Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 274: Chồng Tôi Là Âu Dương Tư Thần.




Khương Bạc biết tội của mình, hắn không oán trách hai chân tự động khụy xuống, là hắn phụ sự tin tưởng của Âu Dương Tư Thần." Cửu ca, anh đánh em đi! Là em không bảo vệ được chị dâu, em vô dụng! Bây giờ anh có đánh chết em, em cũng không có một lời oán trách!" Hắn gục đầu nói.

" Aaaaa!" Âu Dương Tư Thần gầm lên, anh giơ cao nắm đấm của mình muốn đánh hắn, nhưng cú đấm còn chưa đến mặt của Khương Bạc, thì anh đã dừng lại. Bây giờ anh có đánh chết hắn thì cũng không thay đổi được gì, Lạc Nịnh Hinh vẫn là bị bắt đi rồi.

Anh buông thõng tay mình, rồi loạng choạng ngã ngồi xuống đất, vết thương trên người anh lại đang rỉ máu, nhưng nó lại không đau bằng trái tim anh bây giờ. Lạc Ninh Hinh và con của anh không biết như thế nào, anh không biết họ có phải hay không đã rơi vào tay của Shield. Nếu thật sự là như vậy, anh sẽ liều chết với bọn chúng. Gia tộc của anh đã phải trả giá rồi, anh không muốn vợ con của anh cũng như thế.

" Cửu ca, em xin lỗi!" Khương Bạc dập đầu xuống đất nói.

" Đủ rồi, cậu còn thấy chưa loạn hay sao hả?" Lục Thần Vũ lên tiếng, hắn ngăn cản Khương Bạc làm chuyện ngu ngốc.

Mặc Vũ cũng vừa đến nơi, hắn được Du Cảnh gọi đến để xử lý vết thương cho Âu Dương Tư Thần." Để tôi kiểm tra thương tích cho cậu đi!" Hắn vừa nói, tay lại đỡ anh đứng lên.


Âu Dương Tư Thần đầu óc choáng váng, anh sắp không đứng vững được nữa rồi. Cơ thể anh gầy gò vì tình trạng thiếu lương thực khi ở trong rừng, lại còn bị thương khi chiến đấu với dã thú, anh là sắp không chống đỡ được nữa rồi. Trước khi lâm vào hôn mê, anh nhìn Lục Thần Vũ thều thào như cầu xin.

" Tìm...cô ấy! Cho dù phải lật tung cả thành phố này, nhất định phải tìm được...cô ấy!" Lời vừa nói xong, anh cũng rơi vào trạng thái vô thức.

Mặc Vũ lắc đầu thở dài, những người anh em của hắn tên nào cũng cứng đầu như nhau. Cho dù có sắp chết đến nơi, thì bọn họ lúc nào cũng ngoan cố. Người làm bạn như hắn cũng cảm thấy bất lực.

Âu Dương Tư Thần được mang vào phòng cấp cứu, anh mất máu khá nhiều, nên phải được truyền máu. Mất hơn 4 tiếng đồng hồ, anh mới được đưa ra ngoài.

Ở trong một tu viện cũ kỹ, Lạc Ninh Hinh vừa tỉnh dậy sau cơn ngủ mê, cô khó nhọc đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này tối om như mực, lại có mùi ẩm thấp khó chịu, cô ngửi mà cảm thấy buồn nôn. Mặc dù thần trí của cô đã tỉnh táo, nhưng tay chân vẫn không cử động được. Bọn chúng còn dùng dây xích sắt, xích chân cô lại.

Cô nhắm mắt lại thở mạnh, có vẻ như tác dụng của thuốc làm cô đau đầu, chân bị xích cũng cảm thấy nhức mỏi. Miệng cô khát khô, nhưng ở đây tối đen, cô chẳng thấy được gì.

" Có ai không? Tôi muốn uống nước!" Cô mệt mỏi kêu lên, âm thanh cô phát ra rất nhỏ.

Trong phòng yên ắng, không một tiếng hồi đáp, hình như chẳng có ai ở nơi này. Lạc Ninh Hinh bắt đầu sợ hãi, cô nghe thấy tiếng động sột soạt bên tai, nó khiến cô khó chịu.

Cửa lúc này đột nhiên mở ra, từ ánh đèn hiu hắt bên ngoài rọi vào, cô thấy một người đàn ông bước đến, trên mặt hắn có đeo mặt nạ. Nhìn dáng vẻ này cô thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

" Anh là ai, tại sao lại muốn bắt tôi? Mau thả tôi ra! Nói cho anh biết, chồng của tôi là Âu Dương Tư Thần! Nếu anh ấy biết tôi bị các người bắt đi, anh ấy sẽ không tha cho các người! Khôn hồn thì thả tôi ra ngay!" Lạc Ninh Hinh nén đau, cô lớn tiếng nói với hắn.

Tên đàn ông nghe đến tên Âu Dương Tư Thần liền phẫn nộ, nhưng hắn lại kiềm nén xuống. Hắn chậm rãi đi đến giường của Lạc Ninh Hinh, đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô. Một gương mặt hắn đã si mê từ cái nhìn đầu tiên, dẫu là ở trong giấc mơ, hắn cũng muốn được nhìn thấy cô.

" Đừng chạm vào tôi! Thật kinh tởm!" Lạc Ninh Hinh tức giận kêu lên, cô cố xoay mặt sang nơi khác.

Tên đàn ông rất kiên nhẫn, cả buổi hắn không hề lên tiếng, chỉ cẩn thận đứng quan sát cô từng li từng tí. Nhìn đến cái bụng căng tròn của cô, hắn lại không vui.

" Tôi nói là thả tôi ra ngay! Nếu không chồng tôi sẽ giết các người!" Lạc Ninh Hinh đôi mắt căm phẫn hét to, trong đêm mắt cô dường như phát sáng.

" Ninh Hinh, em có nhớ anh không?" Gã đàn ông lúc này đã chịu mở lời, mà câu đầu tiên đã làm Lạc Ninh Hinh sợ hãi.

Giọng nói này không lẫn vào đâu được, lần đầu tiên cô gắp hắn, hắn đã dùng giọng nói thế này để bắt chuyện với cô." Hàn Mặc Phong? Anh là Hàn Mặc Phong!" Giọng của cô run run đáp.

" Thật tốt quá! Em vẫn còn nhớ đến anh!" Hắn nở nụ cười hài lòng nói.

" Anh muốn làm gì? Mau thả tôi đi! Tôi sẽ không nói với Tư Thần những việc này là do anh làm, anh ấy sẽ không làm hại anh!" Cô cố giữ bình tình mà nói chuyện với hắn.

" Hahahahaha!"

" Em đừng chọc anh cười chứ! Hắn bây giờ căn bản không thể gây khó khăn cho anh! Ninh Hinh, lần này anh về chính là muốn đưa em đi, anh sẽ mang em đến một nơi thật xa, cùng em sống hạnh phúc!" Hàn Mặc Phong phá lên cười man rợ, hắn bây giờ đã khác xưa rất nhiều rồi, cô sẽ không thể lấy Âu Dương Tư Thần ra hù doạ hắn được nữa.