Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 25: 25: Tuần Thứ Tám Mang Thai




Hôm nay Tần Hà Vũ cần phải ra ngoài. Anh cũng đã ở trong nhà suốt hai tuần liền với đám công việc ở công ty mà đột nhiên cha của anh vứt cho anh.

"Thế mày không định kiếm tiền nuôi con à?" Tiếng người cha thiện lành của anh hét lên qua điện thoại vào mấy tuần trước.

Nói đúng ra thì ông ấy cũng chỉ muốn vứt công việc cho anh rồi nắm tay mẹ đi chơi nước ngoài thôi.

Tần Hà Vũ vừa chăm sóc Chu Sinh, vừa làm việc, công việc hầu như đều giải quyết qua màn hình với thư ký của cha. Chỉ là có lần này không thể giải quyết ở nhà.

"Thiếu gia, Chủ tịch ngắt điện thoại của tôi rồi." Một tiếng trước, tiếng người thư ký nói như thể đất trời sụp đổ vang lên bên kia đầu dây.

"Đối tác bao giờ qua?" Tần Hà Vũ nhu nhu trán, anh vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp minh mẫn.

"Còn hai tiếng nữa ông ấy sẽ tới. Thiếu gia, cậu hãy tới công ty đi ạ. Hợp đồng này thực sự rất quan trọng."

Và thế là Tần Hà Vũ lên đồ đi đến công ty.

Chu Sinh còn chưa tỉnh ngủ. Lúc anh rời giường còn bị động đến mà lật người rầm rì, sau đó lại ngủ say.

Tần Hà Vũ mở cửa phòng liền gặp được dì giúp việc vừa mở cửa vào nha. "Dì Hân, con lên công ty. Phiền dì hôm nay ở lại trong nhà chăm Chu Sinh nhé. Cũng không biết bao giờ con mới về."

"Cậu cứ đi đi kẻo muộn. Có cần tôi hâm đồ ăn luôn không?"

"Không cần đâu ạ, dì đợi khoảng một tiếng nữa rồi hâm đồ cũng được. Chu Sinh còn ngủ, tối qua cậu ta ngủ hơi muộn."

"Được, được."

Tần Hà Vũ nhanh chóng rời đi, lúc Chu Sinh tỉnh lại, anh đã rời đi hai tiếng rồi. Cậu nhìn dì Hân, giống như đang hỏi dì Tần Hà Vũ đâu.

"Cậu Vũ đi tới công ty có việc gấp." Dì Hân dựng máy hút bụi lên, nhanh chân tiến vào bếp mang ra bữa sáng. "Cậu ấy có dặn cậu cứ như thường ngày nghỉ ngơi là được."

"Nếu vậy trưa nay tôi có thể ăn cả phần của anh ta không?" Chu Sinh đáp lại, hai mắt sáng rỡ.

"Không thể đâu cậu Sinh." Dì Hân bất đắc dĩ lắc đầu. "Một ngày năm bữa của cậu đã là quá khẩu phần đối với bà bầu rồi."

"Nhưng mà là đứa nhỏ trong bụng đói..." Cậu ngồi vào bàn, rì rầm trong miệng.

"Cậu Vũ có thể bị lời của cậu lừa, nhưng tôi thì không."

Dì Hân đặt ly nước cam, hoàn thành xong bữa sáng cho Chu Sinh. Bà tiếp tục cầm lên chiếc máy hút bụi, làm việc của mình.

Tần Hà Vũ ngày thường ở nhà rất nuông chiều Chu Sinh. Sáng sẽ ngủ tới tám, chín giờ mới dậy, ăn nhẹ bữa sáng, rồi đến mười hai giờ trưa ăn trưa. Lại đi ngủ đến chiều ba giờ dậy, ăn nhẹ bánh ngọt rồi đợi sáu giờ ăn tối. Trước khi đi ngủ còn phải ăn đồ ăn vặt lót dạ phòng ban đêm đói.

Dì Hân lúc làm bữa tối đều sẽ chuẩn bị chút đồ ăn đêm trong tủ phòng trường hợp này, sáng hôm nào bà qua cũng đều sẽ chẳng thấy phần đồ ăn đó nữa. Hiển nhiên tối nào Chu Sinh cũng sẽ được ăn đêm.

'Cũng không biết đồ ăn đó đi đâu cả nhỉ?' Dì Hân nhìn thanh niên miệng cắn bánh giò đến hơi phồng lên, cảm thán.

Bà là người tân tiến, cũng không cảm thấy Chu Sinh vô dụng. Người ta có chồng yêu thương, nuôi nấng. Vốn dĩ mang đứa nhỏ đã là khổ cực lớn nhất, nuông chiều thì đã sao chứ?

Dì Hân chuẩn bị bữa trưa, nhớ tới lời của Chu Sinh, làm nhiều một chút. Dù sao bữa sáng hôm nay ít hơn mọi hôm, buổi chiều không có người gọi dậy, chưa chắc cậu đã tỉnh để ăn bữa chiều.

Chu Sinh nhìn bàn ăn vẫn như mọi hôm, còn nhiều ra một đĩa rau luộc. Bình thường đĩa rau này đều sẽ là cho Tần Hà Vũ ăn, hôm nay vẫn quen thuộc ngự trị chỗ gần ghế của anh.

Dì Hân đặt bát tô thịt kho vào giữa bàn, thấy cậu nhìn chằm chằm đĩa rau, giải thích.

"Thai nhi cần bổ sung đầy đủ chất. Hôm nay cậu ăn lấy một hai miếng được không?"

Bà cũng không yêu cầu gì nhiều, dù sao cũng sẽ có cách khác bổ sung chất cho thai phụ. Nhưng Chu Sinh hôm nay rất yên tĩnh mà xử lý hết đĩa rau, dù rằng biểu cảm không thích thú gì cả.

Dì Hân nhìn một bàn đồ ăn vẫn như mọi hôm sạch chẳng còn gì, khẽ cười. Sau đó thu dọn, chuẩn bị nghĩ thực đơn cho bữa tối.

Vốn bình thường bà sẽ về nhà vào buổi trưa, sau đó bốn, năm giờ chiều qua đây chuẩn bị bữa tối. Nhưng hôm nay Tần Hà Vũ mở lời, dì đành tới ghế sofa tìm chỗ ngồi nghỉ.

Chu Sinh đang ngồi ngả người trên ghế, đôi mắt không hề chớp tí gì nhìn tivi. An tĩnh như một bức tượng.

Dì Hân liếc mắt nhìn cậu, lại nhớ tới lời Tần Hà Vũ lúc mới tới. Bệnh án về tâm lý vẫn luôn được anh chú ý, chỉ sợ cậu lại có khuynh hướng tự hại. Này là lý do chính Tần Hà Vũ không muốn để cậu ở một mình lúc nào cả.

"Cậu Sinh, bình thường cậu sẽ làm gì?"

Chu Sinh nghe có người gọi mình, liền quay đầu nhìn. Đôi mắt đen hơi rung động như có giọt nước rơi vào mặt hồ yên tĩnh, gợn lên cơn sóng li ti.

"Tần Hà Vũ bảo ăn no không được đi ngủ ngay." Thân cây đều mệt nhoài rồi, nhưng lại không được đi nằm.

"Cậu Vũ nói đúng đó. Nếu đi ngủ ngay, dạ dày sẽ chèn ép đến đứa bé."

Chu Sinh nhìn bụng của bản thân, tự nhiên vạch áo lên, ngón tay khẽ chọc vùng bụng mềm.

"Đứa bé, sẽ thực sự lớn lên trong đây sao?"

"Sẽ." Dì Hân nhìn cậu như đứa bé lên năm. "Hay để tôi mở cậu xem video quá trình phát triển của thai nhi nhé."

Chu Sinh gật đầu. Cậu đối với quả trong bụng, không biết từ lúc nào, tràn đầy chờ mong.

****************

Tiểu kịch trường:

Tần Hà Vũ: Tôi không nuông chiều Chu Sinh. Tôi không có.

Dì Hân: Tình cảm vợ chồng thật tốt.

Chu Sinh: Nghe nói quả chín liền sẽ tự rụng, rơi ra từ phía dưới. Lỡ rớt bể thì sao?