếu không có gì thay đổi, ngày mai con sẽ rời khỏi đây! Con nhất định sẽ mạnh mẽ, hai người cũng không cần phải lo lắng!" Vũ Đình nói rất nhiều, vì cô không biết đến khi nào mình mới quay lại đây.

Nói đến đây, Vũ Đình tựa đầu lên mộ, cô cảm nhận hơi ấm của ba mẹ thêm một lần nữa. Không biết qua bao lâu, nhưng mặt trời cũng dần lặn xuống, mộ viên bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Vũ Đình nhanh chóng đứng lên, cô đưa tay phủi bụi bẩn trên váy xuống, rồi lại nói." Ba mẹ, tạm biệt hai người! Lần tới con đến đây, nhất định sẽ mang cháu ngoại của hai người đến cùng!" Cô khẽ mỉm cười.

Vũ Đình lên xe chạy khỏi mộ viên, cô lái xe đến thẳng căn hộ của Max. Đứng ở bên ngoài rất lâu, nhưng Vũ Đình lại không dám gõ cửa, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Lấy hết can đảm, cô hít sâu một hơi giơ tay gõ mạnh vào cánh cửa.

Một lúc sau, Max liền mở cửa ra. Vừa nhìn thấy cô, hắn liền cảm thấy hốt hoảng, chấn kinh đến rồi." Đình Đình, là cô sao? Thật sự là cô sao?" Max gương mặt gầy gò, hay tin Vũ Gia xảy ra chuyện, hắn như chết lặng. Không phải mọi người nói cô tự vẫn chết rồi sao? Tại sao bây giờ Vũ Đình lại ở trước mặt hắn cơ chứ?

" Vào trong trước đi! Tôi sẽ giải thích cho anh!" Vũ Đình trả lời hắn.

Sau một hồi nghe cô giải thích mọi chuyện, Max cũng hiểu được mọi thứ, hắn thấy đau lòng cho cô quá. Dù gì hắn sớm cũng đã xem Vũ Đình như là em gái của mình rồi.

" Max, xin lỗi vì đã đem quá nhiều phiền toái đến cho anh! Ngày mai em đi rồi! Xin lỗi vì không thể cùng anh chinh phục ước mơ!" Vũ Đình mặc cảm tội lỗi nói.

" Đình Đình, không cần xin lỗi đâu! Tôi hiểu cô phải trải qua chuyện gì mà!" Max ôm chầm lấy cô an ủi.

Cả hai lại không kiềm được nước mắt mà vỡ òa, đêm cũng đã khuya, Vũ Đình cần phải về sắp xếp lại hành lý một chút. Cô chào tạm biệt Max, rồi lặng lẽ ra về.

Trở về Lạc Viên, Chu Vĩ đã cho người sắp xếp cho cô chút hành lý, và đồ dùng cá nhân. Vũ Đình cũng chẳng có nhiều đồ, cô gom chút đồ vật bỏ vào túi, rồi ngồi xuống trước gương. Nhìn đến chiếc hoa tai Lục Thần Vũ tặng, cô đưa tay tháo nó xuống. Vốn cô còn muốn vứt vào trong thùng rác, nhưng nghĩ lại nó có vẻ đáng tiền.

Mang nó theo, nếu như cô có gặp khó khăn thì bán nó đi sẽ tốt hơn. Dù sao cô cũng cần tiền để sinh nở mà. Đồ đã chuẩn bị tốt, Vũ Đình ngã lưng lên giường, đây là đêm cuối cô ở đây rồi. Thật không ngờ cô lại phải đến nước M thêm một lần nữa, cuộc sống chẳng ai biết được chữ ngờ mà.

Sáng sớm Chu Vĩ đưa cô đến sân bay, hắn ta muốn tiễn cô một đoạn, đến nơi rồi hắn cũng nhanh chóng trở về công ty xử lý công việc. Vũ Đình đứng ở sảnh, cô quay người luyến tiếc một chút.

" Tạm biết nhé!" Cô thấp giọng nói nhỏ.

Lúc Vũ Đình quay lưng đi, phía sau cô có một giọng nói." Chờ đã, để tôi đi cùng cô!"

Vũ Đình kinh ngạc, cô xoay đầu lại nhìn, chính là Max." Anh...anh tại sao lại ở đây?" Vũ Đình lên tiếng hỏi.

" Kể từ bây giờ tôi sẽ là anh trai của cô! Đình Đình, cô không cô đơn đâu! Con gái không thể sống một mình ở nơi xa lạ được, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cho cô!" Max thở dốc đến gần cô trả lời, hắn đấm mạnh vào ngực, như muốn chứng minh cho cô thấy sự thật lòng của mình.

" Max, cảm ơn anh!" Vũ Đình xúc động đến rơi nước mắt, cô ôm lấy Max nức nở.

Hai người cùng nhau lên máy bay, cùng nhau rời khỏi Nam Vương. Lần đầu Max đến đây cùng với Vũ Đình, bây giờ hắn rời khỏi đây vẫn là đi cùng cô.