"Cách đầu tiên chính là tấn công trong nhà bếp!"
Tiêu Phong nhăn mặt:
"Có nghĩa là gì?"
Thư ký cười cười:
"Món ăn làm chất tiếp xúc cho sự va chạm."
Ngón trỏ hình xăm hình thương long của hắn gõ gõ lên bàn.
"Được lắm! Ngày mai đến phòng kế toán nhận thưởng!"
Thư ký mừng đến phát khóc: "Thuộc hạ xin phép!"
"À khoan! Nếu không thành công thì trừ gấp đôi vào tiền lương." •
"Gian thương! Đúng là Gian thương!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Không có! Muối kêu!"
Tiêu Phong bỏ hết việc ở công ty cho thư ký. Hắn căn dặn không được làm phiền trừ khi có chuyện quan trọng.
Mấy năm ở nước ngoài, Tiêu Phong học rất nhiều món. Chỉ là thời gian lâu rồi chưa nấu. Có thể sẽ khó ăn một chút. Thể mà nhớ lại lời của thư ký.
"Có lòng là được!"
Tiêu Phong xắn tay áo lên. Người hầu trong nhà muốn giúp mà người đàn ông không cho. Cứ thế từ 4 giờ sáng đến gần 8 giờ sáng mới làm thành món cháo tổ yến.
Tiêu Phong đợi mãi không thấy Tang Mẫn xuống. Hắn đi đi lại lại khiến người hầu trong nhà hoa mắt, chóng mặt.
Thuộc hạ ở bên cạnh nhìn không nổi nữa liền hỏi:
"Tiêu thiếu, hay là để thuộc hạ lên kêu thiếu phu nhân!"
Hắn đưa tay lên: "Kêu em ấy, lỡ em ấy giận ta thì sao?"
Đột nhiên hắn nở nụ cười như suy tính được điều gì đó:
"Ngươi vào bên trong mang mấy cái nồi ra đây cho ta!"
"Dạ để làm gì ạ?"
"Chính là..."
"Xoảng"
"Ben."
Hắn cố ý làm nồi rơi xuống đất tạo nên tiếng động lớn đánh thức Tang Mẫn. Quả nhiên cách này hữu dụng.
Làm như vậy cũng là để cô biết hắn vì cô mà vào bếp.
•••
Tang Mẫn thay quần áo đi xuống phòng ăn. Theo lời căn dặn của Tiêu Phong, thấy cô, người hầu trong nhà liền lớn tiếng nói:
"Tiêu thiếu người nghỉ ngơi chút đi! Người đã thức từ 4 giờ sáng đến giờ chỉ để hầm cháo cho thiếu phu nhân.
Neu ngudi biet chac chan se cam dong lam cho xem!"
"ป๋!"
Tiêu Phong bưng tô cháo tổ yên ra nháy mắt bảo người hầu đi hết. Hắn nhẹ nhàng đặt tô cháo xuống bàn rồi.
"Ăn nào!"
Tang Mẫn ngồi xuống, tưởng đâu cô sẽ cảm động đến phát khóc khi biết hắn đích thân nấu cháo cho cô. Vậy mà hẳn chỉ nhận được lời nhàn nhạt:
"Về sau chú cứ nói là chú nấu. Không cần phải bắt người khác nói, còn bày ra nhiều trò."
Mặt hắn bị xịt keo tại chỗ. Khóe miệng giật giật nói không nên lời.
Chiêu này không thành hắn nghĩ đến câu nói "chất xúc tác va chạm."
Tiêu Phong ngồi xuống, tay cầm muỗng thổi thổi nhẹ cháo ra vẻ cưng chiều:
"A... Ăn đi nào!"
Tang Mẫn đẩy tay hắn ra lạnh nhạt nói:
"Tôi có tay có chân tự mình ăn!"
Dụ dỗ không được hắn chuyển sang dùng mỹ nam kế.
Tiêu Phong tháo hai nút áo sơ mi ra để lòng ngực săn chắc lấp ló ẩn hiện.
"บ.. Hum…"
Tay hắn còn kéo kéo để dẫn dụ cô. Tang Mẫn quay đưa tay bịt miệng:
"Oe! Buồn nôn!"
Không phải cô chê hẳn mà là chung tổ yến này có vị tanh nhẹ.
Mặt hắn xám xịt tưởng đâu cô nói hắn . Khi cô đứng dậy hắn lấy tay kéo cô lại. Ôm eo để cô ngồi lên bàn ăn.
Tang Mẫn chỉ kịp kêu lên 1 tiếng:
"Chú!"
Hắn dùng lực dạng hai chân cô ra chen vào giữa. Một tay hắn ôm eo, còn lại đặt ở sau gáy.
Hắn biết góc nghiêng phía bên phải là đẹp nhất cho nên đã cố tình hơi nghiêng đầu.
"Tang Mẫn, rốt cuộc là chú không đẹp ở chỗ nào? Không đủ hấp dẫn sao?"
Tang Mẫn im lặng. Đúng là nhìn từ góc nghiêng này chú rất đẹp trai. Tim cô cũng đập mạnh hơn.
Từng tiếng "thình thịch" rơi vào tay hắn bống chốc cho người đàn ông tự tin lên hẳn. Hắn khàn giọng trìu mến gọi tên cô:
"Tang Mẫn.."
Cô đưa tay đẩy hắn ra:
"Chú bị đơ cổ thì đi khám khoa ngoại thần kinh đi. Biết đâu phát hiện ra mình còn bị chạm trúng dây gì đó trên
dลื่น. Chla sim con kip."
"O..."
Cô dứt khoát đầy hắn ra rồi gấp gáp rời đi.
"Hôm nay, ngày đầu tôi vào đại học. Chú làm tôi trễ giờ mất rồi."
"Đề tôi chở em đi!"
Đưa cô đến cổng trường đại học, vốn định đưa cô vào bên trong nhưng Tang Mẫn lại phán một câu công kích:
"Đến đây được rồi. Nếu không các bạn tôi sẽ hiểu lầm, tôi lớn rồi không biết tự lập. Còn để ba đưa đi học." *
Hắn đừa tay gõ gõ vô lăng:
"Là chồng em! Chồng của em, em hiểu không?"
Hắn thả cô xuống còn không quên căn dặn buổi chiều sẽ đến đón cô.
Tang Mẫn ngày đầu làm quen trường gặp được nhiều bạn mới.
Có nhiều bạn cũ nhận ra cô nhưng cô chỉ giả vờ nói cười chứ thật ra đầu óc chẳng nhớ gì cả
Cho đến khi, một giọng nói nghe rất quen tai gọi cô:
"Tang Mẫn!"
Khi cô quay lại bị nhận một cú tát sưng má lên.
"Chát"
Mắt cô như muốn nổ đom đóm. Người con gái trước mặt nhìn rất quen nhưng cô nhất thời không nhớ ra là ai.
"Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Nhược Đồng cười khẩy:
"Có thể nhầm lẫn gì chứ? Tang Mẫn, uồng công tôi coi cô là bạn thân. Bây giờ thì hay rồi. Vì ông chú của cô mà bạn trai của tôi vĩnh viễn không thể về nước. Cô xứng đáng có được hạnh phúc sao?"
"Cô nói gì tôi không hiểu?", Tang Mẫn cảm thấy đau đầu kinh khủng. Muốn tìm cách tránh đi nhưng Nhược Đồng trở mặt.
"Đồ giả tạo!"
Cô ta tát liên tục vào mặt Tang Mẫn để trả thù cho bạn trai cũng như chuyện tình cảm trắc trở của mình. Mà Tang Mẫn đang đau đầu cứ đứng yên chịu trận.
Nhược Đồng gào lên:
"Tang Mẫn, cô giống hệt mẹ cô vậy! Con của kẻ giết người!"
"Con của kẻ giết người sao?"
Bởi vì câu nói này khiến cô đau đầu hơn. Xung quanh, bạn học bắt đầu quay quanh.
Cho đến khi Tang Mẫn đau đầu sắp ngã xuống, Tiêu Phong ở phía sau chạy lên đỡ lẩy cô.
"Cô là cái thá gì mà dám nói em ấy như vậy?"
"Tôi..."
Tiêu Phong nổi tiếng máu lạnh vô tình vừa nghe đã khiếp sợ. Chuyện hắn làm với nhà bạn trai của Nhược Đồng còn chưa đủ thấy sao?
"Vì một thằng chẳng ra gì mà đánh em ấy? Sau chuyện này, tôi từ từ tính sổ với nhà họ Nhược của cô."
Nhược Đồng sợ hãi lùi về sau. Cô ta hét lớn....
"Á... Cô ta là con của kẻ giết người đó! Cô ta như vậy mà anh cũng cưới sao? Cô ta xứng sao?"
Tiêu Phong đang bế Tang Mẫn thì chững bước. Hắn quay lại liếc mắt nhìn Nhược Đồng:
"Sự thật đã chứng minh, em ấy không phải con của kẻ giết người!"
"À... Muốn bù đắp sao? Tang Mẫn, Cô nghe cho kỹ. Hắn ta chỉ thương hại cô thôi. Cô không xứng có được tình cảm thật lòng từ ai đâu!"
Đúng vậy cách đây vài này, khắp các trang báo đưa tin tìm ra hung thủ thật sự. Người hại gia đình hắn chính là người chú cùng cha khác mẹ của cha hắn. Chúng dùng cách hạ độc vào thực phẩm rồi giao đến nhà họ Tiêu.
Tối đó mẹ của Tang Mẫn chính là người nấu chính. Mẫn Thị hoàn toàn không biết, chỉ vô tình biến thành hung thủ.
Lúc này, mắt Tang Mẫn vẫn nhắm nghiền, dòng chất lỏng nóng hổi lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp. Cô vẫn không dám mở mắt. Bởi vì tất cả lời nói đó, cô nghe không xót chữ nào.
Biết là cô bị doạ hoảng sợ nên Tiêu Phong đưa cô vào trong xe. Vốn định chở cô về lại Tiêu Gia nhưng lại chợt nhớ đến bức tranh hoàng hôn trên biển treo trong phòng của Tang Mẫn. Tiêu Phong nảy ra ý định tạo bất ngờ cho cô. Hắn vội vào trong xe đánh lái rời đi.