Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 79




Giang Ngư ngẩn ra.

Nàng không lập tức phủ nhận lời hạc trắng nói, nàng đang tự hỏi bởi vì từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Nàng tùy tâm sở dục ở Linh Thảo Viên sống cuộc sống mình thích nhất, cho dù là tông môn, đám người Tuế Văn Trưởng lão, hay là Cơ sư huynh, bọn họ đều rất nhân nhượng nàng, không nói bất kỳ chuyện gì làm nàng khó xử.

Nàng cũng vui vẻ không cần lo nghĩ gì, duy trì tất cả hiện trạng ở trong sự thoải mái của mình.

Hạc trắng nói đã đánh thức nàng.

Giang Ngư không định trốn tránh, chỉ là trước giờ chưa ai nói đến, nàng cũng không suy nghĩ.

Thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, dáng vẻ như suy tư gì đó, hạc trắng không mở miệng quấy rầy, lẳng lặng chờ nàng tự suy nghĩ kỹ càng.

“Có lẽ ngươi nói đúng.” Giang Ngư chậm rãi nói.

“Ta vừa cẩn thận nhìn lại tâm thái của mình. Không đi tìm tòi nghiên cứu thân phận thật sự của các ngươi, một là do bản thân ta lười nhác, thứ hai sợ đưa tới phiền toái dư thừa, còn lại có lẽ đúng như ngươi nói trong tiềm thức lo lắng sau khi biết rõ ngọn ngành, loại ở chung bình tĩnh của chúng ta hiện giờ sẽ bị phá hỏng.”

Đan Lân là bé hạc trắng rất biết nắm lấy trọng điểm: “Cho nên, Tiểu Ngư rất để ý ta và chủ nhân đúng không?”

Giang Ngư: “Cái gì?”

Đan Lân nói với vẻ chắc chắn: “Nếu ngươi không để ý chúng ta, không muốn tình cảm của chúng ta bị chịu ảnh hưởng, thì sao phải sợ những thứ này chứ?”

Giang Ngư thừa nhận cực kỳ thản nhiên: “Ngươi nói không sai.”

“Ngươi và Cơ sư huynh đều là bạn bè mà ta rất để ý. Ta rất quý trọng tình cảm giữa chúng ta. Bởi vì quý trọng, cho nên sợ hãi.”

Nàng tự nhiên hào phóng, hạc trắng mới vừa rồi còn phân tích chính xác tâm lý của Giang Ngư ngược lại không được tự nhiên.

Cô bé rầm rì: “Sao ngươi không rụt rè một chút chứ?”

Giang Ngư cười to: “Cái này có gì mà rụt rè chứ? Con người có một cái miệng, còn không phải là dùng để biểu đạt tình cảm trong lòng à?”

Một người một con hạc đi về phía viện 103 mà Giang Ngư cư trú.

Lúc trở lại viện, Chử Linh Hương còn chưa về.

Giang Ngư lấy sofa đám mây ra, ôm Đan Lân nằm trên đó, lại thả Tiểu Hoa Linh ra, lấy một ít điểm tâm trái cây, ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nàng nhớ tới vừa rồi Đan Lân nói với mình, không nhịn được cảm khái: “Một người nhỏ như ngươi, sao mà tâm tư nhạy bén thế chứ?”

Hạc trắng lại lần nữa nhấn mạnh: “Ta chỉ thoạt nhìn nhỏ thôi, trên thực tế lớn hơn ngươi đó.”

“Nhưng mà tâm trí của linh thú trưởng thành cùng với ngoại hình mà, Đan Lân chính là đứa nhỏ.”

Tuổi thọ của người phàm chỉ khoảng trăm năm, mười mấy tuổi đã phát triển hết, tâm trí cũng thành thục theo.

Linh thú thì lại khác, tuổi thọ của linh thú cấp cao là mấy trăm năm thậm chí càng dài hơn. Đồng dạng, thời kỳ ấu niên và thời kỳ trưởng thành của chúng nó cũng bị kéo dài hơn nhiều, tâm trí cũng thay đổi theo thân thể.

Ví như một linh thú non 200 tuổi, tuổi tâm lý đại khái cũng là trình độ trẻ con của nhân loại.

Hạc trắng lười biếng dựa vào Giang Ngư: “Ai bảo ta là linh thú?”

Giang Ngư:?

Nàng mờ mịt đánh giá tiểu cô nương bên cạnh, bỗng nhiên duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của đối phương, để lại một vết đỏ mờ nhạt.

Đan Lân ôm mặt: “Ngươi véo ta làm gì?”

Giang Ngư hỏi cô bé: “Đau không?”

Đan Lân trừng nàng một cái: “Ngươi nói xem?”

Vẻ mặt Giang Ngư đứng đắn: “Nếu biết đau, sao ban ngày ban mặt, lại đã bắt đầu nói mơ rồi?”

Hạc trắng: “...”

Cô bé hừ một tiếng, xoay đầu đi không nói lời nào.

Ngoài sân bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Ngư sư tỷ, Chử sư tỷ, các ngươi có ở đây không?”

Giang Ngư buông cấm chế trong viện ra. Người bên ngoài tiến vào, đúng là hai tỷ đệ Vu gia ở cách vách. Nhìn dáng vẻ, bọn họ đã kết thúc chính sự.

Hai tỷ đệ vừa vào cửa đã thấy được “đám mây” cực kỳ lớn vừa nhìn đã biết thoải mái, giật mình lại rất nhanh dời ánh mắt về phía hạc trắng và Tiểu Hoa Linh ngồi ở trên sofa.

Vu Dược tò mò hỏi: “Ngư sư tỷ, các nàng là?”

Tiểu Hoa Linh thật ra có thể nhận ra, nhưng cô bé còn lại như là linh thú, rồi lại mang theo chút cảm giác khác.

Giang Ngư nói: “Đây là Đan Lân, con cái nhà bạn ta.”

“Chử sư tỷ không ở đây à?”

Giang Ngư nói nàng ấy còn chưa về, hỏi hai người có chuyện gì.

Vu Dược cười nói: “Là thế này, ta thấy Bạch Ngọc tiên cung này cực kỳ không tầm thường, chuẩn bị đi xem cùng Vu Phiến. Muốn hỏi hai vị sư tỷ xem có muốn đi cùng chúng ta không?”

Giang Ngư nói: “Ta cũng đang có ý này. Nhưng mà Linh Hương còn chưa trở về...”

Vu Dược nói: “Hai người chúng ta không vội, chờ Chử sư tỷ cũng không sao.”

Thái độ hai người bọn họ cực kỳ có lễ, Giang Ngư tiếp đón hai người ngồi xuống, lại chuẩn bị nước trà cho hai người, mang lên thêm hai đĩa điểm tâm tự chế.

Nàng đã quen như vậy ở Linh Thảo Viên, thuận tay cũng làm như thế, nhưng hai tỷ đệ Vu gia bị cảnh khách khí lại bình dân như vậy làm cho ngây ra.

Thấy phản ứng của hai người, Giang Ngư phục hồi tinh thần, xin lỗi: “Ta ở trong nhà đã quen như thế, nếu các ngươi không quen thì cứ để đấy cũng được.”

Hai người Vu Dược cảm thấy mới lạ nhiều hơn là không quen.

Vu Dược bưng trà trong tầm tay lên, thấy nước trà trong trẻo, mấy cánh hoa màu vàng nhạt trôi hững hờ, hương thơm thấm vào ruột gan chui vào chóp mũi.

Nàng ấy tò mò nếm một ngụm, hương vị ở đầu lưỡi thanh mát, sau khi nước trà vào cổ họng, lại có dư vị thanh thơm nối dài không dứt.

Từ khi đi vào con đường tu hành, nàng ấy đã tích cốc nhiều năm, ngẫu nhiên uống trà, cũng chỉ uống một ít linh trà quý hiếm. Nước trà bình thường không hề có linh khí như này thế mà cũng không khó uống như trong tưởng tượng của nàng ấy.

“Đây là trà gì vậy? Rất thơm.”

Giang Ngư nói: “Chỉ là trà hoa bình thường, ta cảm thấy thơm ngon, hái một ít phơi khô làm trà hoa cho mình.”

Vu Dược uống xong một chén trà nhỏ, lại nhìn điểm tâm trên bàn.

Đĩa đựng điểm tâm vẫn là Chung Tử Hưng hỗ trợ luyện chế từ lần trước, sứ trắng lá xanh cực kỳ thanh nhã. Một đĩa là điểm tâm màu ngọc bích, một đĩa khác là mứt màu đỏ chói mắt trong suốt.

Vu Dược đều nếm thử, phát hiện ngọt thanh cực ngon, gần như không chứa tạp chất so với đồ ăn của phàm nhân ở bên ngoài.

Trong lòng nàng ấy nảy lên một suy đoán: “Không phải những thứ này đều là Ngư sư tỷ tự làm chứ?”

Giang Ngư gật đầu: “Ta nhàn rỗi không có việc gì, nên thích mày mò mấy thứ này.”

Vu Phiến đã ăn mứt, nghe vậy rất giật mình: “Ngư sư tỷ thế mà có lúc nhàn rỗi không có việc gì á? Dược Phong các ngươi rảnh đến thế à?”

Giang Ngư: “...” Cũng không dám để Dược Phong cõng cái nồi này trên lưng.

Nàng lập tức tỏ vẻ: “Đều không phải như thế, là bản thân ta tương đối không cầu tiến thôi.”

Tỷ đệ Vu gia: “...”

Bọn họ nhìn vẻ thản nhiên thậm chí đúng lý hợp tình của Giang Ngư, lần đầu tiên gặp người nói thẳng mình không cầu tiến như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà không nói nổi lời nào.

Còn may Chử Linh Hương kịp thời trở về, hóa giải (tỷ đệ Vu gia đơn phương) xấu hổ nhàn nhạt giờ phút này trong viện.

Nàng ấy vào nhìn thấy hai người, kinh ngạc: “Sao hai vị lại đến đây?”

Vu Dược thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đứng dậy, nhắc lại một lần ý đồ của mình.

Nghe xong ý đồ đến, Chử Linh Hương nở nụ cười: “Vừa hay, ta cũng đang có ý này.”

Nàng ấy nhìn về phía Giang Ngư: “Từ trước đến nay sư tỷ thích đông vui, nói vậy đã đồng ý rồi hả?”

Giang Ngư giơ ngón tay cái với nàng ấy: “Linh Hương hiểu tỷ.”

Trong viện đều có cấm chế của Bạch Ngọc tiên cung, không cần lo lắng cái gì, mấy người lập tức có thể ra cửa.

Giang Ngư mang theo tiểu cô nương hạc trắng, thuận tiện lại giấu Tiểu Hoa Linh trong tay.

Bốn người cùng nhau đi ra khỏi viện rồi mới phát hiện đệ tử kết bè kết đội đi dạo Bạch Ngọc tiên cung đúng là không ít.

Thậm chí còn nhìn thấy có người đang thét to ở kia: “Bách khoa toàn thư ngắm cảnh tốt nhất Bạch Ngọc tiên cung, chỉ cần mười linh châu, các vị các sư đệ sư muội chớ nên bỏ lỡ, có được một phần, có thể bớt đi đường vòng rất nhiều!”

Chỉ thấy hắn mới hô xong, bên cạnh lại có một người nói: “Khí Phong các ngươi thật xấu bụng, thứ đồ này cũng dám hô mười linh châu!”

Người này thấy không ít người nhìn về phía mình, lập tức nâng cao giọng: “Bách khoa toàn thư du ngoạn Bạch Ngọc tiên cung bản mới nhất, ta chỉ thu tám linh châu, không lừa già dối trẻ!”

“Hứ, Bạch Ngọc tiên cung chúng ta, lấy đâu ra trẻ con!”

Giang Ngư: “...” Thật ra cực kỳ bình dân.

Đúng là không ít người động tâm. Dẫu sao nhóm đệ tử mới ít nhất cũng là hai người kết đội, tám linh châu không phải là giá cả quá cao, chia ra thì càng ít. Có thể đổi lấy sự tiện lợi, mọi người đều rất vui lòng.

Vu Dược cũng muốn mua một phần, Đan Lân lên tiếng: “Không cần mua! Mấy thứ được xưng là địa điểm đầy đủ của bọn họ, chắc chắn không đầy đủ hơn ta được.”

Vu Dược kinh ngạc nhìn tiểu cô nương này: “Đan Lân, ngươi...”

Đan Lân ngạo nghễ nói: “Nói về hiểu biết với Bạch Ngọc tiên cung, tất cả mọi người trong tiên cung hiện tại không có mấy người biết nhiều như ta được.”

Cô bé nắm ống tay áo Giang Ngư: “Coi như các ngươi được dính phúc của Tiểu Ngư, theo ta đi đi!”

Tuy rằng cô bé nói lời này không khách khí, nhưng cô bé nho nhỏ trắng trẻo mũm mĩm như vậy nói chẳng ai cảm thấy vô lễ cả, ngược lại làm người ta cảm thấy kiêu ngạo đáng yêu.

Lúc này mấy người đứng ở trên quảng trường, thấy rất nhiều người tản ra bốn phía, muốn nhìn điểm cuối của tiên cung này.

Hạc trắng ngăn cản mấy người cũng muốn đi xem, nói: “Bạch Ngọc tiên cung không có điểm cuối.”

Thấy mấy người nhìn về phía mình, hạc trắng nói: “Bên trong tiên cung bày rất nhiều trận pháp, biên giới mà các ngươi nhìn thấy chẳng qua là ảo trận thôi.”

Cô bé nhìn về phía những đệ tử đó: “Cứ đi như bọn họ thì có đi hết 10 ngày cũng không đến cuối được.”

“Đương nhiên.” Cô bé nói: “Đệ tử Thái Thanh Tiên Tông sẽ không ngốc như vậy, nhiều nhất chỉ đi mấy canh giờ, là có thể hiểu được.”

Lúc này, trong tiên cung, bên trong một đại điện không thu hút.

Một người đàn ông trung niên tùy ý nằm ở trên trường kỷ uống rượu bỗng nhăn mày lại, ống tay áo phất một cái, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng. Bên trong cảnh kia, đúng là đoàn người Giang Ngư và Đan Lân.

Nhìn thấy bóng dáng hạc trắng, khóe miệng người đàn ông trung niên nhếch lên: “Ta đang nói là ai không hiểu quy củ tiết lộ bí mật Bạch Ngọc tiên cung của ta, hóa ra là tiểu ma tinh này.”

Ông ta nghe vài câu, thấy tuy rằng hạc trắng không hoàn toàn giữ quy củ, nhưng vẫn có chừng mực, vẫn chưa lộ ra một vài điều không thể nói chân chính, định coi như không thấy là được.

“Sao tiểu ma tinh này lại không đi cùng chủ nhân nhà nàng thế?” Ông ta rất có hứng thú nhìn về phía mấy người đồng hành với Đan Lân, rất nhanh đã chú ý đến Đan Lân thân cận với Giang Ngư không giống bình thường.

Điều này làm ông ta rất ngạc nhiên: “Hỗn thế ma vương Đan Lân này, thế mà cũng có lúc ngoan ở trước mặt người khác? Cô bé này là ai?”

Ông ta nổi lên hứng thú, bàn tay vốn định phất xóa thủy kính dừng lại, nghe trộm mấy người nói chuyện.

Nghe Đan Lân gọi nữ đệ tử kia là “Giang Ngư”, người đàn ông trung niên tập trung suy tư một lát, nhớ tới trước đó không lâu, tông môn từng nhắc đến nữ đệ tử kia ở Linh Thảo Viên.

“Hóa ra là nàng...”

Ông ta gật gật đầu, cuối cùng không đến mức thực sự có đam mê nhìn trộm nhà người ta gì đó, phất tay áo cho thủy kính tan đi.

Giang Ngư dừng bước chân.

Đan Lân nghi hoặc nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

Giang Ngư lắc đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía: “Ta cảm thấy vừa rồi dường như có người đang xem chúng ta, có thể là ảo giác thôi.”