Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 5




Sinh Nhật của Hứa Đào Đào là ở cuối tháng Sáu.

Lúc Thường Hỉ mang thai cô bé, nghe nói cây đào già ngoài sân đã chết mấy năm, bỗng nhiên phấn chấn hồi sinh. Tháng Sáu, Tiểu Đào Đào ra đời trước dự kiến, quả đào nhà người ta vẫn còn xanh chát, phải một tháng nữa mới vừa ăn. Thì quả đào nhà bọn họ đã to quả, vừa thơm vừa ngọt.

Hiện tại Tiểu Đào Đào sáu tuổi rồi, hàng năm mùa cây đào kết quả, thì cũng là lúc sinh nhật của cô nhóc nhỏ sắp đến.

Hứa Lão Tam suy nghĩ, sinh nhật năm nay của Tiểu Đào Tử, phải mua gì mới tốt đây.

“Tiểu Đào thích gì nào?”

Hứa Đào Đào nghiêng đầu một chút, bím tóc lung lay, nói: “Thích gì đây ta….”

Cô nhóc kéo dài giọng, chọc chọc ngón tay suy nghĩ, rồi thành thực hỏi lại: “Ba quyết định được sao?”

Hứa Lão Tam: “…”

Một tên ngay ngực!

Lập tức, anh ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Con cứ nói! Con thích món gì, ba đều đáp ứng được.”

Anh đây, trước giờ chưa từng khoác lác nhé!

Chưa từng đâu!

Hứa Đào Đào chớp chớp mắt, cảm thấy ba lại khoác lác nữa rồi.

Bất quá, cô nhóc nhỏ vẫn nghiêm túc trả lời: “Qùa gì cũng được hả ba?”

Hứa Lão Tam hào phóng vỗ ngực: “Lời ba con nói, sao mà giả được? Ba chỉ lười thế thôi, chứ ba con không ngốc nhé!”

Nếu anh ngốc, thì làm sao đậu được tú tài ngay từ bé chứ!?

“Trình độ của ba, con cứ yên tâm vào, con muốn Mặt Trăng, ba cũng hái được cho con.”

Hứa Đào Đào: “???”

Mình muốn Mặt Trăng làm gì?

Không thể ăn, không thể mặc, cũng không thể chơi.

Tiểu Đào Tử nghiêm túc, nói: “Vậy con muốn đi học.”

Nói xong, dường như cảm thấy hơi khó, đan đan hai bàn tay vào nhau, nói khẽ: “Con muốn năm nay đi học!”

Hứa Lão Tam lập tức yên lặng!

Tiểu Đào Tử dè dặt chớp mắt, liếc nhanh về phía ba mình một cái, giọng nói càng nhỏ hơn, mềm mại nũng nịu: “Con, năm nay con muốn đi học, ba ơi, ba tốt nhất….”

Bỗng nhiên Hứa Lão Tam ngồi xổm xuống, che mặt: “Hu hu hu hu hu hu…..”

Tiểu Đào Tử: “…”

Ôi chao, ba mình thật thích khóc quá đi!

Nhà bọn họ, ba là hay khóc nhè nhất.

Tiểu Đào Tử vỗ vai ba mình, dỗ dành ba bằng cái giọng búng sữa: “Nín đi nào, ba đừng khóc nữa nhé.”

Cô bé nắm nắm bàn tay nhỏ, ngồi xổm trước mặt ba mình, trông bé xíu xiu, hai mắt lóng lánh, làm ra vẻ sâu sắc: “Ba đừng khó chịu, Đào Đào biết ba không quyết định được. Ba không cần phải đau lòng khổ sở đâu, mẹ cũng sẽ hỏi con muốn quà gì, vậy con sẽ xin mẹ….”

Hứa Lão Tam: “Không phải ba khóc vì không quyết định được!”

Anh lau mắt, nói: “Sao ba lại là kiểu người đó chứ?”

Tiểu Đào Tử nhìn đôi mắt thỏ của ba mình (*), rất ngoan ngoãn mà không vạch trần anh.

Mình là Đào Đào tốt bụng.

Thực ra, đúng là Tiểu Đào Tử đã đoán sai, Hứa Lão Tam khóc không phải vì lý do này. Sao anh lại khóc vì chuyện bé tí như vậy được chứ? Hức hức, anh lại lau mắt, nói: “Tiểu Đào Tử nhà chúng ta, thật là một cô bé tốt.”

Tiểu Đào Tử được khen ngợi, ưỡn ngực cười tủm tỉm.

Hứa Lão Tam xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, nói: “Đào Đào muốn đi học, nên ba rất vui.”

Thật sự là rất vui!

Mọi người nói xem, ai chẳng biết là đi học mới có tương lai! Mặc dù thời đại này có vẻ hoàn toàn không xem trọng người đọc sách (**). Nhưng con trai anh nói đúng, hôm nay không xem trọng, ngày mai không xem trọng, một năm không xem trọng, hai năm không xem trọng, nhưng có thể mười năm hai mươi năm không xem trọng hay sao?

Đó là điều không thể.

Anh cũng cảm thấy là không thể.

Thế nên anh vấn muốn cho con đi học.

Con trai anh là ai, là người được chân truyền từ anh chứ ai, mười bốn tuổi đã là Trạng Nguyên đấy!

Nhưng không ngờ là, con trai anh lại cứ ồn ào không chịu đi học, chết sống gì cũng không đi, nói thế nào cũng không chịu. Nhìn thấy con trai bướng bình y như con lừa, hoàn toàn không nghe khuyên bảo, anh lại buồn bã đưa mắt sang con gái Nhu Nhu. Thời đại này dù không xem trọng học hành, nhưng cũng có chỗ rất tốt, đó là rất nhân từ với phụ nữ.

Còn chưa nói đến cái gọi là phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời (***),

Thư viện, à không, bây giờ gọi là trường học.

Trường học vẫn nhận học sinh nữ, đây là chuyện mơ tưởng gì?

Nhưng chính xác là như vậy, nữ có thể đi học!

Con trai không chịu đi học, khiến trong lòng anh rối rắm mấy ngày, mãi mới thuyết phục được bản thân. Con trai không học, vậy để con gái đi thôi! Nhà anh đâu phải ai cũng bị mù đâu nhỉ?

Lại càng không thể ngờ, anh đã quyết tâm đưa con gái đi học. Thế nhưng!!! Bị từ chối!

Con trai Tuyết Lâm không đi học, đến con gái Nhu Nhu cũng không chịu đi.

Con bé hỏi lại: “Đi học có thể thi đậu Trạng Nguyên sao?”

Lập tức Hứa Lão Tam bị đả kích, đừng nói là hiện tại, xem như ở thời đại của bọn anh, cũng là chuyện không thể nào!

Thế là, Nhu Nhu cũng không đi học.

Còn không thèm nhìn anh nữa là, kiên quyết không đi!

Từ lúc bọn nhỏ bảy tuổi, anh đã khuyên, ba năm qua đi…. Hoàn toàn không thành công.

Cuộc sống, chính là bi ai như vậy đấy.

Nên chuyện này, đều biến thành chấp niệm của anh!

Nếu không phải thời buổi này không cho người lớn đi học, thì anh cũng đã tự mình đi học luôn rồi.

Thật là không chịu tiến bộ!

Anh tú tài ghen tỵ – Hứa Lão Tam, hoàn toàn quên mất, lúc chính mình còn chưa xuyên qua, cũng là loại không chịu tiến bộ như vậy!

Anh cố gắng ba năm trời vẫn không thể thuyết phục được con trai con gái, hiện tại con gái nhỏ bỗng nhiên đòi đi học, lập tức hoàn thành giấc mộng của anh. Bảo Hứa Lão Tam sao không cảm động đến rưng rưng nước mắt kia chứ?

Anh dùng sức xoa đầu con gái nhỏ, nói: “Ba biết mà, ba biết con gái cưng của ba giống ba nhất mà! Chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn ham học mà!”

Tiểu Đào Tử tròn mắt, thận trọng hỏi lại: “Ba, ba đồng ý ạ?”

Hứa Lão Tam khẳng định: “Đương nhiên rồi, ba kiên quyết ủng hộ Tiểu Đào Tử. Cả ba và mẹ con, đều hi vọng trong nhà có người đi học.”

Tiểu Đào Tử lập tức vui vẻ.

Cô nhóc nhãy cẫng lên, nhúng nha nhúng nhảy: “Qúa tuyệt vơi, con có thể cùng các anh cùng nhau đi học rồi.”

Nhóm bạn của cô nhóc, năm nay đều đi học cả. Nếu cô nhóc không đi, về sau sẽ chẳng còn bạn để chơi nữa. Cô nhóc không muốn chơi với đám nhóc bốn năm tuổi đâu.

Tiểu Đào Tử sáu tuổi, trong lòng vô cùng ghét bỏ mấy bạn nhỏ bốn năm tuổi.

Cô nhóc kiêu ngạo: “Về sau con cũng đi học rồi nhé!”

Hứa Lão Tam lại cảm động rưng rưng nước mắt: “Ừ, được!”

Tiểu Đào Tử đã quen với việc ba mình động một tí là khóc, nên cũng vô cùng quen thuộc vỗ về ba mình.

Thật là một người đàn ông yếu đuối mà!

Hứa Lão Tam nhìn gương mặt mũm mĩm hồng hào của con gái, nghiêm túc nói: “Đi học không phải là quà, mà là nguyện vọng của ba và mẹ con. Tiểu Đào có thể nghĩ đến một món quà khác nhé.”

Tiểu Đào Tử tròn mắt sửng sốt, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.

Cô nhóc ngọt ngào vội hỏi: “Ba, ba, con có thể chọn nữa ạ? Thật không ba? Đây là sự thật ạ?”

Ánh chiều chiếu qua cánh cửa, Hứa Lão Tam nhìn rõ vẻ ngạc nhiên vui sướng trong mắt con gái nhỏ, và dường như mỗi sợi lông tơ trên mặt cô bé, cũng đều toát lên vẻ vui mừng.

Anh bật cười, nói: “Đúng vậy, còn có thể.”

Tiểu Đào Tử chắp tay trước ngực, ngạc nhiên nhảy cẫng: “Con thật sự, thật sự quá hạnh phúc!”

Cô nhóc nhỏ lập tức biến thân thành đầu xe lửa, chạy ầm ầm quanh sân, rồi lại giống như một con diều hâu nhỏ bay vọt: “Thích quá thích quá!”

Đây là một cô nhóc vô cùng lạc quan, và cũng vô cùng dễ thỏa mãn.

Cửa cổng “két” một tiếng, mở ra, Tiểu Đào Tử lập tức thắng gấp, suýt đâm vào người đằng trước, thì bị hai cánh tay đè lại bờ vai, giữ vững.

Cô nhóc nhỏ ngửa đầu nhìn, lập tức ngọt ngào gọi: “Anh ơi!”

Mở cửa là một cậu thiếu niên trắng trẻo, nhìn qua giống Hứa Lão Tam đến mấy phần, mặt mũi vô cùng tuấn tú. Đứng cạnh Tiểu Đào Tử, liền có thể nhận ra ngay đây là hai anh em.

Cậu chọc chọc cái trán của cô nhóc, nói: “Nhóc nghịch ngợm lại nghịch ngợm nữa đấy.”

Tiểu Đào Tử cong mắt, ôm cánh tay cậu thiếu niên, cọ mặt vào tay áo cậu nũng nịu: “Em sẽ ngoan mà anh.”

Đây là con thứ hai nhà bọn họ, cũng là cậu em trai song sinh với Hứa Nhu Nhu, tên Hứa Tuyết Lâm.

Hứa Tuyết Lâm dắt Tiểu Đào Tử, giơ cánh tay còn lại lên, lúc lắc nói: “Anh mang đồ ăn ngon về cho em này.”

Hai mắt Hứa Đào Đào sáng trưng lên, càng vui sướng: “Em thích anh quá, cực kỳ thích anh luôn.”

Vừa dứt lời, đã cảm giác được một luồng ánh mắt.

Tiểu Đào Tử nhìn sang, chợt nghe Hứa Lão Tam yếu ớt hỏi: “Không phải con, thích nhất thích nhất ba sao?”

Tiểu Đào Tử bị vạch trần lại không chút chột dạ, còn giòn tan đáp lại: “Ba là người ba tốt nhất, anh cũng là người anh tốt nhất! Ba và anh không giống nhau!”

Cô bé nhìn cái túi nhỏ trên tay anh mình, hỏi: “Anh ơi, anh mang món ngon gì về vậy ạ?”

Chỉ là vừa hỏi xong, cô bé lại lập tức lắc đầu, nói: “Anh đừng nói em biết!”

Tuyết Lâm cười: “Tại sao vậy?”

Cậu học theo giọng điệu của cô nhóc.

Tiểu Đào Tử vô cùng buồn bực thở dài, đáp: “Em là một con mèo ham ăn, anh mà cho em thấy, chắc chắn em sẽ thèm cho xem. Nhưng em muốn chờ mẹ và chị về, mọi người cùng nhau ăn! Cho nên, bây giờ không thể nhìn! Không nhìn thấy, em sẽ không nhớ nó nữa!”

Tiểu Đào Tử cảm thấy mình thật thông minh, cũng thật hiểu đạo lý!

Tuyết Lâm nén cười, hỏi: “Thật không nhìn sao?”

Tiểu Đào Tử lắc đầu: “Không nhìn!”

Nói thì nói vậy, nhưng đôi mắt lại dính chặt vào túi đồ.

Tuyết Lâm lại lúc lắc cánh tay, nói: “Thật sự, thật sự không nhìn sao?”

Cậu cầm túi đồ nhẹ nhàng giơ cao lên một chút, quả nhiên, ánh mắt Tiểu Đào Tử cũng chậm rãi hướng lên, từ từ di chuyển theo túi đồ, giống như một chú chim nhỏ gào khóc đòi ăn.

“Phụt, ha ha ha ha ha ha ha!”

Tuyết Lâm không kềm được, lập tức bật cười.

Hứa Lão Tam cũng bật cười theo, Tuyết Lâm lại đột nhiên nhìn sang, Hứa Lão Tam lập tức dè dặt: “Ha há há há…. Nấc! Con con con, nhìn ba làm gì?”

Giọng điệu Tuyết Lâm như lơ đãng, hỏi: “Sao hôm nay ba không đi làm?”

Hứa Lão Tam lập tức đứng dậy, sốt ruột giải thích: “Hôm nay không phải ba bỏ bê công việc đâu! Là mẹ con, à, là mẹ con bảo ba đi gỡ tổ ong cho Tiểu Đào Tử. Con xem, con xem tay ba này, đều ngã trầy da đấy… À không, ngã đỏ cả lên!”

Anh đưa tay muốn phơi ra, lại nhìn thấy, tay mình đã khôi phục lại như thường.

Hứa Lão Tam: “…” Mẹ nó, gì mà lành nhanh vậy!

“Ba ngã thật đó! Tiểu Đào Tử có thể làm chứng! Đám nhóc cũng có thể làm chứng!”

Tiểu Đào Tử vội vã gật đầu, kéo kéo tay áo anh trai, nói: “Ba ngã nhiều lần lắm luôn anh!”

Tuyết Lâm: “Vậy thì tốt rồi, con đem đậu phộng về, ba đi bóc vỏ đi.”

Hứa Lão Tam: “….”

Tiểu Đào Tử mừng rỡ: “Là đậu phộng!”

Tuyết Lâm xoa đầu cô bé, hỏi: “Tiểu Đào Tử có thích không?”

Hứa Đào Đào gật đầu thật mạnh, rồi nhăn mặt, nói: “Ôi chao, em không muốn biết đâu…. Thôi xong, em không khống chế được nữa rồi.”

Tuyết Lâm: “Có nhiều lắm, để ba bóc vỏ cho Đào Đào ăn.”

Tiểu Đào Đào nuốt nước miếng, nhưng vẫn rất kiên định từ chối dụ hoặc, cô nhóc nói: “Em ngoan, em muốn chờ mẹ và chị về.”

Tuyết Lâm cười, cô em gái nhỏ bé nhà bọn họ, đáng yêu như vậy đấy.

Cậu lại hỏi: “Không sốt ruột ăn sao?”

Tiểu Đào Tử vỗ vỗ bụng nhỏ, kiên định vô cùng: “Em đi chơi, sẽ không sốt ruột nữa!”

Tuyết Lâm lại bật cười.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Hứa Lãng và Mậu Lâm, Tiểu Đào Tử lập tức nói: “Con đi chơi đây!”

Cô nhóc nhỏ chạy ùa ra ngoài không chút do dự, như là sợ đậu phộng sẽ dụ dỗ mình.

Tuyết Lâm mỉm cười lắc đầu, rồi cậu quay lại, dùng ánh mắt tử vong nhìn Hứa Lão Tam: “Không được ăn vụng.”

Hứa Lão Tam: “….”

Cải xanh nhỏ a ~ trong đất vàng a ~ (****)

Tên của anh, là Hứa Lão Tam!

(*) Mắt thỏ: ở đây là màu mắt hồng hồng như mắt con thỏ, chứ không phải ngây thơ như mắt thỏ đâu nha quý dzị.

(**) Tại sao chỗ này lại nói là thời đại này không xem trọng người đọc sách? Bên dưới là phần giải thích:

 Kỳ thi tuyển sinh đại học ở Trung Quốc bị tạm ngưng vào năm 1966 khi Phong trào Cách mạng Văn hóa của Mao Trạch Đông diễn ra trên toàn quốc. Sinh viên được huy động tham gia vào cuộc cách mạng, nên việc học chính quy bị tạm dừng.

Trong thời gian Cách mạng Văn hóa, việc học hành chính quy tại trường và đại học bị gián đoạn, giáo viên và tầng lớp trí thức bị nhục mạ công khai và đánh đập; một số tìm đến con đường tự vẫn. Đó không phải là thời của những ai trân trọng giáo dục chính quy.

Từ năm 1968, hàng triệu thanh niên được đưa về nông thôn để được “nông dân” giáo dục lại – những thanh niên này, được gọi là THANH NIÊN TRÍ THỨC.

Khoảng đầu những năm 1970, các trường đại học và cao đẳng bắt đầu tuyển sinh trở lại, chủ yếu từ tầng lớp công nhân, nông dân và quân nhân, và họ được đề cử chủ yếu dựa vào tư cách chính trị tốt hơn là thi tuyển công khai.

Năm 1977 Trung Quốc mới mở lại kỳ thi đại học. Khoảng 5,7 triệu thí sinh tham dự kỳ thi tuyển sinh năm 1977 và 273,000 trúng tuyển, tỉ lệ trúng tuyển 4,8% – thấp nhất trong lịch sử.

(Nguồn: tổng hợp từ internet.)

(***) Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời: Là câu ngạn ngữ của Mao Trạch Đông

(****) Cải xanh nhỏ a ~ trong đất vàng a ~: là một câu trong bài dân ca vùng Hà Bắc. Nguyên văn là: cải xanh a, trong đất vàng a; hai ba tuổi a, không có mẹ a. Mẹ ruột a, mẹ ruột a! Đi theo cha, qua khá tốt a, chỉ sợ cha, cưới mẹ kế a. Mẹ ruột a, mẹ ruột … đại ý là thân phận hẩm hiu không người thương yêu chăm sóc. Bài hát này có điển cố là một trong tứ đại kỳ án cuối đời nhà Thanh, nhân vật trong bài hát là Tất Tú cô, còn gọi là Tiểu Bạch Thái (cải xanh), số phận nhân vật này bi thảm lắm, và bài hát này nghe cũng rất bi thương.  (Nguồn: Baidu)