Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 76




Cuối cùng Giang Ngư vẫn được nếm Tùng Tuyền Nhưỡng như mong muốn.

Lúc đó nàng và Cơ Trường Linh mang theo Đan Lân và Tiểu Hoa Linh cùng nhau vây quanh bếp lò hâm rượu, bên cạnh là bình hoa bạch ngọc cắm hồng mai mới hái về, hương mai thoang thoảng đan vào với mùi rượu mát lạnh, còn chưa uống đã cảm thấy người say một nửa.

Tuyết bên ngoài lớn hơn, đất trời trắng xoá một mảng không nhìn thấy rõ, gió cũng trở nên mạnh hơn, không ít cây cối đều bị ép đến cong xuống.

Nhưng mà gió tuyết thế nào cũng không xâm nhập vào được tòa tiểu lâu xinh đẹp này.

Cơ Trường Linh rót một chén rượu đã hâm nóng, đưa cho Giang Ngư. Hạc trắng và Tiểu Hoa Linh trông mong nhìn nàng uống, vẻ khát vọng lộ ra ngoài.

Nhưng mà người lớn trong nhà hai đứa đều chỉ cho xem không cho nếm.

Hạc trắng phồng má, một đôi tròng mắt màu vàng kim xoay chuyển, không biết đang đánh chủ ý gì.

Tiểu Hoa Linh lại rất ngoan, Giang Ngư không cho cô bé uống rượu, sờ soạ.ng linh quả cho cô bé, cô bé bèn ôm trái cây chậm rãi gặm.

Cuối cùng, hơn nửa bầu rượu đều vào trong bụng Giang Ngư.

Nàng cảm thấy mình hơi say, chống cằm, híp mắt nhìn Cơ Trường Linh cười: “Cơ sư huynh, huynh thật tốt.”

Cơ Trường Linh biết nàng uống say, không nói chuyện, bỏ hai củ khoai lang vào đống lửa. Lần trước Giang Ngư mua khi đi thành Tín Nguyên, mùa đông sao lại có thể không có khoai lang nướng chứ.

Thấy người ta không để ý đến mình, Giang Ngư ngồi thẳng lên, nghiêm trang nói với chàng: “Cơ sư huynh, ta muốn xin lỗi huynh!”

Thấy Cơ Trường Linh không nhìn mình, nàng nâng cao giọng lặp lại một lần: “Ta muốn xin lỗi huynh!”

Cơ Trường Linh dùng pháp thuật rửa sạch tay, bất đắc dĩ phối hợp với nàng: “Vì sao muốn xin lỗi ta?”

Giang Ngư nghiêm mặt nói: “Ta nói lời không hay, chọc Cơ sư huynh không vui.”

“Ồ?”

Nếu không có đôi má đỏ hây hây, một đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh sáng ngời của nàng ở giờ phút này thì nghe giọng điệu vẫn rất bình thường.

Khóe miệng Cơ Trường Linh vô thức nhếch lên ý cười: “Sao muội chọc ta không vui?”

“Hình như huynh không thích nghe ta nói huynh lớn tuổi.”

Giang Ngư nghiêm túc nói: “Ta thật sự không có ý khác. Cơ sư huynh, người tu hành tuổi thọ lâu dài. Huynh mới 500 tuổi, đúng là đang tuổi phong hoa, phong tư động lòng người, phong hoa tuyệt đại…”

Cơ Trường Linh: “...”

Chàng thở dài, ngắt chuỗi từ hình dung càng ngày càng kỳ lạ của nàng: “Ta cũng không lo tuổi của mình.”

“Ồ?” Giang Ngư mờ mịt chớp chớp mắt: “Thế à.”

“Vậy vì sao huynh không vui?”

Cơ Trường Linh phủ nhận: “Ta cũng không có gì không vui.”

“Gạt người.” Cơ Trường Linh phát hiện sư muội uống say hình như càng thêm tích cực, nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Huynh chắc chắn không vui.”

Cơ Trường Linh thở dài, không so đo với đồ ma men này: “Muội nói ta không vui, vậy ta đúng là không vui.”

Giang Ngư vừa lòng.

Giang Ngư không hé răng.

Nhưng mà không bao lâu, Giang Ngư còn nói thêm: “Cơ sư huynh, ta muốn xin lỗi huynh!”

Cơ Trường Linh: “... Làm sao vậy?”

“Ta nói lời không hay, chọc Cơ sư huynh tức giận.”

Hạc trắng không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.

Cô bé không chớp mắt nhìn Giang Ngư, nói: “Tiểu Ngư uống say thật thú vị. Hình như nàng ấy không nhớ rõ lời mình nói trước đó.”

Ba người trơ mắt nhìn Giang Ngư lặp đi lặp lại lời trước đó.

Sau khi ngừng nghỉ trong chốc lát, nàng lại bắt đầu lần thứ ba.

Cơ Trường Linh kịp thời ngắt lời nàng: “Sư muội, khoai lang chín rồi.”

Giang Ngư vừa muốn tiếp tục xin lỗi đột nhiên phanh lại, lời vừa rồi nàng muốn nói đều quên hết, ánh mắt sáng quắc: “Khoai lang nướng!”

*

Ngày kế Giang Ngư tỉnh lại ở trên giường của mình. Ký ức của nàng còn dừng lại ở việc mình hạnh phúc vây lò nấu rượu, chuyện xảy ra tiếp sau đó, nàng hoàn toàn không nhớ rõ.

Nàng nằm ở trên giường đệm mềm mại, thử nỗ lực nhớ lại, đáng tiếc thật sự là không nhớ nổi gì cả.

Không nhớ nổi thì thôi. Nàng ngáp một cái, dù sao ngày hôm qua cũng không có người ngoài. Hơn nữa nàng vẫn có hai phần tự tin với tính cách khi say của mình, hẳn là không quậy ra chuyện gì.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời phản chiếu nền tuyết càng thêm sáng ngời. Giang Ngư lười biếng, bọc chăn, giẫm lên thảm, lười biếng đi đến trước cửa sổ.

Đất trời như được bọc trong một cái túi bạc, không trung vẫn là màu xám, Giang Ngư không hiểu thời tiết lắm, nhưng cũng có thể phỏng chừng trận tuyết này tạm thời chưa dừng được.

Nàng đẩy cửa sổ ra, để thân thể cảm nhận không khí lạnh lẽo và gió lạnh buốt đánh vào trên mặt nàng. Đổi lại trước kia, lúc này nàng sớm nên rúc thành một đoàn run bần bật. Nhưng tu sĩ không sợ nóng lạnh, phàm nhân sợ hãi gió lạnh như hổ, với nàng hiện tại chỉ thấy hơi mát lạnh, vừa hay cho tỉnh người.

Buổi sáng thích hợp phát ngốc, Giang Ngư cứ như vậy đứng ở phía trước cửa sổ xem tuyết, dù sao hiện tại cũng không cần lo bệnh quáng tuyết.

Tầm nhìn bỗng nhiên xuất hiện một con bướm màu trắng, ngoan cường vỗ cánh trong gió lạnh gào thét, thẳng tắp bay đến chỗ cửa sổ của nàng.

Giang Ngư không nhịn được duỗi tay, bướm kia hóa thành từng hạt ánh huỳnh quang:

“Sư tỷ! Sư tỷ! Muội lấy được suất đi đại bỉ tiên môn!”

Là giọng của Chử Linh Hương.

Trên mặt Giang Ngư lộ ra ý cười vui mừng. Nàng nhanh chóng trả lời một đoạn tin nhắn, tỏ vẻ mình cũng lấy được một suất, có thể đi cùng.

Bướm đưa tin bay đi không bao lâu, một bóng dáng màu xám xuyên qua gió tuyết nhanh chóng bay vút đến tiểu lâu.

Là Tật Phong.

Ưng xám khổng lồ dừng ở ngoài cửa sổ của Giang Ngư, rung tuyết trên người, Giang Ngư mới chú ý trong miệng nó ngậm một phong thơ.

“Ngư Ngư, có thư của ngươi.” Tật Phong vui sướng gọi nàng: “Là từ ngoài tông môn gửi đến.”

“Ngoài tông môn?” Giang Ngư nghi hoặc, nàng không có thân nhân và bạn bè gì ở bên ngoài, chẳng lẽ là Dư gia?

Phong thư lắc lư trên không, chỉ viết người nhận thư là Giang Ngư.

Nàng tò mò mở ra, nhìn kỹ lại ngây ngẩn cả người.

Số lượng chữ trên thư rất ít, chỉ có một trang giấy hơi mỏng:

“Nhân loại, trong khoảng thời gian này có phải ngươi lo cho ta muốn chết không? Hừ, sợ cuộc sống hàng ngày của ngươi khó yên, ta gửi cho ngươi phong thư báo bình an. Hiện tại ta đã về nhà, ngươi không cần nhớ thương ta. Ta tuyệt đối sẽ không trở về tìm ngươi.”

Chữ rồng bay phượng múa, cách thư, Giang Ngư như có thể nhìn thấy người viết thư là khí phách hăng hái và... kiêu ngạo đến nhường nào?

Chỗ ký tên không có tên, là một dấu chân màu đen.

Giang Ngư liếc mắt một cái đã nhận ra đó là móng vuốt của Tiểu Hắc. Dấu vết này giống như đúc với móng vuốt Tiểu Hắc để lại trên giấy khi rời nhà trốn đi lần trước.

Chỗ duy nhất khác nhau là, chữ phía trên tròn vo lung tung rối loạn, vừa thấy là biết người viết chữ không thuần thục. Mà chữ trên phong thư này, hiển nhiên cần nhiều năm tập luyện.

“Tiểu Hắc?” Giang Ngư đọc phong thư này vài lần, vui vẻ: “Thật hay giả?”

Nàng từng mơ hồ suy đoán Tiểu Hắc không phải tiểu linh miêu. Nhan Xán từng nói với nàng linh thú cấp thấp không có linh trí quá cao, nhưng Tiểu Hắc đều lộ ra khác thường ở rất nhiều chuyện.

Dường như nó cũng không cố tình che giấu mình bất phàm, mà Giang Ngư rộng rãi, cũng chưa bao giờ tra xét tỉ mỉ.

“Nhưng mà vẻ kiêu ngạo trong những dòng chữ này thì đúng là Tiểu Hắc.” Giang Ngư cẩn thận bỏ giấy viết thư lại vào trong phong thư, bỏ vào túi trữ vật.

Đây cũng coi là tin tốt đầu tiên trong ngày hôm nay.

Tật Phong còn trông mong mà chờ ở trên ban công, Giang Ngư thay quần áo, đi đến gần đó sờ sờ nó, thuần thục đút cho nó hai cây linh thảo.

“Trời lạnh như này, ngươi vất vả rồi.”

Tật Phong lắc đầu: “Ta không sợ lạnh.”

Nó tò mò hỏi Giang Ngư: “Không cần trả lời à? Ta có thể đưa đi giúp ngươi.”

Giang Ngư lắc đầu: “Không cần.”

Tiểu Hắc không để địa chỉ liên hệ, chắc là như lời nó nói không muốn nàng đi quấy rầy.

Trong lòng Giang Ngư nổi lên một loại cảm giác ưu sầu “con lớn không thể giữ” nhàn nhạt.

Nhưng từ trước đến nay, nàng là người rộng rãi lại biết điều tiết cảm xúc của mình, chưa bao giờ để tâm vào chuyện vụn vặt.

Nàng tự nhận lúc Tiểu Hắc ở Linh Thảo Viên chưa bao giờ bạc đãi nó, nếu duyên phận một người một mèo chỉ có thể dừng ở đây, nàng cũng không thẹn với lương tâm.

*

Hơn mười ngày tiếp theo, Giang Ngư đều chuẩn bị đi Thái Hư Tiên Tông.

Đương nhiên, đi ra ngoài rắc rối nhất là vấn đề hành lý, tu sĩ lại không cần lo, một cái túi trữ vật đi khắp thiên hạ đều được.

Giang Ngư cần sắp xếp xong chuyện Linh Thảo Viên bên này, ngoài ra nàng muốn mang một vài đồ ngày thường mình thích nhất đi, ví dụ như sofa đám mây, ví dụ giá nướng BBQ, nồi lẩu, vân vân...

Thuận đường lại chuẩn bị một ít đồ ăn vặt. Cũng không biết Thái Hư Tiên Tông kia thế nào, nhỡ đâu đệ tử đều không ăn cơm giống Thái Thanh, trong tông môn đến nhà ăn đều không có, chẳng phải là rất khó chịu nổi à.

Nghe xong băn khoăn của nàng, Cơ Trường Linh: “... Cũng đúng.” Dù sao túi trữ vật vẫn đựng đủ.

Ngày thường Giang Ngư đều dùng túi trữ vật, bởi vì đủ dùng. Hoa Vinh Trưởng lão cho nàng vòng tay trữ vật quá gây chú ý, trừ khi nào có một ngày đồ nhiều đến túi trữ vật không đủ đựng, nếu không Giang Ngư đều không muốn dùng đến.

Loại chuyện đi Thái Hư Tiên Tông này, Chử Linh Hương không có kinh nghiệm.

Giang Ngư hỏi Cơ Trường Linh có từng đi chưa.

Được câu trả lời khẳng định, Giang Ngư cảm khái: “Cơ sư huynh quả nhiên là cao thủ.”

Nàng bắt đầu hỏi lộ trình đi Thái Hư Tiên Tông cần bao lâu, có trọng điểm nào cần phải nhớ kỹ không, đến lúc đó đệ tử môn phái khác ở nơi nào, có quản vấn đề ăn cơm không, vân vân...

Nàng hỏi rất nhiều vấn đề, Cơ Trường Linh rất có kiên nhẫn, trả lời từng câu: “Không có gì cần đặc biệt chú ý, tông môn sẽ có Trưởng lão chuyên môn dẫn đội, sư muội chỉ cần đi theo tông môn hành động là được. Thái Hư ở chỗ sâu trong biển Kinh Lan, cách Thái Thanh khoảng nửa đại lục Thương Lan, lộ trình cần tầm 10 ngày. Về phần thức ăn...”

Cơ Trường Linh nhớ lại một lúc lâu, áy náy nói: “Ta chưa từng chú ý đến.”

Khi đó chàng chuyên chú tu hành, trong mắt chỉ có Kiếm đạo của mình, nhiều nhất phân ra một vài phần chú ý trên người các thiên tài đặc biệt. Sao có thể lo lắng ở trên việc nhỏ không quan trọng như ăn, mặc, ở, đi lại này?

Giang Ngư tỏ vẻ rất hiểu điều này.

Cơ Trường Linh lại nói với nàng: “Đến lúc đó, ta sợ là không thể xuất phát cùng sư muội được.”

Giang Ngư sửng sốt, phản ứng lại: “Cơ sư huynh muốn cùng đi với đồng môn à?”

Cơ Trường Linh không phủ nhận.

Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chàng không đi với Giang Ngư là nếu Giang Ngư đi chung với chàng, sợ là nàng không bao giờ có thể có được bình tĩnh nhàn nhã.

Ở chung lâu với vị hàng xóm vừa đẹp lại vừa khéo hiểu lòng người này, không thể đi với nhau vẫn không quá quen. Nhưng mà Giang Ngư rất nhanh lên tinh thần, dò hỏi mình có thể dẫn Hàn Lộ và Tiểu Hoa Linh đi không.

“Chúng nó đều chưa từng được đi đó.”

Cơ Trường Linh gật đầu nói có thể: “Đệ tử Linh Thú Phong đều sẽ mang linh thú của mình. Chỉ cần sư muội quản tốt các nàng không gặp rắc rối là được.”

Giang Ngư không lo lắng điều này chút nào: “Con nhà ta tuyệt đối ngoan ngoãn nhất!”

Có linh thú và hoa linh làm bạn, Giang Ngư sẽ không cô đơn. Huống chi, Chử Linh Hương biết nàng cũng có thể đi cùng, đã sớm tìm Giang Ngư, muốn ở chung một chỗ với nàng.

Dọn dẹp xong đồ muốn mang đi, lại thu xong một đám linh thảo cuối cùng, giao cho Ninh Thuần Trưởng lão, Giang Ngư bắt đầu đầy chờ mong đến ngày 8 tháng 11.

Chử Linh Hương đến Linh Thảo Viên ở cùng một chỗ với Giang Ngư trước hai ngày.

Ngày mùng 8 tháng 11, đến rồi.