Cả Thế Giới Biết Con Yêu Chú!

Chương 20: Có hay không niềm tin?




Tang Mẫn cứ nghĩ đến người bạn Nhược Đồng của mình mà quên mất lời căn dặn của Tiêu Phong. Cứ thế mà đi đến quán cà phê gặp Châu Lục Ngạn.

Tang Mẫn đẩy cửa bước vào quán, nhìn thấy Châu Lục Ngạn đeo kính râm ngồi ở bàn trong cùng.

Tang Mẫn tiến đến ngồi xuống gấp gáp hỏi:

“Hai người xảy ra chuyện gì?”

Châu Lục Ngạn lấy trong túi ra một chiếc hộp đựng nhẫn kim cương:

“Mong cô trả lại cái này cho Nhược Đồng.”

Tang Mẫn đưa tay mở hộp ra. Quả thật bên trong là chiếc nhẫn kim cương mà Nhược Đồng và cô cùng đi lựa. Nhược Đồng nói cái này là dành cho Châu Lục Ngạn xem như vật định tình của hai bọn họ. Trả lại là kết thúc?”

Tang Mẫn tròn mắt:

“Cậu có người khác?”

Lục Ngạn lắc đầu: “Cô cũng biết nhà tôi gặp biến cố. Chắc chắn sẽ không mang lại hạnh phúc cho Nhược Đồng. Nên tôi chỉ mong cậu khuyên cô ấy tìm một người tốt hơn.”

Lục Ngạn nói xong đứng dậy cúi đầu chào Tang Mẫn.

Chuyện này là chuyện riêng tư của hai người bọn họ, cô là người ngoài cuộc lên tiếng có lẽ không hay.

Huống hồ chuyện chia tay là phải trực tiếp nói nhau.

Tang Mẫn không nhận, cô đưa tay níu lấy cổ tay áo của Lục Ngạn.

“Này! Cậu là đàn ông. Chuyện yêu hay không yêu cậu phải tự nói. Bảo tôi nói chẳng khác nào xem Nhược Đồng không ra gì?”

Lục Ngạn người đưa tay đặt lên tay Tang Mẫn. Chưa đầy một giây cô đã vội rút tay về. Nhưng Tang Mẫn không ngờ, cảnh này đã được chụp lại.

Cô bực bội nói:

“Châu Lục Ngạn. Cậu là đàn ông thì phải dứt khoát và mạnh mẽ. Cậu như vậy không xứng với Nhược Đồng. Muốn trả, cậu tự mình mang trả cho cô ấy.”

Cô nói xong cầm lấy túi xách rời đi. Cuộc nói chuyện chỉ có bao nhiêu đó nhưng lọt vào mắt người có ác ý. Nó trở thành tin tức “Tiêu thiếu phu nhân có người tình".

Ảnh này được đăng trên trang bìa của Tạp chí vào sáng hôm sau.



Tiêu Phong đang gặp đối tác ở nước ngoài nhận được cuộc gọi của thư ký. Đang bàn vào vấn đề chính thì điện thoại không ngừng thúc giục.

Đối tác nhìn ra được bộ dạng lo lắng của hắn nên đã tinh ý xin phép đi vệ sinh tạo cơ hội cho hắn nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia gấp gáp nói:



“Tiêu thiếu xảy ra chuyện không hay rồi.”

“Tang Mẫn bị làm sao?”

“Tiêu thiếu người nên xem thứ mà thuộc hạ gửi!”

Tắt máy, Tiêu Phong ấn vào tin nhắn mà thư ký gửi. Hình ảnh Tang Mẫn cùng người thanh niên mà hắn đã từng thấy đập vào mắt.

Khiến cho người đàn ông lý trí bỗng chốc hoá điên cuồng. Tiêu Phong âm lãnh gọi lại cho thư ký:

“Tôi không cần biết là dùng cách nào, bao nhiêu tiền. Tin tức đó phải biến mất ngay lập tức cho tôi. Còn nữa, tôi không muốn thấy thằng ranh con đó nữa!”

“Dạ thưa Tiêu thiếu!”

Tiêu Phong mang ly nước trên bàn uống cạn. Lúc này đối tác quay trở lại, cô ta nhìn sắc mắc của Tiêu Phong không được tốt liền tiến đến ngồi ở bên cạnh.

“Tiêu thiếu, ngài không sao chứ?”

“Không sao!”

Dứt lời, bàn tay quyện lại thành nắm đấm. Cơn giận dồn hết lên lực ở bàn tay khiến ly nước ở trong tay bể nát.

Đối tác nữ giật mình, nhìn thấy có máu, cô ta cúi người lau tay cho hắn.

Tiêu Phong hất tay khiến cô ta ngã vào lòng hắn. Vô tình để lại vết son môi trên cổ áo sơ mi trắng.

“Cô làm gì đó?”

“Tôi… Tôi chỉ muốn lau tay cho ngài.”

Hắn đứng dậy:

“Không cần!”

“Tạm thời cứ như vậy đi. Hợp đồng tôi sẽ say thư ký mang qua cho cô.”

“Tiêu Phong, ngài nên đến bệnh viện.”

Tiêu Phong mang theo luồng khí lạnh lẽo lời đi, hắn muốn trở về Tiêu gia nhanh nhất.

Mặc kệ trời bên ngoài tuyết đang bao phủ. Cái lạnh len lỏi vào trong cơ thể của Tiêu Phong. Lạnh đến thấu xương nhưng không thể xua tan đi ngọn lửa giận ở trong lòng hắn.

Hắn vào trong xe, đạp mạnh chân ga đến sân bay.

Chuyến bay nhanh chóng đưa hắn về nước. Máy bay vừa đáp xuống thư ký của hắn đã có mặt nghênh đón.

“Tiêu thiếu, tôi đã làm theo đúng lời ngài căn dặn.”



“Làm tốt lắm!”

“Vậy bây giờ chúng ta?”

“Về tiêu gia!”

Vào trong xe, Tiêu Phong nhìn ra ngoài cửa, hình ảnh Tang Mẫn nắm tay người đàn ông khác khiến lòng bàn tay lại siết chặt. Chính vì thế mà vết thương cũ chảy ra một ít máu.

“Tiêu thiếu, hay là chúng ta đến bệnh viện trước!”, thư ký ở bên cạnh nhắc nhở.

“Không cần!”

Sau câu nói đó, Tiêu Phong lại rơi vào trầm tư. Không khí trong xe lại trở nên ngột ngạt khó thở.

Một lát sau, xe về đến Tiêu gia. Tiêu Phong không chờ người hầu mở cửa mà trực tiếp đẩy ra đi vào bên trong.

Hay tin Tiêu Phong về, Tang Mẫn chạy ra ôm chầm lấy hắn:

“Không phải nói 3 ngày sao? Rất nhanh đã về? Là vì nhớ Mẫn Mẫn sao?”

Còn chưa kịp vui mừng, Tiêu Phong đưa tay bóp cổ cô. Hắn nghiến răng nói:

“Tang Mẫn có phải thấy tôi em thất vọng lắm phải không?”

Tang Mẫn không thể thở làm sao mà trả lời. Nước mắt cô ứa tra liên tục lắc đầu. Tiêu Phong buông tay hất cô ngã ra sau:

“Không có tôi, em hẹn hò cùng đàn ông có đúng không?”

Vốn định giải thích nhưng vô tình, Tang Mẫn nhìn thấy vết son môi trên cổ áo của Tiêu Phong:

“Tiêu Phong, vết son trên cổ áo của anh là sao?”

“Nói!”

Tang Mẫn không chịu được đã kích. Nghĩ đến cảnh hắn cùng người phụ nữ khác, cô bắt đầu buồn nôn.

“Ọe… Ọe…”

Cô liếc mắt nhìn hắn kinh tởm.

Tiêu Phong nghiến răng nắm lấy cổ tay của Tang Mẫn bóp chặt:

“Tang Mẫn, thái độ của em như vậy là sao?”

Nước mắt cô trào ra liên tục:

“Tiêu Phong, có phải anh ngoại tình không?”