Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 168: Trước Nay Chưa Từng Quên.




Lục Thần Vũ lái xe đưa cô đến một khách sạn lớn, Vũ Đình lập tức tái mặt. Cô không biết Lục Thần Vũ là đang muốn làm gì đây? Tại sao lại mang cô đến khách sạn chứ? Vũ Đình còn đang ngây ngốc trong xe, thì hắn đã xuống xe mở cửa, rồi kéo cô đi nhanh vào trong.

" Lục Thần Vũ, anh là muốn làm gì? Tôi là con gái đó!" Vũ Đình khó chịu kêu lên.

" Tôi cũng không bắt em làm chuyện mờ ám! Chỉ muốn gợi lại kí ức của em mà thôi!" Lục Thần Vũ trả lời cô, hắn vẫn hướng thang máy khách sạn đi vào.

Vũ Đình cũng muốn xem thử, Lục Thần Vũ là muốn làm gì, cô không tiếp tục la lối nữa, mà ngoan ngoãn đi theo hắn. Lục Thần Vũ dẫn cô đến trước cửa một phòng tổng thống, Vũ Đình đã nhận ra ngay ý đồ của hắn.

" Em có thấy nơi này quen thuộc không?" Lục Thần Vũ đứng yên ở đó hỏi, tay hắn vẫn gắt gao nắm bàn tay cô.

Vũ Đình làm sao mà không nhận ra, đây là nơi mà lần đầu cô gặp hắn mà. Nghĩ đến lúc đó, cô chỉ cảm thấy mình trẻ con vô cùng, đó cũng là lần đầu tiên cô khỏa thân trước mặt hắn.

" Không nhớ!" Vũ Đình hít thở thật sâu trả lời hắn.


" Đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc em đã hoàn toàn tỉnh táo! Đi thôi, đến những nơi khác." Lục Thần Vũ nói, hắn lại nắm tay cô lôi đi.

Toàn bộ những nơi hai người đã gặp nhau Lục Thần Vũ đều đưa cô đến, hắn không bỏ sót một nơi nào. Căn hộ của hắn, còn có nhà hàng Venus và đài phun nước.

Vũ Đình hốc mắt cay cay, cô không nghĩ hắn còn nhớ hết những chuyện này đi. Tất cả đều gợi cho cô nhớ đến những khoảnh khắc ngọt ngào. Lúc đó hắn rõ ràng cũng có tình cảm với cô, nhưng tại sao lại muốn tổn thương cô?

Nơi cuối cùng Lục Thần Vũ dẫn cô đến chính là quán bar của mình, nơi cô đã lấy hết dũng cảm để tỏ tình, nhưng nhận lại là sự phũ phàng của hắn.

" Em có ấn tượng gì với nơi này không?" Lục Thần Vũ hỏi cô.

Vũ Đình im lặng, cô không có trả lời hắn.

" Đây là nơi em đã thổ lộ tình cảm với tôi, em chắc cũng phải có một chút cảm giác gì đó chứ?" Lục Thần Vũ lại nói.

" Vậy thì sao? Sau khi tôi tỏ tình với anh, thì anh đã làm gì?" Vũ Đình giọng hơi run hỏi ngược lại hắn.

" Tôi..." Lục Thần Vũ nhất thời không dám trả lời cô, ánh mắt hắn trốn tránh.

" Tôi không có hứng thú với trẻ em chưa lớn! Nếu biết cô phiền phức như vậy, tôi đã không giúp cô rồi. Đừng có nói những lời buồn nôn như thế, tôi không thích cô. Tôi giúp cô chỉ vì cô là bạn của Lạc Ninh Hinh mà thôi, là cô tự mình đa tình!" Vũ Đình cay đắng nói, mỗi một chữ Lục Thần Vũ nói với cô ngày hôm đó, cô đều nhớ rất rõ.

" Em..." Lục Thần Vũ kinh ngạc nhìn cô.

" Đúng vậy! Tôi trước giờ đều nhỡ rõ như in những gì anh nói, tôi căn bản chưa từng quên anh!" Vũ Đình nghẹn ngào đáp.

" Lục Thần Vũ, anh là đồ tồi! Là kẻ hèn nhát!" Cô nhịn không được mà mắng hắn, kí ức ngày hôm ấy cứ hiện về. Những đau đớn khi cô nằm trong phòng phẫu thuật ùa về, đó là kí ức kinh hoàng nhất trong cuộc đời cô. Vụ tai nạn năm đó, đã khiến cô chịu rất nhiều tổn thương.

" Đình Đình, anh xin lỗi!" Lục Thần Vũ cúi thấp đầu nói.

" Anh xin lỗi thì được gì chứ! Đi, tôi đưa anh đến chỗ này!" Vũ Đình gào lên, rồi cô kéo hắn đi nhanh.

Phải mất một lúc lâu, hai người mới đến nơi. Trước mặt hai người là một gốc cây to, phần thân cây có một vết lõm khá lớn, Vũ Đình chỉ vào gốc cây nói.

" Anh nhìn nó đi, mặc dù phần bị thương của thân cây đã lành lại, nhưng nó vẫn phải chịu một vết sẹo lớn. Lục Thần Vũ, trái tim của tôi cũng như vậy!"

" Anh có biết tại sao cái cây này lại bị như thế này không? Là do tôi đấy! Tại sao ngày hôm đó anh không đuổi theo tôi chứ? Tại sao lại khiến tôi tổn thương như vậy? Tôi đã mong chờ anh giữ tôi lại, nhưng anh đã không làm như thế!"

" Lục Thần Vũ, tôi thừa nhận tôi rất yêu anh! Nhưng tôi cũng rất hận anh!" Vũ Đình hét lớn.

" Đình Đình, tôi phải làm sao để em có thể tha thứ cho tôi?" Lục Thần Vũ ôm chầm lấy cô hỏi.

" Anh buông tôi ra đi!" Vũ Đình đấm mạnh vào lưng hắn kêu lên.

" Lần này anh sẽ không buông tay em đâu! Đình Đình, cho anh một cơ hội để yêu thương em được không?" Lục Thần Vũ vẫn ôm cô không buông.

Rồi bất ngờ hắn cúi người xuống hôn cô, Vũ Đình bất ngờ hai mắt mở to nhìn hắn. Này cũng thật là bạo dạn quá đi, bọn họ còn đang ở bên ngoài đó, nếu để người khác chụp được thì sự nghiệp làm ảnh hậu của cô tiêu tan.

Vũ Đình hai tay siết chặt, cô trầm mê với nụ hôn của Lục Thần Vũ. Hắn nhẹ nhàng **** *** cánh môi non mềm của cô, tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của Vũ Đình. Cô như bị hắn rút hết không khí vậy, cả người phút chốc mềm oặt.

" Đình Đình, là anh sai rồi! Em muốn đánh muốn mắng anh như thế nào đều được, nhưng đừng phớt lờ anh có được không? Là anh không tốt, anh không nên làm em tổn thương!" Lục Thần Vũ rời khỏi môi cô, đôi mắt như cầu xin nhìn cô nói.