Hổ Tử đội một đầu tóc khô, lệ nóng giống như từng chuỗi hạt châu trong suốt lăn xuống từ hai gò má, nghẹn ngào nói: "Trước đó vài ngày, Thính Vân thúc thúc bị bị gấu cào bị thương, nhưng gia gia lại không muốn bỏ tiền ra chữa bệnh cho hắn.
Đêm qua Hổ Tử đi tiểu cả đêm, thấy gia gia cùng đại bá và đại bá mẫu lén ném Thính Vân thúc thúc xuống chân núi.
"
Chuyện này hắn không dám nói cho phụ thân, vừa rồi phụ thân tới ruộng làm việc, đến nay còn không biết Tiêu Thính Vân đã sớm không ở trong nhà dưỡng bệnh.
Hổ Tử lo lắng cho Tiêu Thính Vân, đợi đến khi trời vừa sáng liền chạy tới dưới chân sườn núi ngoài thôn, không nghĩ tới Tiêu Thính Vân còn có nửa hơi thở.
Hổ Tử muốn tìm người hỗ trợ, trong lúc lo lắng lại thấy được giữa mảng rừng xanh biếc dưới chân núi lại có thêm một tòa biệt thự, tòa nhà bị sương trắng nồng đậm bao phủ, giống như tiên cảnh.
Ngày thường Hổ Tử vẫn hay cùng tiểu đồng bọn trong thôn tới nơi này chơi, cũng chưa từng thấy nơi đây có tòa nhà lớn như vậy, chỉ qua một đêm lại đột nhiên xuất hiện thế này, tất nhiên là của tiên nhân, tiên nhân nhất định có thể cứu Thính Vân thúc thúc.
Dù sao chỉ là đứa nhỏ bốn năm tuổi, nói năng không rõ ràng, đám người Triệu Hi chỉ biết có một bệnh nhân sắp chết.
Triệu Hi khẽ nhíu mày, nếu không phải biệt thự này cần có giá trị thiện cảm, cô tuyệt đối không dám tùy tiện rời khỏi biệt thự để cứu người.
Anh cả Triệu Ngôn học chuyên ngành Trung y và Tây y, sau khi học y đã trở về mở một phòng khám nhỏ ở thôn Bạch Sa, trong nhà có ai đau đầu nhức óc đều tìm Triệu Ngôn kê đơn thuốc.
Triệu Ngôn nháy mắt với Triệu Húc: "Ta và A Húc đi đưa bệnh nhân về trước, Hổ Tử dẫn đường đi.
"
Thoáng thấy Triệu Hi do dự không muốn đi cùng, Triệu Ngôn lại cự tuyệt: "Em về phòng thay đồ đi.
"
Triệu Hi rũ mắt nhìn chiếc váy ngủ Doraemon trên người, cười mỉa nói: "Được rồi.
" Bộ đồ này đúng là không nên để người ngoài nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên hai anh em Triệu Ngôn và Triệu Húc ra khỏi biệt thự sau khi xuyên không, núi giả phun suối nằm giữa hai viện đông tây của biệt thự, hoa viên trồng đầy trăm hoa đều trở thành khu vực chờ được mở khóa, tất cả đều bị sương trắng nồng đậm bao phủ, người ngoài nhìn không rõ, nghĩ mình lạc vào tiên cảnh, khó trách tiểu Hổ Tử kia vừa tiến vào đã gọi Hi Hi là tiên nữ tỷ tỷ.
Triệu Húc cảm khái: "Xem ra giấc mộng trồng rau trong biệt thự của cha mẹ sắp tan thành mây khói rồi.
"
Đi hồi lâu mới ra khỏi biệt thự, ranh giới giữa đất xi măng và đất bùn phân biệt rõ ràng, hướng ra ngoài là một mảnh núi rừng thật lớn rộng lớn, không gian núi rừng vọng ra tiếng sơn ca cao vút, đại thụ xanh um cao vút che khuất bầu trời, cỏ dại mọc thành bụi, chỉ có một con đường nhỏ quanh co đủ cho người đi ra.
Hai người đi theo phía sau Hổ Tử, không bao lâu liền đi tới chân sườn núi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được có một bóng người màu xám đen cao lớn nằm ngang ở sườn núi, Hổ Tử ở bên cạnh nhất thời nhào tới kêu khóc: "Thính Vân thúc thúc mau tỉnh lại, tiên nhân tới cứu người.
"
Mặc dù thiếu niên lang nằm trên mặt đất khắp mặt đều là bùn, nhưng mơ hồ có thể thấy được dung nhan tuấn lãng, đôi môi trắng bệch không hề có huyết sắc, vô thanh vô tức, không đáp lại chút nào.
Triệu Ngôn lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, vươn tay phải đặt ở trên cổ hắn, dưới ngón tay vẫn còn nhịp đập gần như không thể phát hiện, hắn liền trầm ngâm một tiếng: "Còn một hơi thở, mang về trước rồi nói sau.
"
Triệu Húc có chút kinh ngạc nhướng mày: "Tiểu tử này đúng là mạng lớn.
"
Mới vừa rồi đã nghe Hổ Tử nói, Tiêu Thính Vân này từng bị gấu hoang tấn công, lại còn bị người nhà họ Vương không hỏi không để ý ném xuống sườn núi này dầm mưa cả đêm, vậy mà vẫn còn một hơi thở? Tố chất thân thể này thật đúng là không tệ, đổi lại người khác đoán chừng đã sớm chết.
Triệu Húc không nói hai lời, kéo Tiêu Thính Vân đã bất tỉnh nhân sự từ trên mặt đất lên lưng, cấp tốc chạy về phía biệt thự nhà mình.