Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 29




Trong đêm tối, đôi mắt to tròn lấp lánh như viên pha lê, Lạc Ninh Hinh nhìn Âu Dương Tư Thần. Mặc dù biết Âu Dương Tư Thần luôn dành tình cảm chân thành nhất cho mình, nhưng Lạc Ninh Hinh vẫn cảm thấy mình không xứng đáng với anh.

Cô rất cảm động với những gì mà anh đã làm cho cô, cũng rất biết ơn về những điều đó. Nhận thấy ánh mắt lúng túng, không dám chấp nhận của Lạc Ninh Hinh, Âu Dương Tư Thần ốm lấy cô âu yếm, thì thầm vào tai cô.

" Yên tâm! Anh không quan trọng về gia thế của em, cũng không cần môn đăng hộ đối!"

" Anh có tất cả mọi thứ! Anh chỉ thiếu mỗi mình em mà thôi!"

Lạc Ninh Hinh cảm động, cô cũng đưa tay ôm lấy Âu Dương Tư Thần, nước mắt làm ướt cả bờ vai áo của anh.

Đưa cô trở về dinh thự Tulip, Âu Dương Tư Thần đã dặn Hạ quản gia chuẩn bị nước ấm, và túi đá để chườm gương mặt sưng tấy của Lạc Ninh Hinh.


Tắm rửa xong xuôi, Lạc Ninh Hinh mặc đồ ngủ bước ra, Âu Dương Tư Thần cũng đã tắm xong, mặc áo tắm dụ hoặc ngồi sẵn trên giường tay cầm theo túi chườm. Kéo cô lên giường, nằm trên cặp đùi săn chắc của anh, Âu Dương Tư Thần nhè nhẹ chườm vào vết thương trên mặt cho cô.

Lạc Ninh Hinh mặt ửng hồng thẹn thùng, dù vậy cô cũng thật sự thích thú, có người yêu thương mình thật sự rất tốt. Đặc biệt là Âu Dương Tư Thần luôn rất dịu dàng với cô, Lạc Ninh Hinh nghĩ, cô cảm thấy mình rất là may mắn khi gặp được anh.

Trong lúc Âu Dương Tư Thần đang giúp cô chườm lạnh, Lạc Ninh Hinh nhìn anh say mê, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ áo Âu Dương Tư Thần kéo xuống.

Bị phục kích bất ngờ, Âu Dương Tư Thần cũng không trụ vững được, cả người ngã về phía Lạc Ninh Hinh, hai người mắt chạm mắt nhìn nhau.

Lần đâu tiên hai người quan hệ, bởi vì Lạc Ninh Hinh trúng thuốc nên cô không có nhìn rõ Âu Dương Tư Thần được. Bây giờ tỉnh táo, khoảng cách lại gần thế này, nên Lạc Ninh Hinh có thể nhìn rõ ngũ quan của anh.

Lông mày hơi rậm, nhưng đẹp và sắc nét toát ra sự kiêu hãnh, đôi mắt hẹp dài nhìn sâu thẳm, cứ như có thể nhìn thấu tâm can của người khác, sáng rực trong đêm. Môi mỏng mà nhìn mềm mại, Lạc Ninh Hinh tò mò, cô khẽ lấy tay vuốt nhẹ môi của Âu Dương Tư Thần.

Âu Dương Tư Thần mới hai mươi ba tuổi nhưng gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng, trông như anh như ông cụ non vậy. Nếu không phải Lạc Ninh Hinh đã trông thấy anh cười, cô còn nghĩ anh là ông cụ mặt không cảm xúc. Nhưng đối với cô, anh chính là dịu dàng và ấm áp.

Âu Dương Tư Thần bị kích thích, không thể kiềm chế ngọn lửa trong người, anh nắm lấy bàn tay đang vuốt ve của cô, cúi đầu xuống hôn lấy cô.

Anh nhẹ nhàng mút lấy cánh môi đỏ mọng của của Lạc Ninh Hinh, triền miên hôn xuống. Lạc Ninh Hinh ban đầu có hơi bất ngờ, nhưng sau đó cô cũng đáp lại nụ hôn mãnh liệt của Âu Dương Tư Thần.

Vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ Lạc Ninh Hinh, ai ngờ cô cũng đáp lại anh nồng nhiệt, Âu Dương Tư Thần khẽ nhếch môi cười. Sau đó dùng lưỡi tiến quân thần tốc, cạy ra răng môi của cô, ướt át đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy đầu lưỡi của cô. Lạc Ninh Hinh hàng mi khẽ run lên, cô có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người Âu Dương Tư Thần, nó làm cô càng thêm say mê.

Trong bóng tối, Lạc Ninh Hinh có thể cảm nhận được cơ thể Âu Dương Tư Thần nóng rực, cô nằm trong lòng của anh như chú mèo nhỏ, bị anh hút hết dưỡng khí. Hơi thở của cả hai bắt đầu nặng nề hơn, lồng ngực như thiếu oxy trầm trọng. Lạc Ninh Hinh không thể hô hấp nổi nữa, cô đẩy Âu Dương Tư Thần ra thở hổn hển.

Cô dựa vào lồng ngực Âu Dương Tư Thần xụi lơ, cảm giác như cơ thể không còn chút sức lực nào. Âu Dương Tư Thần khí lực mạnh mẽ, bao nhiêu đó vẫn chưa khiến anh được thỏa mãn, bàn tay không kiềm chế được mà luồn vào váy ngủ của cô, tay xoa nắn quả tuyết lê của Lạc Ninh Hinh.

" Ưm...Ahhh..."

Lạc Ninh Hinh bị kích thích, cô khẽ rên lên, âm thanh hoan lạc lan trong đêm. Bắt lấy tay của Âu Dương Tư Thần, Lạc Ninh Hinh ngại ngùng đứng lên chạy vào phòng tắm.

Âu Dương Tư Thần nhìn cô, tự đánh vào trán mình vì quá vội vàng, dù sao cô cũng chỉ mới chấp nhận làm bạn gái của anh. Vẫn là nên chờ đợi một thời gian nữa, anh đứng lên đi lại gõ cửa phòng tắm nói.

" Hinh Hinh xin lỗi! Là anh không khống chế được cảm xúc của mình."

Lạc Ninh Hinh trong phòng tắm tay ôm mặt lại, gương mặt đỏ bừng tự trách mình sao có thể dễ dãi như vậy. Dù gì cô cũng là con gái, sao lại bị sắc đẹp của Âu Dương Tư Thần mê hoặc a.

Lấy nước rửa mặt, hít thở sâu để bình tĩnh lại, Lạc Ninh Hinh mở cửa đi ra, Âu Dương Tư Thần đứng ở cửa nhìn cô, mặt lộ ra vẻ tội lỗi. Lạc Ninh Hinh cố gắng để không bật cười trước gương mặt như trẻ em phạm lỗi của Âu Dương Tư Thần, cô nói.

" Em buồn ngủ rồi!"