Thiếu niên lang 17 18 tuổi sức ăn vốn lớn, thấy trong nhà lại có thêm một cái miệng cơm, Vương lão đầu cực kỳ không thích Tiêu Thính Vân.
Vừa vặn mấy ngày trước có gấu mù xông vào đồng ruộng trồng trọt, Tiêu Thính Vân vì cứu người bị gấu mù cào bị thương, không ngừng sốt cao.
Đại phu duy nhất trong thôn thì đã chết trong ôn dịch năm trước, nếu còn muốn mời đại phu cần phải đi lên huyện, Vương lão đầu làm sao chịu bỏ ra số tiền này? Dứt khoát suốt đêm qua ném Tiêu Thính Vân xuống chân núi tự sinh tự diệt.
Triệu Ngôn đẩy nhẹ kính mắt: "Ôn dịch? Triều đình mặc kệ sao?”.
Hổ Tử vẫn còn sợ hãi nói: "Năm trước có ôn dịch, trong thôn chết rất nhiều người.
Nghe thôn trưởng nói, triều đình phái Thụy vương mang theo lương thực xuôi nam giải quyết ôn dịch, chỉ là Hổ Tử chưa từng nghe nói có Thụy vương nào tới, cũng không phát lương thực cho chúng ta."
Bởi vì ôn dịch, trong thôn vốn có hơn bốn trăm hộ nhân khẩu nay chỉ còn lại hơn hai trăm hộ, cho nên gần đây canh tác vụ xuân mới thiếu người, cực kỳ bận rộn.
Triệu Chí Dân hỏi: "Vậy một mẫu ruộng các ngươi có thể trồng bao nhiêu lương thực?" Đây mới là việc Triệu Chí Dân quan tâm nhất, dù sao ăn cơm mới là việc quan trọng!
Hổ Tử từng thấy phụ thân trả tiền thuê, ở bên cạnh cũng nghe hiểu một phần, suy nghĩ một chút liền trả lời: "Nếu là năm được mùa, một mẫu ước chừng có hai thạch lương thực.”
Cổ đại tính một thạch lương thực bằng 120 cân, hai thạch cũng chỉ chừng 240 cân, đây là dưới tình hình thu hoạch tốt.
Khó trách cổ đại thường xuyên chết đói khắp nơi, tâm tình Triệu Chí Dân phức tạp, nhưng nghĩ đến trong kho hàng nhiều giống tốt như vậy, Triệu Chí Dân lại tràn đầy lòng tin.
Những thứ khác hắn không biết, nhưng trồng trọt hắn chính là chuyên gia!
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ được mấy tuổi, muốn hỏi thêm chuyện khác, Hổ Tử cũng không đáp được.
Hổ Tử ăn hết cái bánh bao thịt kia còn liếm hết dầu mỡ trên ngón tay mới thôi.
Vương Tuyết Cầm thấy hắn đáng thương muốn chia cho hắn một quả trứng luộc thì Hổ Tử lắc đầu như trống bỏi.
Dù cho vẫn thèm ăn, Hổ Tử cũng không dám lại ăn trứng luộc mà tiên nhân đưa, vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài, chỉ là trông mong mà nhìn thôi.
Triệu Hi suy nghĩ khẽ động, trong lòng có tính toán, cười nhìn đứa trẻ hỏi: "Hổ tử còn muốn ăn thêm một cái nữa không?".
Hổ Tử cả kinh, có thể nếm một cái bánh bao thịt đã là tiên nhân chúc phúc, còn có thể ăn cái thứ hai? Dù rất muốn ăn thêm nhưng Hổ Tử vẫn không ngừng lắc đầu.
Triệu Hi cười nói: "Ta cũng không tặng không ngươi, ngươi giúp chúng ta hoàn thành một việc là được”.
Dứt lời Triệu Hi đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy ra một cái túi nilon sạch sẽ, mở ra bình đựng trà, múc chừng một cân, đem túi nilon thắt lại, đưa cho Hổ Tử nói: "Trong này là trà, giúp chúng ta bán đi mua mấy bộ quần áo, còn thừa bao nhiêu bạc thì mang lại cho chúng ta.”
Lúc xuyên tới vào đã vào đầu hạ, người Triệu gia đều mặc quần đùi áo ngắn tay, anh hai Triệu Húc lại để đầu đinh, tóc ngắn dán sát da đầu.
Một thân trang phục này nếu là đến chợ cổ đại không khéo bị bắt lại, việc cần là phải tìm người giúp bọn họ đổi tiền tệ trước mới được.
Vả lại, lương thực trong phòng bếp kiểu Hoa này chỉ đủ cho một nhà Triệu gia ăn một tuần, nếu một tuần sau không thể mở khóa khu vực khác của biệt thự, như vậy tất phải đi chợ này mua thêm vật tư.
Không có tiền làm sao mua? Cho nên muốn đổi được tiền tệ của triều Thiên Khải là chuyện quan trọng.
Mà trà ở cổ đại kỳ thật giá cả đắt đỏ, mới vừa nghe Hổ Tử nói sản lượng lương thực mỗi mẫu của triều Thiên Khải, Triệu Hi liền kết luận chiếu theo sức sản xuất của triều Thiên Khải, đoán chừng còn chưa có kỹ thuật xào trà.
Trà xào khô không chỉ dễ mang theo, có thể loại bỏ vị đắng của trà tươi, mà còn mang theo mùi thơm ngát.
Triệu Hi phỏng chừng một cân trà đã xào chế qua này có thể đổi không ít bạc.