Lạc Chí Bằng nghe Lạc Bội Sam tố cáo Lạc Ninh Hinh, sắc mặt đen đến cực điểm, ông ta lập tức ra lệnh cho Trương quản gia.
"Trương quản gia, mau cho người hầu lên phòng nó dọn sạch đồ đạc cho tôi. Nhanh chân lên!"
Trương quản gia hơi hơi giật mình nói.
" Lão gia ,tiểu thư cô ấy ....."
" Không cần phải cầu xin cho nó! Từ bây giờ, nó không còn là tiểu thư của Lạc Gia nữa." Lạc Chí Bằng nói chắc như đinh đóng cột.
Trương quản gia dù không muốn, cũng phải xoay người đi làm, vì ông ấy cũng chỉ là người làm thuê mà thôi.
Lạc Ninh Hinh đứng sững sờ, Lạc Chí Bằng đây là muốn đuổi cô đi sao? Lạc Ninh Hinh mấp máy môi cố gắng hỏi lại.
" Ba, người muốn đuổi con đi sao?"
" Nuôi dưỡng mày gần mười tám năm, rốt cuộc mày như lại hư đốn không ra gì! Tao không chấp nhận loại như mày tiếp tục ở lại Lạc Gia, làm mất mặt tao thêm nữa. Đến lúc mày nên trở về đúng thân phận của mày rồi. Có lẽ ba mẹ mày sớm nhìn ra loại người như mày, nên cũng không cần đến mày. Tao thật xui xẻo khi nhận nuôi mày, vẫn là lúc đó không nên đưa mày về cái nhà này."
Lạc Chí Bằng cay nghiệt nhìn Lạc Ninh Hinh gầm lên, từng lời từng chữ đâm sâu vào tim cô. Lạc Ninh Hinh liếc nhìn đến Trần Thi Thi, cô mong chờ bà ấy lên tiếng nói giúp. Nhưng bà ta bình thản không nói gì, lơ đi vẻ mặt mong chờ của cô. Lạc Ninh Hinh lồng ngực đau đến nổi không thể hô hấp được, hai chân cô bủn rủn khụy xuống đất.
Cô không ngờ bọn họ lại tuyệt tình như thế, dù sao cô cũng ở cạnh họ mười mấy năm trời, nhưng bọn họ vẫn xem cô là người xa lạ. Đuổi cô đi đã đành, đây lại còn đâm vào vết thương vẫn luôn đau âm ỉ trong lòng cô.
Lạc Ninh Hinh không thể nói gì, bởi những điều Lạc Chí Bằng nói là đúng. Cô bị ba mẹ bỏ rơi là sự thật, cô chỉ là đứa con vô thừa nhận được nhận nuôi thôi. Lạc Ninh Hinh không khóc, thay vào đó cô cười đến rợn người. Có lẽ hơn mười bảy năm ở đây cô đã khóc quá nhiều, bây giờ không thể khóc được nữa. Lạc Ninh Hinh vẫn biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Lạc Chí Bằng đã quyết tâm, ông ta muốn cắt đứt mọi quan hệ với cô, cần gì phải khóc lóc cầu xin cho thêm nhục nhã.
Một lúc sau, Trương quản gia cùng một hầu gái đi xuống, hai người mang vali túi xách đến trước mặt Lạc Ninh Hinh đặt xuống. Lạc Ninh Hinh cười buồn, hai chân cô quỳ xuống nói.
" Ba mẹ, cảm ơn hai người đã chăm sóc cho con hơn mười bảy năm qua. Xin hãy nhận một lạy này của con!"
Lạc Ninh Hinh chắp tay cúi lạy Lạc Chí Bằng và Trần Thi Thi, sau đó đứng lên nắm lấy vali, trước khi rời đi để lại thẻ ngân hàng nói.
" Từ giờ trở đi, con sẽ không còn bất cứ cái gì liên quan đến Lạc Gia nữa. Cái này nên trả về rồi!"
Nói rồi, Lạc Ninh Hinh bước ra khỏi biệt thự, cô như người vô hồn thất thần đi trên đường lớn. Cô không biết mình nên đi đâu về đâu, thế giới rộng lớn thế này, vậy mà không có chỗ cho một người nhỏ bé như cô. Lạc Ninh Hinh trong người không có tiền, cô không thể thuê khách sạn được.
Những người Lạc Ninh Hinh quen biết không nhiều, cô chỉ có Vũ Đình là bạn thân mà thôi. Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi điện cho Vũ Đình.
" Ninh Hinh, cậu gọi mình có chuyện gì không?" Chuông điện thoại reo lên không lâu, Vũ Đình đã nhanh chóng bắt máy.
" Vũ Đình, cậu đang ở đâu vậy?" Lạc Ninh Hinh ngại ngùng hỏi.
" Mình đang đi du lịch với ba mẹ! Trước khi vào đại học, muốn bung xõa một chút a!"
" Ừm, vậy cậu đi chơi vui vẻ! Mình có việc rồi, gọi lại cho cậu sau nha!"
"Ok ,chờ nhận quà của mình nha!"
Lạc Ninh Hinh không nghĩ làm Vũ Đình lo lắng, nên vội tìm lý do ngắt điện thoại. Đêm buông xuống, Lạc Ninh Hinh tìm đến ghế đá trong công viên ngồi. Trời khá lạnh, Lạc Ninh Hinh co rút người lại, cô vùi mặt trên đầu gối, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng truyền thông đưa tin, Lạc Gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Ninh Hinh, tin tức đầy trên mạng. Âu Dương Tư Thần đang uống cà phê, thì Du Cảnh tay cầm điện thoại tiến vào.
" Boss, đây là cô gái anh nhờ tôi điều tra! Sáng hôm nay bị Lạc gia từ mặt rồi, tin tức đầy hết trên các mặt báo."
Nói rồi, hắn đưa điện thoại đến cho Âu Dương Tư Thần. Anh nhìn điện thoại khẽ nhíu mày, rồi lên tiếng ra lệnh cho Du Cảnh.
" Điều tra xem cô ấy đang ở đâu! Báo lại cho tôi ngay khi có tin."
" Vâng, boss!"
Lạc Ninh Hinh ở công viên cũng thức dậy, cô cảm giác có rất nhiều người đang nhìn mình. Đầu cô choáng váng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh. Đêm qua ở ngoài lạnh, nên cô sốt cao rồi.
Lạc Ninh Hinh cố gắng đứng lên, cô không thể tiếp tục ngây ngốc ở đây được. Cả người xiêu vẹo, Lạc Ninh Hinh bước chậm từng bước, cô vừa bước ra khỏi công viên, bên ngoài phóng viên đã đợi sẵn ập vào. Tất nhiên, đều do công lao của Lạc Bội Sam.
" Lạc tiểu thư, vì cô sống buông thả nên mới bị Lạc Gia từ mặt sao?"
" Lạc tiểu thư, còn có hình ảnh cô vào khách sạn với đàn ông là thật phải không?"
" Lạc tiểu thư, cô đã qua lại với đàn ông bao lâu rồi?"
" Lạc tiểu thư xin cô trả lời..."
" Lạc tiểu thư!"
Âm thanh vồ vập, Lạc Ninh Hinh như con mồi bị bao vây, cô khẽ kêu lên.
" Tôi không có! Tôi không có mà!"