Ngồi trên chuyến bay dài 12 tiếng đồng hồ. Máy bay vừa đáp xuống sân bay, Tang Mẫn chạy vào nhà vệ sinh liên tục nôn.
Ở bên ngoài, Hạ Thần lo lắng. Lúc cô đi ra, nét mặt tái nhợt xanh xao. Càng khiến Hạ Thần không tài nào yên
tam. Han tien len dd co:
"Em không sao chứ? Chúng ta đi bác sĩ đi có được không?"
Tang Mẫn lắc đầu:
"Đi thôi!"
Cô muốn đi gặp Tiêu Phong trước. Cô muốn triệt để cắt đứt với Tiêu Phong.
Tang Mẫn đi được vài bước đột nhiên chóng mặt. Cô lại tiếp tục buồn nôn.
Tang Mẫn không chịu được nói với Hạ Thần muốn uống nước ấm. Thế là hắn lập tức đi tìm nước ấm cho cô.
Lúc này, cơn chóng mặt ập đến đột ngột nên cô đã ngất xỉu tại chỗ.
Người ở sân bay đông như kiến xoay quanh Tang Mẫn:
"Nhanh gọi cấp cứu đi! Nhanh gọi đi!"
Tang Mẫn được đưa đến bệnh viện, trong khi bác sĩ gọi Hạ Thần đến để giải thích tình hình sức khỏẻ của cô.
Thì có người mặc quần áo như bác sĩ vào trong phòng của.
Người đó sau đó ném một xấp tài liệu lên tay cô.
Tang Mẫn nghe có tiếng động. Khi cô mở mắt thì thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng rời đi.
Cô chóng tay trở mình mới phát hiện bên cạnh cố có một xấp tài liệu.
Tang Mẫn tò mò mở ra xem.
Lúc mở tài liệu, một tấm ảnh cũ màu bị xé một bên. Tang Mẫn đưa tay nhặt lấy xem cho kỹ. Một bên bị xé ra là hình của mẹ cô và bà Hạ. Đây chẳng phải là bức ảnh mà Hạ Thần đã từng đưa cho cô xem?
Người đưa cho cô bức ảnh này nhằm mục đích gì?
Tang Mẫn đưa tay nhặt một bên còn lại của bức ảnh. Khi cô ghép chúng lại trở thành một bức ảnh hoàn chỉnh.
Hôm đó, ngoài bà Hạ chụp chung với mẹ cô. Ở bên kia còn một người phụ nữ khác nữa. Tang Mẫn đưa tay bịt miệng.
Người phụ nữ bên cạnh mẹ cô chính là người nhà họ Diệp. Người này là vợ của ông Diệp. Chính ông ta hãm hại nhà họ Tiêu, đã trực tiếp gán hoạ đẩy mẹ Tang Mẫn chịu tội tử hình.
Ở trong xấp tài liệu đó còn có một tấm hình Hạ Thần chụp chung với bà Diệp và một bản giám định quan hệ huyết thống.
Tay Tang Mẫn run run. Trái tim cô như bị xé toạc.
"Ta là Hạ Sở, là cha nuôi của Hạ Thần. Hẳn là một kế vong ơn phụ nghĩa. Sau khi được ta nhận nuôi bắt đẩu kế hoạch chiếm đoạt Hạ gia. Ta sẽ không để hắn sống yên đâu."
Mọi thứ xung quanh trở nên tăm tối, những hình ảnh đối xử ân cần, những cái quan tâm, những ánh mắt dịu dàng, lời yêu thương vô điều kiện mà Hạ Thần dành cho cô chính là để trả nợ. Hay là dùng cô để trả thù Tiêu Phong.
Tại sao cô không phát hiện ra lý do mà Hạ Thần đối xử tốt với cô. Tại sao cô cứ tin tưởng hắn vô điều kiện không chút nghi ngờ. Tại sao lại đồng ý lấy con của kẻ thù.
"Á..."
Tang Mẫn ôm đầu đau đớn. Cô vò đầu bức tóc, dường như sắp phát điên.
Tang Mẫn chạy ra khỏi phòng. Cô như rơi vào một cơn ác mộng không lối thoát.
"Haha..."
Tang Mẫn ngửa mặt lên cười lớn. Rồi bỗng chốc như người mất hồn. Từng bước chân nặng nề.
Cô muốn tìm một nơi nào đó đề hóng gió. Chỉ vậy thôi cô bắt đầu đi... Đi... cứ đi mãi.
Đến khi lúc một cơn gió lạnh thổi qua người, Tang Mẫn bừng tỉnh phát hiện mình đang đứng ở trên lan can của sân thượng.
Ở văn phòng Tiêu thị, thư ký đẩy cửa phòng Tiêu Phong. Anh gấp gáp đi vào bên trong:
"Tiêu thiếu, người nên xem cái này!"
Một đoạn phát trực tiếp lại cảnh Tang Mẫn đứng mép sân thượng.
Người đàn ông lập tức đứng dậy:
"Có chuyện gì?"
"Thuộc hạ báo về hình như có người gửi cho thiếu phu nhân tài liệu về Hạ Thần. Phu nhân đọc xong gần như phát điên."
"Khốn kiếp! Mau đưa ta đến bệnh viện. Còn nữa, mau điều tra xem kẻ nào đã làm ra chuyện này!"
"Dạ Tiêu thiếu!