Buổi sáng, y tá đến để kiểm tra tình hình cho cô, nhìn thấy Âu Dương Tư Thần nằm trên giường, y tá có hơi giật mình. Tai Âu Dương Tư Thần rất thính, thấy có tiếng động, anh liền mở mắt nhìn. Trông thấy y tá còn đang đứng ngẩn ngơ ở đó, anh đưa tay lên miệng, ý bảo
cô im lặng rời đi.
Y tá hiểu ý, cô ta mở cửa đi ra ngoài.
Âu Dương Tư Thần muốn cho cô ngủ thêm chút nữa.
Lạc Ninh Hinh ngủ ngon đến nổi mặt trời đã lên cao, cô mới tỉnh lại. Vừa thức dậy, cô mắt nhắm mắt mở nhìn thấy mình đang ngủ trong lòng đàn ông, cô giật mình bật dậy.
" Làm sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?" Âu Dương Tư Thần một bộ lo lắng ngồi dậy hỏi.
" Tư Thần, anh về rồi!" Nhận ra Âu Dương Tư Thần ở trước mặt, Lạc Ninh Hinh mừng rỡ kêu lên, rồi ôm chầm lấy anh.
" Em như thế này, anh có thể không về sao!?" Âu Dương Tư Thần hôn nhẹ lên trán cô nói.
Lạc Ninh Hinh quên béng đi mất, cô vừa bị thương, nhưng không có nói với Âu Dương Tư Thần. Mặt cô bắt đầu căng thẳng, cô sợ anh sẽ lại giận cô.
" Tư Thần, xin lỗi vì không nói thật với anh!" Lạc Ninh Hinh giả vờ đáng thương nhìn anh.
Chỉ như vậy thôi, cũng khiến tim của Âu Dương Tư Thần muốn tan chảy ra.
" Anh không giận! Đầu có đau không?"
" Không đau!"
Nghe Âu Dương Tư Thần hỏi, Lạc Ninh Hinh lắc đầu lia lịa trả lời. Âu Dương Tư Thần im lặng nhìn cô, ánh mắt của anh đã bóc trần cô rồi, Lạc Ninh Hinh gật đầu.
" Đau chết đi được!" Cô nũng nịu vùi đầu vào ngực anh như mèo nhỏ vậy.
" Anh gọi Mặc Vũ đến khám cho em!" Âu Dương Tư Thần vuốt tóc cô nói.
Ít phút sau Mặc Vũ đi vào, kiểm tra cho Lạc Ninh Hinh.
" Không sao đâu cửu ca! Uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi."
" Đúng là chỉ có mỗi Lạc Ninh Hinh mới khiến anh tức tốc bay về đây." Mặc Vũ giơ ngón cái về phía Lạc Ninh Hinh tán dương.
" Xong rồi thì đi ra ngoài mau lên!" Âu Dương Tư Thần nhíu mày nhìn hắn đuổi đi.
" Cửu ca, anh thật là tàn nhẫn! Vừa dùng xong liền đá người ta đi." Mặc Vũ vờ như uất ức lắm, hắn tung cửa chạy ra ngoài.
" Bảo bối, em ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, anh về công ty xử lý chút chuyện. Buổi chiều, anh lại đến thăm em." Âu Dương Tư Thần mỉm cười với cô nói.
" Tặng cho anh một món quà!" Lạc Ninh Hinh ôm lấy cổ Âu Dương Tư Thần, hôn lên môi anh, một nụ hôn ngọt ngào.
" Anh mau đi đi!"
Hôn xong, cô liền xua tay giục anh đi nhanh, Âu Dương Tư Thần vì cô mà trở về gấp như vậy, là cô đã hạnh phúc lắm rồi.
Nhìn cô đáng yêu như vậy, anh không cầm lòng nổi, anh đã kiềm chế dục vọng trong người từ khi cô trở về đây. Bây giờ cô lại kích thích anh thế này, thật là quá sức chịu đựng mà. Âu Dương Tư Thần nhìn cô không có ý định rời đi, rồi bất ngờ đè Lạc Ninh Hinh xuống giường.
" Anh cũng có quà tặng cho em!"
Dứt lời, Âu Dương Tư Thần mạnh mẽ hôn xuống, quấn lấy cánh môi mềm mại của cô. Lạc Ninh Hinh cũng thích thú, cô đáp trả nụ hôn của Âu Dương Tư Thần, chủ động đưa lưỡi tiến vào trong. Khóe môi của anh đưa lên cao, anh đưa tay vói vào áo của cô, xoa nắn bầu ngực căng tròn. Cả hai người đang hưng phấn, thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Lạc Ninh Hinh vội vàng đẩy Âu Dương Tư Thần ra, cô chỉnh sửa lại quần áo, rồi mỉm cười ngượng ngùng nhìn nữ y tá đang thẹn thùng đứng trước cửa.
" Xin lỗi tôi đến thay thuốc cho bệnh nhân, tôi có gõ cửa trước khi vào, nhưng hình như không ai nghe thấy." Nữ y tá lên tiếng giải thích.
" Xin lỗi, tôi không nghe thấy thật!" Lạc Ninh Hinh gượng gạo nói.
Âu Dương Tư Thần không vui nhìn nữ y tá, rồi bước đi ra ngoài. Để lại Lạc Ninh Hinh như muốn độn thổ, chui xuống đất cho rồi." Trong phòng bệnh mà cô và anh đang làm chuyện gì a!" Lạc Ninh Hinh tự nói với bản thân mình.
Bên ngoài, Du Cảnh đứng trước cửa chờ Âu Dương Tư Thần. Anh bước ra khuôn mặt bây giờ thật đáng sợ, gương mặt dịu dàng lúc nãy nhìn Lạc Ninh Hinh, anh cất đi đâu mất rồi. Âu Dương Tư Thần đưa mắt nhìn Du Cảnh hỏi.
" Là ai làm?"
" Thưa sếp, là Kiều Thu Nguyệt và bạn trai của cô ta!" Du Cảnh trả lời anh.
" Cô ta đang ở đâu? Đưa tôi đến đó!"
" Dám làm bị thương bảo bối của tôi, lá gan cũng thật là lớn!" Âu Dương Tư Thần lạnh giọng nói.
" Tôi đã nhốt bọn chúng ở một nhà kho nhỏ, tôi đưa sếp đến đó." Du Cảnh lại nghiêm túc trả lời.
Ngoài bệnh viện, xe đã chờ sẵn hai người họ.
Ở trong nhà kho cũ kỹ, Kiều Thu Nguyệt và Đường Mạnh đang bị trói lại. Chỉ là gương mặt của Đường Mạnh đã muốn biến dạng mất rồi, đến Kiều Thu Nguyệt cũng giật mình khi nhìn thấy mặt của hắn. Sau khi bị bắt được, Du Cảnh đã cho người đến chăm sóc cho hắn, một cách tàn bạo mà không ai muốn mình phải trải qua.
Cửa nhà kho mở ra, Âu Dương Tư Thần chân dài tiến vào, anh nhìn bọn chúng bằng ánh mắt như muốn giết người vậy.