Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 263: Mặc Kệ Em Đi.




Lạc Ninh Hinh nói rồi lại mở túi ra, cô lấy điện thoại đưa cho Âu Dương Tư Thần." Lần sau anh không được sơ ý như vậy nữa đâu đấy! Báo hại em phải cực khổ đêm hôm đi lấy nó về!" Cô chu môi nói.

" Lạc Ninh Hinh, em đang đùa với anh sao? Những chuyện này không cần em phải tự mình đi làm, em có thể nói Du Cảnh đi lấy mà!" Âu Dương Tư Thần sắc mặt thay đổi, anh nhíu mày không vui lên tiếng, dường như anh đang tức giận với cô, âm thanh phát ra có hơi lớn.

Lạc Ninh Hinh ngẩn cả người ra, Âu Dương Tư Thần chưa bao giờ gọi thẳng họ tên của cô như thế, cô không biết tại sao anh lại như vậy. Nếu như anh không quên điện thoại, nếu như Nam Chi không cố tình chọc tức cô, thì cô sẽ muốn đến đây sao? Cô làm như vậy thì có gì sai chứ?

" Tư Thần, anh đang lớn tiếng với em sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, mà nước mắt lại cứ muốn ứa ra rồi, phụ nữ mang thai vốn dĩ rất nhạy cảm.

" Em một thân một mình bụng mang thai lớn như vậy, đêm hôm tự lái xe đến khách sạn, lỡ như không may em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao? Lỡ như lúc nãy cô ta thật sự đẩy em ngã thật, thì anh phải làm sao đây?" Âu Dương Tư Thần là vì lo lắng cho cô nên mới như vậy, nhưng điều đó lại làm cho Lạc Ninh Hinh cảm thấy bị ủy khuất.

" Âu Dương Tư Thần, anh đừng có mà quá đáng như vậy! Tại sao anh lại lớn tiếng với em? Em không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa!" Lạc Ninh Hinh nước mắt tuôn như mưa, gương mặt đã đỏ ửng lại nhạt nhòa nước mắt.

Nếu trên đời này có thứ làm Âu Dương Tư Thần sợ hãi nhất, thì đó chắc chắn là nước mắt của Lạc Ninh Hinh, thấy cô khóc bao nhiêu tức giận trong anh cũng tiêu tan. Có thể do áp lực công việc, nên anh mới không khống chế được lời nói của mình." Bảo bối, anh..." Âu Dương Tư Thần muốn dỗ dành cô, nhưng lời còn chưa nói ra Lạc Ninh Hinh đã giận dỗi xuống xe.

Cô đi nhanh trên đường, làm Âu Dương Tư Thần hốt hoảng đứng ngồi không yên, anh cũng nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo. Ban đêm trời lạnh như vậy, cô chỉ mặc một chiếc đầm mỏng manh, không khéo lại đổ bệnh mất." Ninh Hinh, em đứng lại! Đừng đi nhanh như vậy!" Anh lo lắng mà kêu lên.

" Em không muốn nghe, anh đừng đuổi theo em! Cứ mặc kệ em đi! Âu Dương Tư Thần, anh là đồ xấu xa!" Cô nhất quyết không chịu dừng lại, càng đi nhanh hơn nữa, hai tay bịt chặt tai của mình.

Đột nhiên bụng cô cảm thấy đau nhói, Lạc Ninh Hinh sắc mặt tái xanh, bước chân của cô chậm dần rồi dừng hẳn. Cô ngồi thụp xuống đất, ôm lấy bụng đau đớn, mồ hôi trên trán ướt đẫm.

" Ahhh!" Cô không chịu được mà kêu lên.

Âu Dương Tư Thần thần kinh căng chặt, anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay của cô, chợt nhận ra hai tay cô đã lạnh ngắt." Ninh Hinh, em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ!" Anh sốt ruột hỏi cô.

" Bụng của em...ahh...Tư Thần...bụng em đau quá!..." Cô tái nhợt thều thào trả lời.

Âu Dương Tư Thần không nói thêm một lời, anh ôm Lạc Ninh Hinh lên, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Trên xe cô vẫn không ngừng rên rỉ, gương mặt càng lúc càng trắng bệch." Ninh Hinh, em đừng ngủ! Cố lên một chút, sắp đến bệnh viện rồi!" Anh nắm lấy tay cô trấn an.

Xe cũng đến bệnh viện sau đó, Âu Dương Tư Thần hớt hải bế Lạc Ninh Hinh vào trong, bên dưới của cô đã bị xuất huyết. Lạc Ninh Hinh cơ thể căng chặt, cô đau đến nổi mồ hôi ướt đẫm, hai mắt cô bắt đầu mờ đi. Bác sĩ nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu.

Âu Dương Tư Thần ở bên ngoài lại như đang ngồi trên đống lửa, anh liên tục đi tới đi lui, miệng không ngừng cầu nguyện. Nửa tiếng sau, đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ mở cửa bước ra ngoài.

" Bác sĩ, vợ của tôi thế nào rồi! Hai mẹ con vẫn bình an chứ?" Âu Dương Tư Thần chạy đến gấp gáp hỏi, anh muốn biết tình hình của cô như thế nào rồi.

" Anh là chồng cô ấy à? Lần sau đừng để vợ mình bị kích động mạnh như vậy, may mà lần này chỉ bị động thai thôi. Vì kịp thời đưa đến bệnh viện nên thai nhi và mẹ đều ổn, chịu khó tịnh dưỡng sẽ không sao! Tốt nhất nên để người mẹ luôn được thoải mái, không nên để cô ấy chịu kích thích quá lớn!" Bác sĩ nhìn anh tuôn một tràng dài.

Âu Dương Tư Thần nghe đến đây mặt mày mới bớt căng thẳng được một vài phần, may mắn là Lạc Ninh Hinh không có làm sao. Nếu không anh chắc sẽ ân hận suốt đời mất.

" Thiếu gia, thiếu phu nhân sao rồi? Thật xin lỗi vì tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy!" Hạ quản gia nghe tin cũng vội vàng vào bệnh viện.

" Không phải lỗi của ông đâu, là lỗi của tôi! Đêm nay Ninh Hinh chắc sẽ ở lại đây, ông cứ về trước nghỉ ngơi đi, một mình tôi ở lại với cô ấy là được rồi!" anh vỗ nhẹ lên vai Hạ quản gia trả lời.

Ba giờ sáng, Âu Dương Tư Thần vẫn không thể chợp mắt, anh ngồi bên cạnh chốc lát lại lấy khăn lau người cho cô. Có vẻ như vẫn còn đau, cô ngủ mà cứ thường xuyên nhíu mày khó chịu. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, rồi lại di chuyển xuống bụng lớn của cô mà chạm nhẹ.

" Bảo bảo, papa thật xấu, lại làm cho mami của con phải chịu khổ rồi!" Anh cười gượng nói khẽ.