Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối. Tiếng rầm rú của nó khiến người đi đường giật mình kinh hãi không ngừng mắng chữi:
“Thần kinh!”
Đường đường là người chững chạc, trưởng thành lại đi cãi nhau với cô gái nhỏ. Hắn có còn là Tiêu Phong cao cao tại thường tàn ác, lạnh lùng nữa không?
Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ. Tang Mẫn từ say bị mắng cho đến tỉnh táo hẳn. Không muốn cãi nhau nên Tang Mẫn chỉ còn cách giả vờ ngủ.
Rất nhanh tiếng thắng xe như chọc thủng màn nhỉ của cô. Mạnh đến mức khiến cô xém chút bị đập đầu.
“Éc…”
"Còn giả vờ? Không nhanh vào trong?"
"Chú buông con ra. Con không đi!"
Không tình nguyện thì miễn cưỡng.
Tiêu Phong mở cửa thô bạo nắm lấy cổ tay Tang Mẫn lôi kéo vào nhà. Bước chân cô ghì lại:
“Chú buông con ra… Buông ra…”
Tiêu Phong cứ thế đi trước kéo cô gái nhỏ theo sau.
Lên đến lầu hai, dứt khoát đẩy cô vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, hắn ép cô vào trường. Dùng hai tay khóa chặt tay cô ép qua đỉnh đầu:
“Tang Mẫn, đừng trách ta không nhắc nhỏ con. Là con nợ Tiêu gia, mạng của con, cơ thể của con đều là của ta. Không được sự đồng ý của ta đừng hòng yêu đương. Càng không thể để ai chạm vào. Đừng nói đến chuyện đi câu dẫn đàn ông. Nếu không đừng trách ta nhẫn tâm.”
Sự ấm ức đã lên đến đỉnh điểm. Từ lúc nào mặc váy đẹp, trang điểm là để câu dẫn đàn ông?
Tang Mẫn dùng chân đạp mạnh chân Tiêu Phong. Cô vung tay tát hắn một cái:
“Chát”
Cái bạt tai mang theo ấm ức mạnh đến mức làm hắn tê một bên miệng.
“Chú cút khỏi đây cho con!”
Hành động của cô đã thành công chọc giận Tiêu Phong.
Hắn cúi xuống vác ngược cô lên vai rồi trực tiếp ném xuống giường.
Hắn dùng tay xé nát chiếc váy vứt sáng một bên.
Bị dọa sợ, Tang Mẫn với tay ôm lấy chiếc chăn. Giọng yếu ớt không thể bật thành câu hoàn chỉnh:
“Á…Buông ra!”
“Thả ra!”
Tang Mẫn gào lên dùng tay cào cấu hắn. Cô run rẩy đến đáng thương.
Rất nhanh cơ thể cường tráng áp lên người cô. Tiêu Phong đưa tay bóp chặt cằm của cô:
“Tang Mẫn con dám tát ta có nghĩ đến hậu quả?”
Ánh mắt sợ hãi kèm theo tiếng nấc nghẹn rơi vào lỗi tai Tiêu Phong, đánh gục mong muốn chiếm hữu của hắn.
Hắn dừng lại buông cô ra rồi đứng dậy. Thân ảnh cao lớn rời đi. Một câu xin lỗi càng không thể nói ra.
“Tang Mẫn, tự suy ngẫm lại đi!”
“Rầm”
Cánh cửa phòng đóng lại, Tang Mẫn quay sang một bên co người bật khóc.
“Tiêu Phong, chú có thể dịu dàng với cả thế giới nhưng tại sao lại đối xử với con như vậy? Trang điểm mặc đồ đẹp cũng sai sao? Chú là một tên khốn! Con ghét chú! Huhu…”
…
Cơn tức giận còn chưa được trút, Tiêu Phong đến quán bar. Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc đó, người đàn ông chậm rãi nâng ly rượu lên uống.
Biết thói quen của hắn, ông chủ liền cho mỹ nữ xinh đẹp đến hầu rượu.
“Tiêu thiếu!”
Người phụ nữ không xương bước đến bên cạnh hắn, bàn tay chạm vào lòng ngực săn chắc ấy. Hắn đưa tay nâng cằm cô ta lên. Trong phút chốc gương mặt hắn tối sầm lại.
Tiêu Phong như bị trúng tà. Hắn lại nhìn người trước mặt lại thành ra Tang Mẫn. Tưởng tượng ra cảnh cô hôn hắn. Một cảm giác thuần khiết, vụng về mới mẻ mà nữ nhân ở trước mắt không thể nào cho hắn được.
Nhưng điều này có nghĩa là hắn đã rung động sao?
Không thể được!
Hắn nhắm mắt thử lại lần nữa hôn cô gái ở trước mặt.
“Oẹ”
Hắn đẩy ả ta ra:
“Buồn nôn!”
“Cút… Cút hết cho tôi!”
Tiêu Phong đưa tay đập chai rượu xuống nền gạch. Tiếng va đập làm người ở đó chạy tán loạn.
“Tiêu thiếu tha mạng!”
“Xin tha mạng!”