Tiêu Phong liếc mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ là 3 giờ 30 phút sáng, đèn trong nhà Tang Mẫn vẫn bật sáng.
Thông qua ánh đèn vàng, có thể thấy bóng người con gái đang cầm chai rượu, uống ừng ực.
Hắn đưa tay gõ gõ vào vô lăng, lẩm bẩm:
"Ai cho phép em làm hại bản thân mình như thế?"
Người đàn ông bước ra, trong bộ âu phục, thân hình cao lớn hướng về cửa nhà cô.
Hẳn liên tục ấn chuồng.
Nghe tiếng chuông cửa bên dưới, Tang Mẫn, trong cơn say, nghĩ rằng Hạ Thần quay lại. Cô vội vàng xuống nhà
mo cla.
Cánh cửa vừa mở ra, vì không đứng vững, cô ngã nhào vào lòng người đàn ông.
"Thần, anh quay lại rồi sao?"
Tiêu Phong không trả lời. Hắn cúi xuống bế Tang Mẫn vào nhà.
Vừa đi vừa quan sát, căn nhà của cô rất giản dị.
Phòng khách chỉ có một chiếc ghế sofa và một cái lò sưởi. Đi vào là căn bếp với cái bàn ăn và hai chiếc ghế.
Tiêu Phong chậm rãi bước lên cầu thang, bế cô vào phòng ngủ.
Đặt cô nằm lên chiếc giường nệm giữa phòng. Hắn ngầng mặt lên nhìn quanh. Trong phòng ngù có một cái bàn làm việc, cạnh bên, còn có vài con manocanh nhỏ tiện cho việc thiết kế của cô.
Trên sàn có nhiều mấu giấy nhàu nát, cùng các loại vải khác nhau.
Tiêu Phong chậm rãi bước qua, đặt tay lên những món đồ trong phòng.
"Hóa ra em thích thiết kế. Sao trước đây tôi không biết?"
Bỗng lúc này, tiếng khóc Tang Mẫn vang lên.
"Tiêu Phong, tôi ghét chú..."
"Hạ Thần... Em xin lỗi!"
"Huhu..."
Tiêu Phong đứng yên như ai đó điểm huyệt, lòng bàn tay siết chặt.
Trong giấc ngủ, cô cũng hận hắn. Điều đó chứng tỏ hắn đã khiến cô tổn thương rất nhiều.
Càng nghĩ càng tự trách, Tiêu Phong xoay người đến gần giường ngồi xuống.
Ngón tay thon dài của Tiêu Phong dịu dàng vuốt ve lên gương mặt Tang Mẫn.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi...
"Chú Tiêu... Tang Mẫn hận chú..."
Người đàn ông dùng răng cắn chặt môi, kìm nén nỗi đau trong lòng.
Hắn hôn nhẹ lên môi cô, bàn tay chạm vào chiếc eo nhỏ và ôm lấy cô. Năm xuống bên cạnh.
Có lẽ hắn thèm khát cảm giác được ở gần cô, được ngửi mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô. Cứ thế siết chặt cô vào trong lòng.
Giọt nước mắt hối hận của Tiêu Phong lăn dài trên đôi má, rơi xuống chạm lên bờ mi của Tang Mẫn.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu. Nếu thật lòng yêu nhau, chỉ mong đối phương hạnh phúc.
Có lẽ hắn không thể mang lại hạnh phúc cho cô rồi. Vậy nên, cách tốt nhất là buông tay.
Nhưng trước khi buồng tay, hắn muốn biết mục đích thật sự của Hạ Thần.
Vốn định rời đi thế mà Tang Mẫn mơ màng lên tiếng:
"Khát... Khát..."
Cô nhíu mày, cựa quậy. Thấy cô khó chịu, Tiêu Phong rời khỏi giường lấy nước ấm cho cô.
Sự chăm sóc của hắn bây giờ là thật lòng. Nếu Tang Mẫn có thể cảm nhận được thật tốt biết mấy.
Tiêu Phong tham lam nằm xuống bên cạnh cô lần nữa. Hắn đơn giản muốn ở cạnh cô thôi không có ý đồ khác.
Mà Tang Mẫn, trong cơn say, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, vô thức đưa tay vòng qua ôm lấy người Tiêu Phong.
Hắn dịu dàng xoa đầu cô. Ước gì khoảnh khắc này có thể ngừng lại mãi mãi.
Mà khoảnh khắc đó chỉ vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ. Trước khi rời đi, Tiêu Phong còn không quên hôn cô một cái.
"Tang Mẫn, tôi sẽ điều tra rõ Hạ Thần muốn gì ở em. Khi tìm được bằng chứng, tôi sẽ nói rõ với em. Em chờ tôi...
Chúng ta sẽ trở về như cũ!"
Thời tiết Paris mùa này thật mát mẻ dễ chịu. Dưới nhiệt độ 12 độ C, một cơn gió thối qua, chui vào trong khung cửa sổ, chạm đến làn da mịn màng của Tang Mẫn.
Cô trở mình, ôm chặt hơn người bên cạnh. Người bên cạnh dịu dàng vuốt tóc cô
Làn mi cong khẽ dao động, Tang Mẫn mở mắt. Cảm thấy hơi ngại ngùng, cô rời khỏi người đàn ông và ngồi dậy.
"Hạ Thần, anh đến đây khi nào?"
Tang Mẫn có chút thất vọng. Rõ ràng người tối qua cô thấy là Tiêu Phong mà?
Hạ Thần cười mim:
"Là rạng sáng."
"Xin lỗi, em.."
Hạ Thần ôm cô vào lòng, mặc cho cơ thể cô không hề đáp lại.
Hạ Thần ôm rất chặt. Cổ họng nghẹn ngào, hắn nói:
"Xin lỗi! Anh không nên ép em. Bao lâu anh cũng sẽ chờ em. Tang Mẫn, anh đã chờ em suốt 4 năm. Anh nghĩ đây là thời cơ thích hợp, anh lấy hết can đảm để cầu hôn. Không ngờ....
Nhưng không sao, chờ thêm một chút nữa cũng không sao."
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy có lỗi với người đàn ông trước mặt.
"Em..."
Nước mắt nóng hổi của Hạ Thần rơi xuống, chạm vào bờ vai cô. Bờ vai vững chãi ấy run lên bần bật.
Rất rõ ràng, hắn yêu cô.
Tay Tang Mẫn vòng qua, vuốt lưng người đàn ông.
"Em đồng ý!"
Ha Than nam lay vai co, hoi lai Ian nนล:
"Em nói gì?"
Ánh mắt hắn chứa chan hy vọng.
"Tang Mẫn, em nói gì? Em có thể nói lại không? Có phải những gì anh suy nghĩ là đúng không?"
"Em nói đi!"
Tang Mẫn gật đầu:
"Được! Em đồng ý. Chúng ta kết hôn đi!"
Hạ Thần vui vẻ ôm cô rồi hôn lên trán cô:
"Tang Mẫn, em muốn lễ cưới thế nào? Anh lập tức chuẩn bị."
Ký ức như một thước phim tua chậm lại về lại thời gian cô và Tiêu Phong kết hôn.
Mang tâm trạng háo hức tiến lên lễ đường, lúc đó, Tang Mẫn nghĩ cô là người hạnh phúc nhất vì được kết hôn với người đàn ông mà mình yêu. Một lễ cưới dưới sự chứng kiến của nhiều người, được họ chúc phúc.
Đúng như Tiêu Phong đã nói, là khắc cốt ghi tâm. Đến bây giờ không thể nào quên.
Nhưng rồi sao chứ? Cô đã ly hôn. Đã rời xa người đàn ông mình yêu.
Cho nên lễ cưới với cô không còn quan trọng nữa. Lớn hay nhỏ, tổ chức hay không tổ chức đều như nhau cả thôi.
Tang Mẫn rưng rưng, lòng ngực nhói lên. Giọng cô rất nhỏ:
"Chỉ cần "Cha" chúc phúc là được."
Hạ Thần kéo tay cô:
"Được! Vậy chúng ta lập tức đến nhà thờ!"