Tang Mẫn có chút run sợ nhắm mắt. Sau đó lại nghe được hắn ra lệnh:
“Quỳ xuống!”
Tang Mẫn nhẹ nhàng xoay người quỳ xuống theo lời hắn.
Tiêu Phong thở ra một hơi mang bàn tay to lớn chạm vào sau gáy của cô rồi đè cô xuống giường.
Tang Mẫn bất ngờ, nửa người phía trước như bị dìm xuống. Mà lúc này hai cặp đào nhô cao khó coi.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy bên dưới của mình bị vật lạ ấm nóng xâm chiếm.
Tang Mẫn nhíu mày kêu lên một tiếng:
“Á…”
Vật to lớn cố xâm nhập vào nơi riêng tư. Nhất thời không tài nào thích ứng làm Tang Mẫn thút thít:
“Ưm… Huhu… Dừng lại đi mà…”
Van xin cũng vô ít. Bây giờ kêu hắn dừng lại chẳng khác nào giết hắn.
“Tang Mẫn, em bây giờ đã là người của tôi. Muốn dừng phải là tôi dừng mới đúng!”
Quả nhiên ở trên giường hắn cũng muốn chiếm thể thượng phong. Không ngừng kiểm soát.
Tang Mẫn chỉ có thể đưa tay bịt miệng che tiếng khóc đang bị thứ quái gở xâm nhập.
Có chết cô cũng không nghĩ thứ đó lại to lớn đến như vậy.
Tiêu Phong liên tục đẩy hong khiến cho bụng dưới của Tang Mẫn đau đớn không thôi. Không chịu được nữa, Tang Mẫn ra sức van nài:
“Ưm… Chú Tiêu… Mẫn Mẫn đau…”
“Đau ư? Vậy thì phải tiếp tục đến khi nào em quen mới thôi!”
“Á…”
Đây là giết người mà?
Tang Mẫn cố chịu đựng. Mà càng làm vậy càng khiến cho nơi nào đó khép chặt hơn. Ra vào càng lúc càng khó khăn. Khít đến mức muốn nuốt chửng con quái vật ở bên dưới hắn.
“Hừ… Tang Mẫn, thả long!”
Hắn bảo cô thế nào, cô đều làm ngược lại. Tiêu Phong phải dùng hết sức mới có thể khai phát triệt để.
Mồ hôi trên người hắn tuôn như mưa. Khó khăn chồng chất khó khăn. Hắn không tin không thể làm cho cô gái nhỏ thích ứng.
Không biết trải qua bao lâu, với đủ mọi tư thế, hắn mới thoả mãn. Tang Mẫn cảm nhận được một luồng nóng hỏi tràn vào bên trong.
Cô xúc động không nói nên lời.
Cảm giác này khiến cô cảm nhận được mình hoàn toàn thuộc về người đàn ông đó.
Tiêu Phong mệt mỏi nằm sang bên cạnh nhắm mắt ngủ. Không quan tâm đến cô gái nhỏ đang khó khăn ngồi dậy.
Lưng cô như bị ai đó bẻ gãy làm đôi. Hai đầu gối đau nhức. Nhất là cơn đau từ bụng dưới truyền đến.
Cô quay sang nhìn người đang ngủ say mà có chút đau lòng.
"Chẳng phải trong những truyện ngôn tình, sau lần ân ái, nam chính sẽ chăm sóc cho nữ chính sao?"
Tang Mẫn đi một chút vì đau quá chỉ có thể khuỵu xuống. Cố vỡ mộng khóc lớn:
"Huhu... Tại sao chú không thể dịu dàng với con?"
…
Sáng thức dậy, Tiêu Phong lái xe chở Tang Mẫn trở về Tiêu gia. Vừa xuống xe, thư ký của hắn đã chờ sẵn:
“Tiêu thiếu, phía công ty xảy ra chút chuyện.”
Hắn đưa mắt sang quản gia:
“Chăm sóc cho cô ấy!”
Sau đó rất nhanh cùng thư ký vào phòng sách.
Ở bên dưới bếp, quản gia dìu Tang Mẫn ngồi xuống. Nhìn sắc mặt tiều tuỵ của cô khiến bà đau lòng.
Quản gia quay vào bếp, rất nhanh đã bưng chén cháo tổ yến lên cho cô. Bà đặt xuống rồi dùng thủ ngữ:
“Con bị làm sao? Tiêu thiếu ức hiếp con?”
Trước câu hỏi này, Tang Mẫn cúi đầu xấu hổ.
Quản gia tinh ý nhìn ra vết tích trên người cô. Bà thở dài một hơi lấy đá chườm cho cô.
Nhìn cách chăm sóc của bà bỗng chóc làm cô xúc động. Cô ôm chằm lấy bà nói:
“Con thật sự đang rất hạnh phúc! Quản gia đừng lo!"
Quản gia vuốt tóc cô thì thầm:
"Tang Mẫn, ta cũng mong con sẽ hạnh phúc thật sự như con nói!"
Ôm cô xong, quản gia đi vào bên trong len lén đưa lọ thuốc cho cô. Bà ra hiệu:
“Tang Mẫn, con còn rất trẻ. Cần phải học. Vì tương lai sau này. Cho nên con tạm thời khoan hả có con. Khi nào con có thể tự nuôi sống bản thân mà không phải nhờ vào Tiêu thiếu, lúc đó hả nghĩ đến chuyện có em bé. Con hiểu ý ta chứ?”
Quản gia từ lâu đã xem cô như con gái của mình. Bà cũng chỉ suy nghĩ cho tương lai của cô. Vì bà biết, thù hận trong lòng Tiêu Phong còn chưa nguôi ngoai.
Không có ràng buộc, sau này sẽ có đường lui cho Tang Mẫn mà, có đúng không?
Mà Tang Mẫn cũng xem bà là người nhà. Lời quản gia nói rất có lý. Nhưng cô cũng muốn có con cùng người đàn ông mà cô yêu. Nhưng bản thân cô còn chưa lo được cho mình nói gì đứa trẻ?
Do dự hồi lâu, Tang Mẫn gật đầu.
Quản gia vui mừng mở lọ thuốc. Bà đem viên thuốc ra đưa cho cô:
“Mẫn Mẫn uống 1 viên đi!”
Viên thuốc vừa nuốt xuống, Tiêu Phong ở trên lầu đi xuống. Hắn liếc mắt sau đó nhìn sang thư ký.
Thư ký nhanh chóng bước đến cầm lọ thuốc lên xem:
“Tiêu thiếu là thuốc tránh thai!”
Người đàn ông tức giận đi thẳng đến tát vào mặt quản gia một cái.
“Chát!”
Cái tát này làm bà ngã xuống. Tang Mẫn ôm quản gia, luống cuống giải thích:
“Đó là ý của em. Không liên quan đến dì."
"Anh còn phải nghĩ cho em. Em còn phải đi học!”
Hắn giận đến đỏ mắt, hung hăng nắm lấy cổ tay của cô kéo lên phòng.
Tang Mẫn không theo kịp bước chân hắn đến giày cũng rơi ra.
Hắn mang cô vào phòng tắm quát lớn:
“Tang Mẫn, nôn ra cho tôi!”
Tang Mẫn nhìn hắn ấm ức nói:
“Tại sao?”
Hắn thở ra dùng tay bóp chặt cổ của cô. Nghiến răng nói:
“Có phải em nói yêu tôi đều là giả dối? Vì sao lại không muốn có con với tôi?”
Cô tức tưởi khóc:
"Mẫn Mẫn không có!"
Hắn cười khẩy:
"Không có sao? Vậy thì mau chứng minh đi!"