Bởi vì đã rất lâu Tang Mẫn không gặp được Tiêu Phong. Thấy xe của hắn đậu ở cổng trường, Tang Mẫn vui vẻ chạy đến.
Tài xế chờ sẵn mở cửa cho cô:
“Tiểu thư!”
Cửa xe vừa mở, Tang Mẫn đã nhanh chóng ngồi vào ghế sau:
“Chú Tiêu, chú đến đón con?”
Tiêu Phong lướt mắt sang Tang Mẫn. Bàn tay miễn cưỡng xoa đầu bé con:
“Ừ!”
Tang Mẫn cảm động đến suýt khóc. Cô ôm lấy ông chú của mình:
“Chú ơi! Con nhớ chú!”
Mà Tiêu Phong không có phản kháng. Cứ mặc để cho Tang Mẫn ôm hắn. Sau đó, cả hai về lại Tiêu gia.
Tang Mẫn rất vui vì hôm nay chú về nhà. Vừa vào đến cửa, Tiêu Phong không nhiều lời mà nói với cô:
“Chú muốn ăn cùng con!”
Cô bé không thể để chú đợi, ngay lập tức chạy lên phòng thay quần áo. Rất nhanh đã bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn.
Cô bé cười không khép miệng lại được. Cứ chăm chú nhìn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của chú.
“Chú có mệt lắm không?”
“Ừ!”
“Công việc rất bận có phải không?”
“Ừ!”
“Chú nhớ ăn uống giữ gìn sức khoẻ!”
“Ừ!”
Mặc dù hắn chỉ “ừ" thôi nhưng Tang Mẫn rất vui. Được nhìn thấy hắn, được hít thở chung một bầu không khí với hắn đã là hạnh phúc.
Hắn gắp một miếng gan xào vào chén của cô, nhẹ giọng quan tâm:
“Tang Mẫn, dạo này con rất ốm. Ăn nhiều vào!”
Cô gái nhỏ ngây thơ, cứ thể ăn hết sạch những gì mà ông chú gắp.
Một lúc sau, miếng thức ăn cuối cùng cũng nhét vào miệng cô. Lúc này, Tiêu Phong buông đũa xuống lạnh giọng:
“Đã ăn no?”
Tang Mẫn gật đầu:
“No chết con!”
Không một lời dư thừa:
“Tang Mẫn, Giang Tĩnh cần máu. Chỉ có máu của con là thích hợp!”
Nụ cười trên môi cô chợt tắt. Một cảm giác chua xót trực trào ở dâng lên. Lòng ngực nhói đau… Sóng mũi cay xè.
Bữa cơm này chẳng ngon chút nào.
Vậy cho nên bây giờ cô mới phát hiện: Tất cả những món ăn ở trên bàn là dùng để bổ máu.
Tang Mẫn nghẹn ngào. Khó khăn bật thành tiếng:
“Chị Giang cần bao nhiêu máu ạ?”
“Mỗi ngày đều cần!”
Quản gia ở một bên nghe thấy chỉ âm thầm thở dài. Có thể làm gì giúp con bé được cơ chứ?
Ngoài việc nghe theo lời căn dặn của Tiêu Phong:
“Quản gia, từ nay về sau làm nhiều thức ăn bổ dưỡng một chút. Nên nhớ phải là những món bổ máu. Đã nghe rõ chưa?”
Quản gia gật đầu: “Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Về phía Tang Mẫn, cô hít mũi một cái. Cố chấn chỉnh lại tâm trạng. Giọng nghèn nghẹn khó tả.
Khóe miệng cô cố nhếch lên nụ cười gượng gạo:
“Chú yên tâm! Con sẽ đến bệnh viện đúng giờ!”
Nghe được câu trả lời, Tiêu Phong lập tức đứng dậy rời khỏi.
Cả một cái ngoái đầu nhìn Tang Mẫn cũng không có.
Cứ thế dứt khoát rời khỏi.
Từ đó về sau, Tang Mẫn ngày ngày đến bệnh viện. Nửa đêm khi cần thì đến.
Người ta là cây ATM rút tiền.
Cô là ngân hàng máu. Dùng để rút máu.
Một tháng cứ thế trôi qua..
Cả người Tang Mẫn tái xanh, nhợt nhạt. Ngày nào cũng phải ăn những món bổ máu, uống thuốc bổ khiến cô nôn mửa. Trên tay chi chít vết bầm đỏ xanh tím.
…
Vào một ngày như thường lệ, Tang Mẫn đi học xong liền trở về Tiêu gia. Cô thay quần áo rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Thức ăn đã được dọn sẵn lên bàn. Thấy có chút khác lạ, Tang Mẫn nhanh chóng hỏi:
“Dì Lưu, hôm nay không ăn những món cũ?”
Dì gật đầu bảo:
“Không những hôm nay mà từ đây về sau cũng không cần ăn. Thiếu gia đã căn dặn như vậy.”
Không hỏi nhiều, chỉ cần sau này không phải làm ngân hàng máu, cô đã cực kỳ mãn nguyện.
Đang ăn ngon đột nhiên, Tang Mẫn nghe được tiếng động lớn ở trong phòng sách. Biết chắc chú ở trên đó, cô vui vẻ hỏi:
“Dì Lưu hình như chú Tiêu đã về cho đúng không? Hay con lên gọi chú ấy ăn cơm?”
Dì Lưu chỉ vừa định nói là không cần thì không thấy Tang Mẫn đâu nữa.
Cô chạy lên phòng sách, đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng khóc vọng ra từ bên trong.
“Giang Tĩnh, ngay cả em cũng rời bỏ anh… Tại sao? Là tại sao?”
Người đàn ông nghẹn ngào. Thông qua khe hở nhìn thấy thân ảnh cao lớn khuỵu xuống, đôi vai hắn run lên
. Ở bên ngoài, Tang Mẫn cũng bịt chặt miệng ngăn lại tiếng khóc phát ra.
Hắn khóc, cô cũng khóc!
Cô sai rồi! Thật sự sai rồi… Cô không nên ích kỷ…
Tang Mẫn quay trở lại phòng bếp.
Cô ngồi xuống, miệng vừa cố cười vừa nói:
“Dì Lưu! Đột nhiên con thèm ăn gan xào bông cải. Dì có thể làm cho con ăn không?”
“Không phải con ngán lắm rồi sao?”
Tang Mẫn vừa khóc vừa lắc đầu:
“Dì Lưu, con muốn tiếp tục cho máu. Chỉ cần như thế chú Tiêu sẽ không phải khóc. Chú Tiêu sẽ không phải đau lòng…”
“Huhu… Dì Lưu… Sao lại như vậy?"
Cuối cùng cho dù có kìm nén thế nào cũng không thể ngăn nước mắt rơi ra. Dì Lưu ôm Tang Mẫn vào lòng:
“Ngoan nào! Đồ ngốc…”
“Huhu…Thì ra nhìn thấy chú ấy đau lòng… Con càng đau lòng gấp bội. Dì Lưu rốt cuộc là con bị sao vậy?”
“Ngoan nào! Đừng khóc nữa… Tang Mẫn ngốc!”