Tiêu Phong chậm rãi vuốt ve gương mặt của Tang Mẫn. Cô gái trước mắt hắn đẹp mê người nhưng vẻ đẹp này là do hung thủ hại chết nhà họ Tiêu sinh ra. Hắn nghiến răng một cái.
Yêu thương ư? Chỉ có thể từng chút giày vò.
Đôi mắt hắn khẽ chớp, bờ môi áp lên trán cô:
“Nếu em không thích thì anh có thể chờ đến khi..”
Bỗng cổ áo hắn đã bị Tang Mẫn níu lại:
“Chụt”
Cô gái nhỏ chủ động hôn khiến hắn bất ngờ. Yết hầu khẽ dao động. Chân mày hơi nhướng lên một chút.
Mặc dù là cô chủ động nhưng tay lại run đến không thể khống chế. Giọng nói nhẹ vô lực:
“Chú… không cần chờ. Tang Mẫn cam tâm tình nguyện.”
Lúc này đây, Tiêu Phong có thể nghe rõ trái tim đập rất nhanh của cô gái nhỏ.
“Tang Mẫn, anh không muốn kết hôn?”
Kết hôn sao? Đó dường như là chuyện xa vời mà Tang Mẫn chưa từng nghĩ đến.
Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống. Tang Mẫn hít mũi lắc đầu:
“Tang Mẫn không cần!”
“Không hối hận?”
Tang Mẫn nghẹn giọng. Chỉ cần được ở bên hắn, nhận được tình yêu thương của hắn, cô cần gì danh phận?
Tang Mẫn gật đầu. Hắn dùng tay bóp chặt cằm cô:
“Là em nói đó nha!”
Tiêu phong đưa tay kéo mạnh chiếc váy của cô xuống. Bỗng chốc thân thể kiều diễm hiện ra trước mắt hắn.
Vẫn cảm thấy vướng víu, hắn luồn tay ra phía, chỉ một thao tác đã làm dây áo ngực bung ra.
Bộ ngực to tròn mềm mại o ép được giải phóng vui mừng nẩy lên một cái. Mang theo kích thích tột độ khiêu khích tính nhẫn nại của người đàn ông.
Tiêu Phong như mất kiểm soát hôn mạnh lên môi của Tang Mẫn. Đầu lưỡi chui vào bên trong không ngừng khuấy đảo mút lấy mật ngọt. Dường như muốn rút cạn hơi thở của cô.
Bàn tay hắn không tự chủ vuốt ve cặp đùi trắng thon dài.
Lần đầu tiên để người khác giới càn rỡ trên người mình, Tang Mẫn không nhịn được co rút lại. Mà hành động này cô tình khiến Tiêu Phong được dịp làm tới.
Hắn không ngừng hôn xuống, từng nơi đi qua đều để lại vết tích. Tang Mẫn rên rỉ:
“Huhu… Đừng mà… Ưm..."
Hắn dừng hôn, hỏi lại lần nữa:
“Tang Mẫn, em có chắc mình muốn?”
Cô gật đầu là do bản thân chưa quen nên chưa theo kịp nhịp độ của hắn.
Để chứng minh, bàn tay Tang Mẫn run run chạm vào nút áo của Tiêu Phong. Chầm chậm cởi từng chiếc nút ra. Mà càng chậm lại làm cho Tiêu Phong mất dần kiên nhẫn. Hắn thẳng lưng tự tay cởi áo sơ mi ra.
“Sau này, những chuyện như vậy đều do anh làm!”
Thân thể săn chắc của người đàn ông đang ở trước mắt cô. Lúc này Tang Mẫn xấu hổ nhắm mắt lại.
Tiêu Phong đưa tay bóp nhẹ cần cổ của cô ra lệnh:
“Mở mắt ra nhìn anh!”
Tang Mẫn như sắp mất hơi thở mới chịu mở mắt. Càng nhìn, Tang Mẫn càng thấy xấu hổ. Vậy mà người đàn ông trước mắt không hề che dấu. Phô diễn thân thể trước mặt cô.
Hắn cúi xuống ngậm lấy bầu ngực sữa căng tròn. Đầu lưỡi trêu đùa hạt châu đỏ trên đó, âm thanh ám muội phát ra khiến cho không khí trong phòng trở nên nóng bức.
Mà lúc này, bàn tay Tang Mẫn nắm chặt ga giường. Từng đường nhăn nhó hiện lên khó coi. Cô nức nở không thôi:
“Chú Tiêu… Có phải chú cùng người phụ nữ khác cũng như vậy?”
Đúng là có những chuyện không tài nào quên được. Đó là lần hắn dẫn người phụ nữ khác về nhà. Từng người, từng người một. Mỗi lần xong việc, căn phòng đều do cô dọn dẹp. Mà mỗi lần như vậy chúng đều như vết cắt. Từng chút, từng chút khoét sâu vào trái tim bé nhỏ của cô.
Nỗi đau đó, Tiêu Phong hoàn toàn không biết.
Tang Mẫn khóc như mưa, cơ thể không ngừng run lên:
“Con đã từng ở bên ngoài nghe thấy. Bọn họ cũng cùng chú như vậy có đúng không?”
“Huhu…”
Tiêu Phong dừng lại. Hắn chậm rãi nuốt nước bọt. Dường như thấy cô khóc hắn cũng có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng.
“Tang Mẫn, chú xin lỗi!”
Tiêu Phong nằm sang bên cạnh ôm cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
“Sau này sẽ không như thế nữa!”
Tang Mẫn không nói gì thêm. Cô cố kìm nén nước mắt đang rơi xuống. Cứ thế mà vùi vào lòng người đàn ông ngủ lúc nào không hay.
Tiêu Phong nằm ở bên cạnh vuốt tóc cho Tang Mẫn. So với nỗi đau của hắn năm đó thì một chút này có đáng là gì?
Đúng là càng sâu đậm lại càng đau đớn. Tiêu Phong suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng khi suy tính xong, hắn quay người trở lại giường nằm xuống ôm cô gái nhỏ.
…
Ánh nắng của ngày mới len lỏi qua khung cửa đánh thức Tang Mẫn đang ngủ say. Cô trở mình phát hiện bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Nhớ lại những lời hôm qua mình đã từng nói, Tang Mẫn có chút hối hận. Nếu không nói thì chắc giờ này chú vẫn còn ở bên cạnh cô.
Thở dài một tiếng, Tang Mẫn mang theo tâm trạng mất mát vào trong phòng tắm. Cô phát hiện ở trên gương có chữ viết:
“Nhanh thay quần áo rồi ra bãi biển. Có bất ngờ dành cho em!”
Chữ viết tay này là của chú.
“Chú có bất ngờ dành cho mình sao?”
Tang Mẫn háo hức thay một bộ váy trắng đã được chú chuẩn bị sẵn. Lúc đi ra bên ngoài, cô mới phát hiện từng cành hoa hồng trải dài khắp sàn nhà.
Cúi xuống nhặt từng cành hoa cho đến khi đến cành thứ 99, Tang Mẫn ngẩng mặt. Trước mắt cô là một dàn bóng bay đầy màu sắc được thả vào không trung.
Người đàn ông trong bộ âu phục xám đẹp đẽ tiến lên trước mặt Tang Mẫn.
“Chú, chú làm gì vậy?”
Hắn lấy từ túi ra một chiếc hộp đựng trang sức rồi quỳ xuống. Gương mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Tang Mẫn, đồng ý làm vợ anh nha!”
“Chú nói đùa cái gì vậy?”, Tang Mẫn nhìn sang hướng khác cười cười.
“Tang Mẫn! Anh rất nghiêm túc! Anh muốn cùng em xây dựng một mái nhà.”
Tang Mẫn đưa tay che miệng. Bước chân lùi về sau:
“Chú giỡn không vui gì hết. Chúng ta cứ như cũ là được!”
Người đàn ông đứng dậy ôm cô gái vào lòng:
“Tang Mẫn, anh thật lòng! Thật sự muốn em cam tâm tình nguyện làm Tiêu thiếu phu nhân. Muốn em trở thành người phụ nữ của anh!”
“Người phụ nữ của anh?”
Đàn ông khi yêu rồi mới mong muốn trói người phụ nữ mình yêu vào hôn nhân có đúng không?
Đầu óc Tang Mẫn rất đơn giản. Đó chẳng phải là cách chú Tiêu yêu cô sao? Muốn cho cô một danh phận? Nhưng lời tối hôm qua mà hắn nói lần nữa rơi vào tâm trí của cô:
“Tiêu Phong, chẳng phải tối qua chú nói không muốn kết hôn?”
“Tang Mẫn, tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không thể sống thiếu em! Tình cảm anh dành cho em là thật. Chỉ có kết hôn mới khiến em yên tâm ở bên anh!”
Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt mang đầy hy vọng:
“Anh nói thật chứ?”
Tiêu Phong gật đầu:
“Làm vợ anh nha!”
Tất cả diễn ra như một giấc mơ đẹp khiến Tang Mẫn càng ngày càng lún sâu vào.
“Chú Tiêu, nói cho Tang Mẫn biết đây có phải là mơ?”
Tiêu Phong cúi xuống hôn lên môi cô sau đó còn cắn một cái nhẹ vào môi.
Cảm giác vừa đau vừa tê dai truyền đến, Tang Mẫn nhẹ giọng:
“Quả thật đây không phải mơ!”
Tiêu Phong chầm chậm nâng tay Tang Mẫn lên:
“Vậy là anh coi như em đồng ý rồi nhé!”
Tiêu Phong đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của Tang Mẫn. Sau đó bế cô xoay một vòng.
Tang Mẫn vui đến bật khóc.
“Huhu… Chú Tiêu…”
Tiêu Phong để cô đứng xuống. Hắn nắm chặt hai vai của cô gái nhỏ:
“Từ nay không cho phép em gọi anh là chú. Em phải gọi anh bằng chồng!”
Tang Mẫn ngại ngùng gật đầu.
Tiêu Phong lần nữa hôn xuống bờ môi mỏng của cô:
“Gọi chồng đi!”
“Chồng!”