Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 250: Chị Giải Thích Đi.




Lê Như Nhã không trở về nhà, bà ấy đi thẳng đến trung tâm xét nghiệm huyết thống. Sau khi đăng ký xét nghiệm, bà ấy liền vội vã trở về Lâm Gia, bởi vì bà ấy đã đi cả ngày hôm nay rồi.

" Em vừa đi đâu về vậy?" Lâm Văn Thành lên tiếng tra hỏi, khi Lê Như Nhã vừa bước vào nhà.

" Ở nhà cảm thấy ngột ngạt, nên em muốn ra ngoài hít thở một chút mà thôi!" Vốn đã chuẩn bị sẵn, bà ấy điềm tĩnh trả lời một cách thuận lợi.

Lâm Văn Thành đột nhiên tức giận, ông ấy ném mạnh ly trà xuống đất, làm nó vỡ tan thành từng mảnh." Em còn định nói dối đến bao giờ? Tại sao lại thả Lâm Như Tuyết ra ngoài? Chẳng phải anh đã nói là không được sao!" Ông ta lớn giọng nói.

Lê Như Nhã có chút hoảng, bà ấy vội lùi về phía sau vài bước." Văn Thành, anh nghe em nói! Lâm Như Tuyết đã cho em biết con gái chúng ta ở đâu rồi, chỉ chờ kết quả xét nghiệm nữa thôi, là chúng ta có thể tìm cách đón con bé trở về!" Bà ấy giọng run rẩy đáp.

" Như Nhã, anh đã nói anh sẽ cho người điều tra, tại sao em lại không nghe lời? Em thả Lâm Như Tuyết đi, bảo anh làm sao ăn nói với tổ tiên đây?" Lâm Văn Thành hốc mắt đỏ ngầu, ông ấy đi đến trước mặt Lê Như Nhã nói, bộ dáng bây giờ vô cùng tội nghiệp.

Lê Như Nhã lúc này nước mắt cũng rưng rưng, những chuyện Lâm Như Tuyết làm bà ấy cũng không thể tha thứ. Nhưng mà bà ấy rất muốn tìm lại con mình, nên đành phải sử dụng cách này." Văn Thành, em không chờ được? Hai mươi mấy năm qua con chúng ta đã cực khổ rồi, bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng tìm lại con bé mà thôi! Em muốn bù đắp cho con, không lẽ anh không nghĩ đến sao?" Bà ấy nghẹn ngào trả lời.

Ở trên cầu thang, Trương Nga đã đứng ở đó. Vì hai người ồn ào ở đây, nên bà ấy không thể nghỉ ngơi, đành phải xuống đây xem chuyện gì đang xảy ra." Như Nhã, con bé đang ở đâu?" Bà ấy nãy giờ nghe rõ mọi chuyện cả rồi, chậm rãi lên tiếng hỏi.

" Mẹ!" Lâm Văn Thành bất ngờ nhìn bà ấy kêu lên.

Lê Như Nhã cổ họng lập tức nghẹn lại, lần lượt Lâm Văn Thành và Trương Nga đều đã tổn thương Lạc Ninh Hinh. Bây giờ nếu bà ấy nói Lạc Ninh Hinh là con cháu của Lâm Gia, bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào đây? Bà ấy ngập ngừng một chút, không biết có nên nói hay không?

" Như Nhã, con bé đang ở đâu? Con mau nói đi!" Trương Nga thấy Lê Như Nhã chần chừ, liền không nhịn được thúc giục.

" Mẹ, con nói ra mẹ phải thật bình tĩnh! Mẹ hiểu ý con không?" Lê Như Nhã nói.

Trương Nga nhanh chóng gật đầu. Mấy ngày hôm nay Lâm Gia nháo đến gà bay chó chạy, bà ấy còn cái gì mà không chịu nổi nữa chứ.

" Mẹ, đứa trẻ mà Hứa Vân Du bắt đi, chính là Lạc Ninh Hinh! Con bé mới thật là người của Lâm Gia!" Lê Như Nhã giọng nghẹn ngào nói tiếp. Dù kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, nhưng bà ấy có thể chắc chắn là Lạc Ninh Hinh là con ruột của mình rồi.

Rốt cuộc Lê Như Nhã cũng biết cảm giác kỳ lạ khi lần đầu nhìn thấy cô là gì, đó chẳng phải là tình mẫu tử sao? Vậy mà bà ấy lại không phát hiện ra, Lê Như Nhã tự trách bản thân mình thật vô dụng.

" Em nói cái gì? Là Lạc Ninh Hinh? Như Nhã, em chắc chứ?" Lâm Văn Thành như không tin vào tai mình, ông ấy nắm lấy cánh tay của Lê Như Nhã hỏi lại.

Bà ấy chỉ nhè nhẹ gật đầu, thay cho câu trả lời của mình. Cả Lâm Văn Thành và Trương Nga lúc này không đứng vững được nữa, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đứa trẻ mà mình dùng hết từ ngữ để xúc phạm và ghét bỏ, lại chính là máu thịt của mình. Cả hai đứng lặng người, như không tin vào kết quả vừa nghe thấy.

" Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà!" Trương Nga giọng khàn đặc kêu lên, âm thanh như muốn thấu trời xanh. Xem ra con đường nhận lại cháu ruột của bà ấy còn rất dài, với những gì bọn họ đã làm, sẽ khó mà khiến Lạc Ninh Hinh chấp nhận.

Vệ Gia ngay lúc này, một nhà già trẻ đang dùng cơm tối, thì Tần Lam xuất hiện. Cô ta đến đây chắc chắn là vì chuyện của Lục Thần Vũ rồi, Vệ Tư Hàn cứ như mắc nợ cô ta vậy.

" Tần Lam đến à? Con đã ăn cơm chưa? Đến đây dùng cơm với mọi người đi!" Vệ phu nhân thấy cô ta liền lên tiếng hỏi.

" Dạ con đã ăn rồi ạ! Con đến để tìm Tư Hàn xử lý chút việc, con xin phép lên lầu ạ!" Tần Lam điệu bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện trả lời. Nói xong, cô ta gấp gáp đi lên lầu tìm Vệ Tư Hàn.

Trong phòng làm việc, Vệ Tư Hàn đang ngồi suy nghĩ xâu xa, hắn bây giờ nhất định phải tìm cách vẹn cả đôi đường, chỉ là chuyện này cũng khó quá đi.

" Tư Hàn, chị có chuyện muốn nhờ em đây! Có người đang nhắm vào chị, em nhất định phải giúp chị!" Tần Lam không gõ cửa, cô ta trực tiếp xông thẳng vào nói. Trước khi đến đây, cô ta đã chuẩn bị sẵn một kịch bản rồi, bây giờ chỉ cần phải diễn cho Vệ Tư Hàn xem nữa mà thôi.

" Hừm, chị đã đến rồi vậy thì tôi cũng đỡ mất công gọi điện thoại cho chị! Tần Lam, chỉ giải thích giùm tôi đi, những thứ này là gì đây?" Vệ Tư Hàn lạnh lùng lên tiếng, hắn ném điện thoại của Đỗ Chính Nam về phía cô ta hỏi.