Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 47: Chương 47




Âm thanh của dục vọng vang mãi đến nửa đêm mới xem như tạm thời đứt quãng.

Chu Sinh vùi mình trong chiếc chăn mỏng, thiêm thiếp ngủ. Tần Hà Vũ còn định mang người đi tắm, nhưng thấy cậu đã ngủ, cuối cùng bưng đến một chậu nước, muốn lau người trước. Dù sao cũng không thể mang thân thể như thế đi ngủ được.

Thanh niên hơi thở đều đặn mặc người phân phó, tay chân nhấc lên xuống. Tần Hà Vũ nhìn mấy vết hôn ngân, còn có vết cắn sỗ sàng khắp thân thể thì đỏ mặt. Dù sao anh cũng lâu rồi không giải toả, có chút thiếu kiểm soát.

Người vừa làm chuyện này xong, buổi sáng cũng không thể ăn mấy đồ ăn cứng. Tần Hà Vũ tiến vào bếp, định nấu ít cháu hầm qua đêm. Lúc trở lại phòng đã là hai giờ sáng.

Cuối cùng cả hai cũng nằm cùng nhau đi vào giấc ngủ.

****************

Giấc ngủ này kéo dài chỉ được năm tiếng, Tần Hà Vũ đã bị cảm giác khó chịu thân dưới đánh thức. Anh nhập nhèm mở mắt cảnh cáo "người anh em" của bản thân. Tối qua nó sung sức như thế, hiện tại lại làm như ai đó bỏ đói nó vậy.

Nhưng mà hiện tại anh có gì phải nhịn chứ?

Chu Sinh bị động tác của Tần Hà Vũ làm tỉnh, cơn thúc tình khó nhịn đem cả người cậu nóng lên, ngứa ngáy như hàng ngàn con kiến bò trên người.

"Ưm, liếm mạnh chút đi mà." Thanh niên khàn khàn giọng ưỡn ngực lên, hai khoả thù du theo động tác này dâng đến tận miệng người đối diện.

Tần Hà Vũ nhướn mày, rất có lương tâm mà làm theo. Một bên hút, một bên vân vê trên đầu ngón tay. Mà bên dưới của cả hai đều chẳng an phận mà ở yên một chỗ.

Chu Sinh thèm mùi hoan ái, liền quặp chân ngang eo Tần Hà Vũ, đôi mắt phiếm tình dục ầng ậng nước mắt ngước lên nhìn anh. Chiếc eo nhỏ khẽ động, đem nơi thân dưới của cả hai dán lại chung với nhau.

"Thèm đến vậy?" Tần Hà Vũ đã nếm được quả ngọt, hiển nhiên cũng không còn vội vã nữa. Anh vươn tay đánh nhẹ vào mông cậu. "Quay người lại, tôi đút cậu ăn no."

Chu Sinh ngoan ngoãn quay người lại, cảm thụ khoái cảm sung sướng khi thân thể được dục vọng nguyên thuỷ bao lấy. Cậu gục đầu xuống gối thở hổn hển, nhưng bị ép quay mặt lại đối diện với nụ hôn quấn quít của Tần Hà Vũ.

Anh đưa đẩy hông mạnh một cái, Chu Sinh bị làm đột ngột cũng hét lên một tiếng, hông thẳng tắp vô lực mà muốn nằm xuống. Tần Hà Vũ nhanh tay giữ lại, khoé mắt anh phiếm đỏ, dán chặt lên tấm lưng trần gợi cảm của người trước mắt, còn có phần hạ thân dính chặt lấy nhau của cả hai. Nơi đó đang tiếp nhận ra vào, một trắng một đỏ, *** ** đến chừng nào.

"Ngoan, tự mình ngồi lên đi."

Tần Hà Vũ nằm xuống giường, nhìn Chu Sinh run rẩy bò lên trên người mình. Với tư thế này, giống như anh đang ôm ấp cậu vậy. Nhưng rất nhanh, cái ôm này cũng chẳng còn đơn thuần.

Chu Sinh nhấp nhô lên xuống, cảm giác thân thể bị kích thích khiến cậu chẳng còn nhận biết được gì ngoài rên la.

"Hỏng mất... Huhu, đừng đỉnh nữa... Ưm, nhẹ chút mà..."

"Ban nãy là em đòi mạnh một chút mà." Tần Hà Vũ khàn khàn nói bên tai Chu Sinh, răng nanh khẽ nghiền vành tai cậu, ngấu nghiến yết hầu bé nhỏ lại nhạy cảm của Chu Sinh.

"Thực sự quá... sướng rồi. Sẽ điên mất..." Chu Sinh khóc nấc lên, cậu chu môi đòi hôn. Nếu để Tần Hà Vũ tiếp tục hạnh hạ yết hầu cậu, thực sự sẽ không chịu được mất.

"Sẽ không điên. Ngoan, thít chặt vào."

"Hưm, huhu, a, lại đỉnh a..."

Cảm giác thân thể giao hoà thực sự quá kì diệu, Tần Hà Vũ đều cảm thấy thân mình tan chảy rồi. Ngón tay anh đỡ lấy ót Chu Sinh, vân vê tóc cậu đầy nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với dưới thân. Đầu ngón tay vô tình quét qua phần gáy.

Vết cắn mấy tháng trước, không biết có phải vì Chu Sinh có gần hết là Omega không, mà vết cắn chỉ để lại vết sẹo mờ mờ, không giống như những Omega khác, sẫm màu như vết bớt khẳng định chủ quyền.

Tần Hà Vũ lật người lại, một tay ấn eo cậu hạ thấp lưng xuống, bản thân cũng không kém mà hạ theo, hôn nhẹ lên phần gáy nhạy cảm. Chu Sinh cũng bị động tác này làm cho rùng mình, nức nở một tiếng.

"Tôi cắn được không?" Tần Hà Vũ lại hôn tiếp, thấp giọng bên tai Chu Sinh hỏi.

"Ưm, đừng ăn thịt tôi..." Chu Sinh nức nở đáp lại. Cậu cảm thấy, hình như hôm nay món ăn rất đáng sợ.

"Không ăn thịt em, chỉ cắn một chút, nếm vị."

"Hức, anh muốn ăn thịt tôi..."

Thấy thanh niên bắt đầu khóc, Tần Hà Vũ chỉ đành dùng hôn để ngăn lại. Dỗ xong người dưới thân liền há miệng, răng nanh cắn lên phần da gáy nhạy cảm, đem người nức nở thành miếng bọt biển.

Máu tươi hơi ứa ra theo vết cắn, làm đậm thêm vết sẹo vốn đã mờ mờ. Phormone Alpha theo vết cắn truyền vào bên trong Chu Sinh, đem phormone của cậu lôi ra, cùng giao hoà.

Sự hoà quyện này đem khoái cảm đẩy lên cao trào. Chu Sinh rùng mình nức nở, thân thể đều co chặt lại theo cơn sóng lên đỉnh. Tần Hà Vũ bị kẹp chặt, cũng cứng còng người buông vũ khí đầu hàng.