Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 84: Chương 84




Đoàn làm phim đã mở máy được hai, ba buổi, quay mấy cảnh giữa nam nữ chính. Hôm nay Chu Sinh mới có cảnh quay để tham gia.

Lúc đạo diễn thấy Chu Sinh tới, còn vui vẻ vỗ vai chào mừng cậu một câu. Không khí trong đoàn làm phim cũng hoà thuận, ai nấy thấy Chu Sinh cũng mỉm cười.

Vì sao á? Vì Chu Sinh khiến bọn họ cảm giác như trong nhà có một em trai vậy.

Sau thời kì phân hoá, chiều cao của con người cũng được nâng lên theo tuổi thọ. Trừ phi là Omega, không thì đều sẽ cao trung bình mét sáu lăm đến mét tám. Người cao nhất cũng phải hai mét ba.

Nhưng mà Chu Sinh nguyên chủ từ nhỏ bị ngược đãi, thiếu chất nên thân thể bỏ qua thời gian phát triển tốt nhất, dù Tần Hà Vũ đã chăm sóc tốt nhưng tới hiện tại, Chu Sinh vẫn chưa cao tới mét sáu lăm. Điều này kết hợp với tuổi tác của cậu, liền thành người nhỏ nhất trong đoàn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

"Chu Sinh, em ôm bánh kẹo qua ghế kia đợi chị lát nhé?" Một chuyên viên trang điểm bận bù đầu trang điểm cho những ai có cảnh quay trước, vẫn chừa thời gian đưa cho Chu Sinh một túi bánh và một cái ghế.

Thanh niên tận hưởng ưu đãi tuổi trẻ, ngồi an tĩnh trên ghế chờ tới lượt cho đến khi bị Hoắc Thâm đoạt túi bánh.

"Cậu cũng không sợ ăn bể bụng. Ban nãy bàn lớn như vậy cậu cùng Trương Nhật ăn đến no kềnh, giờ vẫn còn sức ăn?"

Chu Sinh cúi đầu bĩu môi nhưng không đòi lại túi bánh.

Hoắc Thâm nhìn còn một đoàn dài những ai đang chờ trang điểm, thầm nghĩ muốn bảo công ty chuẩn bị lấy một người trang điểm riêng đi theo Chu Sinh mấy dịp này.

Cảnh quay đầu tiêng của Chu Sinh là được mấy diễn viên nữ quần chúng vây quanh tặng quà.

Trên kịch bản ghi, trời xuân hoa đào nở, nam chính Bạch Thế Lưu mới vào làm đệ tử trong tộc của kẻ thù, được cho phân tới bảo vệ bữa tiệc gặp mặt của con cháu trong tộc. Lúc này anh đi tuần tra thì gặp cảnh tượng nhốn nháo, mấy nữ nhân vây quanh một người trẻ tuổi với nhiều món quà đặc sắc. Tiếng nói cười lanh lảnh như chuông của những người con gái khiến cảnh sắc càng thêm phần nhộn nhịp.

Mà người trẻ tuổi, nam thứ Sâm Lâm, đứng ở giữa vô cùng cao ngạo, khoanh hai tay mặc mọi người nói chuyện. Mãi cho đến khi thấy nữ chính Lâm Tố Đinh từ xa tiến lại mới tỏ ra vui vẻ mà chạy lại.

Nữ chính Lâm Tố Đinh thấy người trẻ tuổi chạy lại, mỉm cười xoa đầu cậu ta. Không biết vì ánh mắt của Bạch Thế Lưu nhìn mình quá rõ hay không, Lâm Tố Đinh ngẩng đầu nhìn lại, mỉm cười với anh ta.



Chính nụ cười này đã khiến cho duyên phận của cả hai nảy sinh. Mà cũng chính nụ cười này khiến cho nam thứ mà Chu Sinh đóng tức giận, dùng quyền hành muốn đuổi người đi.

Người đóng vai nữ chính, Đổng Khiết Chi, nhìn thanh niên chỉ cao đến cằm mình, cuối cùng không nhịn được vươn tay xoa đầu Chu Sinh. Có lẽ nhận ra mình đã quá phận, cô cũng rối rít xin lỗi.

"Xin lỗi, là tôi vô ý rồi. Để tôi chỉnh lại cho cậu."

Nói rồi luống cuống chỉnh lại mấy lọc tóc lệch. Lại không nghĩ đến càng chỉnh càng rối. Cuối cùng stylist tóc phải chạy ra phụ giúp bọn họ.

Chu Sinh một thân tóc dài búi lại bằng phát quan* cài tóc màu bạc, đứng yên cho họ chỉnh lại tóc, biểu thị bản thân lùn cũng không sao cả. Lùn rất có lợi.

*phát quan: đồ búi tóc hồi xưa.

Đạo diễn chỉnh xong mọi thứ, cũng nói qua loa phát thanh, để gọi mọi người tới quay phim. Đoàn người nhanh chóng di chuyển vào vị trí, người đóng vai nam chính, Trương Nhất Vũ, đã đứng đợi bọn họ. Anh ta thân cao mét chín ngang Tần Hà Vũ, mặc y phục của đệ tử ngoại môn trong tộc yên lặng đứng một góc, hình như đã nhập diễn.

Chu Sinh nhìn sang một cái nhưng không để trong lòng, tự mình tiến vào giữa những diễn viên quần chúng. Sau đó bi phẫn phát hiện, lùn có rất nhiều bất lợi được không? Mấy người này đều cao hơn cậu, máy quay cũng không quay thấy người đâu...

Đạo diễn hiển nhiên cũng chưa tính đến việc này, cảnh tượng rơi vào lúng túng. Sau đó, có biên kịch gợi ý, Chu Sinh tìm một tảng đá đứng lên, liền có thể xem như xêm xêm chiều cao với mấy nữ diễn viên.

Máy quay lướt qua chỗ bọn họ, cùng với đó song song quay biểu cảm nam chính. Cho tới khi nữ chính xuất hiện.

Chu Sinh nghe thấy tên gọi liền kiễng chân lên trên tảng đá, sau đó đẩy đám người sang một bên, nhảy xuống rồi chạy đi.

Mấy động tác nhỏ này của cậu, ở trên màn ảnh liền thành một cảnh quay đáng yêu không kể xiết. Những ai chú ý đến biểu cảm của Trương Nhất Vũ liền biết anh suýt không giữ được sự lạnh băng trên gương mặt của mình.

Mà nữ chính ở máy quay bên kia, đều cười đến độ muốn lăn lộn trên mặt đất.



"Tố Đinh tỷ tỷ, hôm nay tỷ đi thả diều với ta chứ?" Chu Sinh nở nụ cười diễn xuất, đọc lời thoại.

"Có thể. Nhưng mà ta phải báo với phụ thân." Đổng Khiết Chi vươn bàn tay của mình ra, xoa đầu Chu Sinh cho thoả ao ước.

Cũng may cô còn nhớ mình đang quay phim mà ngẩng đầu lên nhìn nam chính. Khung cảnh cả hai nhìn nhau, máy liền được dịp quay tổng quát. Vườn hoa đào nở rộ, một cơn gió thổi qua, từng cánh hoa rơi xuống lao xao, tạo nên sự nên thơ đầy lãng mạn.

Nữ chính đỏ mặt, sau đó nói lời tạm biệt, vội vã rời đi. Mà Chu Sinh cũng nhìn về phía nam chính, đem mặt nhỏ làm ra biểu cảm đầy khó chịu, chạy tới gây sự.

"Ngươi, là người ở đâu?"

"Bẩm thiếu gia, tôi là đệ tử ngoại môn." Nam chính cúi đầu nhìn người lùn trước mặt, quy củ đáp lại.

"Một cái đệ tử ngoại môn, ai cho ngươi xuất hiện ở đây? Mau cút ra khỏi phủ."

"Bẩm, là quản gia trong phủ nói, tôi ở đây phụ giúp các vị thiếu gia, tiểu thư."

"Nếu vậy, bây giờ bổn thiếu gia muốn nhóm lửa nướng thịt. Ngươi đi nhóm lửa cho gia."

Nam chính dạ một tiếng, ngoan ngoãn muốn đi tới nhà bếp lấy củi thì nghe Chu Sinh hét lên.

"Dùng kiếm của ngươi, chặt một cây đào xuống nhóm lửa cho ta." Nói rồi còn nhếch mép cười đầy phản diện.

Dùng kiếm chặt cây đào, ai nghe thấy cũng biết đây là điều không thể. Trương Nhất Vũ nhìn thanh niên trước mặt, có vẻ Chu Sinh đã nhập diễn, vì chiều cao có hạn nên cậu phải ngửa đầu nhìn anh ta, nếu như là từ xa nhìn lại sẽ có chút buồn cười. Nhưng mà làm người đối diễn, Trương Nhất Vũ hiểu tiếp theo bản thân nên làm gì.

Anh ta nắm chặt bàn tay, sau đó len lén như thở dài, được một tiếng, rút kiếm đi chặt cây.

"Tốt, cắt!" Đạo diễn cầm loa, hô lên một tiếng tán dương.