Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 74




Thời gian ở Linh Thảo Viên qua thật sự nhanh, chớp mắt đã vào đông.

Trong thời gian này Giang Ngư đi qua thành Tín Nguyên rất nhiều lần, nhưng đều không có bất kỳ tin tức gì của Tiểu Hắc.

Nhưng mà sofa cũng bắt đầu lưu hành trong giới phàm nhân ở thành Tín Nguyên. Làm cho mỗi lần Giang Ngư đi thành Tín Nguyên, nhìn thấy những gia cụ quen mắt đó, luôn có một loại cảm giác là lạ.

Trung tuần tháng mười, ban đêm rơi trận tuyết đầu, cũng là trận tuyết đầu tiên Giang Ngư đi vào thế giới này.

Tu sĩ không sợ lạnh, nhưng Giang Ngư cực kỳ có cảm giác nghi thức mà chuẩn bị áo choàng ấm áp cho mình. Áo choàng đỏ thẫm, có cổ lông tuyết trắng, choàng lên người, gió tuyết có lớn cũng không sợ.

Lúc Cơ Trường Linh đến đây, thấy nàng bọc mình thành hình tròn, không nhịn được bật cười: “Sư muội mặc như này rất giống phàm nhân bình thường.”

Giang Ngư vừa chuẩn bị ra cửa, nghe vậy nói: “Ta vốn là phàm nhân.”

“Tuyết lớn như vậy, muội muốn đi đâu?”

Tiểu Hoa Linh nấp ở mũ áo choàng, nghe vậy thò cái đầu ra, nhỏ giọng nói: “Ta và Ngư Ngư, muốn đi ra ngoài ngắm tuyết.”

Cô bé cũng đổi một bộ quần áo, áo váy màu đỏ rực, cổ áo cổ tay áo điểm xuyết lông tơ màu trắng do Hàn Lộ hữu nghị tài trợ, tóc búi hai bím, buộc hai dây nhung tròn. Nhìn thật sự vui mừng đáng yêu.

Sau khi Cơ Trường Linh nghe xong, gật đầu: “Nhìn như là việc mà muội sẽ làm.”

Sư muội này của chàng, ngày mùa hè phải hóng mát, ngày mùa thu sẽ mang theo nhóm linh thú đi ra ngoài thả diều, ăn cơm dã ngoại, hái trái cây ủ rượu trái cây.

Vào đông, không ra khỏi cửa tìm chút lạc thú, ngược lại không phải nàng.

Giang Ngư hỏi chàng: “Cơ sư huynh tìm ta có việc gì?”

Có lẽ là Linh Thảo Viên quạnh quẽ, non nửa năm qua, quan hệ của hai người thân mật hơn lúc trước rất nhiều.

Lúc ngẫu hứng, Giang Ngư sẽ chuẩn bị một bầu linh tửu, mấy món điểm tâm, mời Cơ Trường Linh đến đánh cờ ngắm trăng. Trình độ chơi cờ của nàng kém, cũng may Cơ Trường Linh không chê. Mỗi khi đến lúc này, hạc trắng quang minh chính đại giúp Giang Ngư gian lận, Cơ Trường Linh cũng mặc kệ.

Giang Ngư suy nghĩ, hiện tại hai người miễn cưỡng cũng có thể xem như nửa tri âm nhỉ.

Cơ Trường Linh đưa cho nàng một thứ.

Giang Ngư tiếp nhận, là một ngọc bài màu trắng ngà, cảm xúc cứng rắn ấm áp, ở giữa dùng hoa văn màu bạc khắc lại một chữ “Lệnh”.

Giang Ngư nhìn mấy lần, không thấy huyền cơ gì, tò mò: “Đây là vật gì?”

Cơ Trường Linh nói: “Tháng sau có việc lớn gì, sư muội đã quên à?”

Ánh mắt Giang Ngư sáng lên: “Đại bỉ tiên môn?”

Đây là việc lớn mà nàng ngày đêm nhớ mong. Từ lần đó, Chử Linh Hương báo cho nàng, Giang Ngư đã ghi tạc trong lòng.

Sau khi nàng về Linh Thảo Viên, đặc biệt đi tìm không ít tin tức liên quan đến đại bỉ tiên môn.

Đây là đại hội long trọng nhất Tu Tiên Giới, hội tụ đệ tử tinh anh của các tông tiên đạo. Mỗi một đệ tử tiên môn đều lấy việc có thể tham gia đại bỉ tiên môn là vinh quang.

Giang Ngư cũng rất muốn đi.

Đương nhiên nàng có nhận biết rõ ràng về bản thân mình, hoàn toàn không có dã tâm nổi danh Tu Tiên Giới gì. Nàng đơn thuần chỉ muốn ra ngoài để có thêm kiến thức.

Xem phong phạm của các tông môn tu tiên khác, xem dáng vẻ của đệ tử tinh anh Tu Tiên Giới là như nào. Còn cả Linh Hương đã từng nói với nàng, Thái Hư Tiên Tông kia giàu đến vô nhân tính nghe nói có thể trực tiếp cho sơn môn Thái Thanh Tiên Tông thành “mộc mạc”.

Cơ Trường Linh gật đầu: “Các phong đã định ra đệ tử tham gia đại bỉ.”

Giang Ngư thưởng thức lệnh bài trong tay, hỏi: “Vậy cái này là?”

“Cái này là lệnh bài của Ngư Trưởng lão.”

Giang Ngư vừa nghe, vui vẻ nói: “Xem ra, cái chức Ngư Trưởng lão này của ta còn rất có thể diện.”

Trên thực tế, trong nửa năm qua, tên tuổi của Ngư Trưởng lão có thể nói là như sấm bên tai các đệ tử ở Thái Thanh Tiên Tông.

Nàng rất thần bí, đột nhiên nhảy ra, nhanh chóng dùng một số lượng lớn linh thảo phẩm chất nghịch thiên lấy được lòng của vô số đệ tử Thái Thanh.

Nhưng cho dù là đệ tử Dược Phong cũng không điều tra ra được bất kỳ tung tích nào về Ngư Trưởng lão.

Có người đoán thật ra Ngư Trưởng lão là Phong chủ Dược Phong, có người nói nàng là vị Thái thượng Trưởng lão thần bí nào đó. Còn có người nói, Ngư Trưởng lão chắc chắn không phải người phàm, mà là một gốc cây dược liệu hóa hình.

Không ít đệ tử hay buôn còn liệt kê từng vị Trưởng lão của Dược Phong ra, phỏng đoán phần trăm khả năng là Ngư Trưởng lão.

Cơ Trường Linh nói: “Lần này sau đại bỉ, tông môn có lẽ sẽ công bố thân phận của muội.”

Giang Ngư chớp chớp mắt, hiểu ý: “Là nói chuyện ta là Ngư Trưởng lão á?”

Cơ Trường Linh gật đầu.

Giang Ngư lập tức tỏ vẻ: “Cơ sư huynh, huynh nghe ai nói? Thật ra ta không thèm để ý tí nào, thật đó. Nếu không huynh nói với vị kia, để ta giấu ở phía sau màn, khá tốt.”

Ngư Trưởng lão làm một cao thủ thần bí, nàng vẫn là cá mặn vui sướng, thật tốt.

So với nổi danh, nàng càng để ý là: Nếu người khác đều biết Ngư Trưởng lão là nàng, Linh Thảo Viên còn có thể có cuộc sống thanh thản như hiện tại nữa ư?

Cơ Trường Linh hỏi: “Muội thật sự muốn như vậy?”

Giang Ngư liên tục gật đầu.

Cơ Trường Linh nói: “Ta sẽ nói chuyện này với Chưởng môn.”

Cho dù Giang Ngư đã sớm biết được thân phận Cơ Trường Linh không bình thường, nhưng nghe chàng nhắc tới “gặp Chưởng môn”, nhẹ nhàng bâng quơ như ăn cơm uống nước, nàng vẫn bị chấn động.

Trình độ cao thủ của Cơ sư huynh sợ là còn cao hơn cả nàng suy đoán nữa.

Nhưng mà ý tưởng này rất nhanh đã bị nàng ném ra sau đầu: Mặc kệ thế nào, ở Linh Thảo Viên, chàng cũng chỉ là Cơ Trường Linh.

Cơ Trường Linh không đi ngay mà cùng nàng chậm rãi đi về phía trước.

Giang Ngư theo lệ thường đi thăm linh điền của mình trước.

Kết giới ngũ sắc trên đỉnh đầu có thể chắn tuyết, nhóm linh thảo không cần lo bị gió tuyết xâm nhập.

Hạt thóc được tưới linh vũ biến dị trước đó thu hoạch rất tốt, đáng tiếc Giang Ngư mua một mảnh đất ở thành Tín Nguyên, thuê một gia đình trồng. Ở chỗ đất đai không có linh lực, hạt giống này thậm chí không sống được.

Giang Ngư chỉ đành thử lại lần nữa vào năm sau. Nhưng việc này vốn không vội được, chậm rãi làm là được.

Xem linh điền xong, Giang Ngư đi vào chỗ sâu trong Linh Thảo Viên.

Đêm qua trận tuyết này cực lớn, tuyết đọng trên mặt đường đã cao hơn mu bàn chân, một chân giẫm lên kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.

Giang Ngư quay đầu lại, đất trời mênh mang, trên mặt đường sạch sẽ, chỉ có một hàng dấu chân do mình giẫm xuống.

Nàng không kiềm được xoay người nhìn Cơ Trường Linh ở bên cạnh, đối phương mặc một chiếc áo bào trắng mỏng manh trong trời tuyết lớn, trên người sạch sẽ, dưới chân cũng sạch sẽ.

Bước trên tuyết không để lại dấu, đứng thẳng một mình giữa trời.

Nàng thở dài: “Cơ sư huynh quả thực phù hợp với hình tượng tiên nhân trong tưởng tượng của người phàm.”

Cơ Trường Linh không rõ lý do, nhìn nàng dò hỏi.

Giang Ngư nghiêm trang: “Là khen huynh diện mạo tốt khí chất tốt.”

Cơ Trường Linh cười trả lời một câu: “Sư muội cũng rất tốt.”

Trong lòng Giang Ngư thoải mái, cười tủm tỉm tỏ vẻ: “Nghe những lời này của Cơ sư huynh. Đợi chút nữa về, chúng ta vây lò nấu rượu, cùng nhau ngắm tuyết!”

“Được.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Giang Ngư nói: “Ta nhớ rõ từng nhìn thấy mấy cây mai ở phía trước, không biết đã nở hoa chưa.”

Tiểu Hoa Linh chui ra từ mũ choàng của nàng, đánh bạo bay xuống đất tuyết, học dáng vẻ Giang Ngư, giẫm ra một chuỗi dấu chân nho nhỏ.

Giang Ngư thấy vậy, không kiềm được nghĩ nếu Tiểu Hắc còn ở đây, bây giờ tản bộ hẳn là sẽ có thêm một con mèo, trên đất tuyết cũng sẽ nhiều thêm một chuỗi dấu chân.

Bây giờ nhớ đến Tiểu Hắc, nàng vẫn sẽ có một chút phiền muộn. Nhưng có lẽ thời gian thật sự có thể xóa đi tất cả, tâm tình khổ sở không nỡ xa lúc trước đã không còn.

Chóp mũi truyền đến mùi thơm lạnh thoang thoảng.

Ánh mắt Giang Ngư sáng ngời, theo mùi hương đi tìm, xuyên qua một con đường mòn, trước mắt sáng ngời: Trời băng đất tuyết, nhánh cây hồng mai nở đến bắt mắt sôi nổi.

Nàng giẫm lên tuyết đi qua, cắt mấy cành hoa mai ôm vào trong ngực. Nghe được phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt Cơ Trường Linh nhìn mình.

Giang Ngư thấy chàng lẳng lặng nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, nghi hoặc cúi đầu nhìn một một cái. Nàng định hỏi có phải mình có chỗ nào không thích hợp gì không, đối phương đã dời ánh mắt đi.

Giang Ngư không nghĩ quá nhiều, nở một nụ cười: “Hồng mai này và tuyết thật sự là tuyệt phối. Ta cắt mấy cành về bày trong phòng, vừa đẹp lại phong nhã.”

“Ừ.” Cơ Trường Linh đi tới, giơ tay ngắt một cành mai ở chỗ nào.

Chàng cách Giang Ngư rất gần, Giang Ngư nhìn thấy đầu ngón tay thon dài như ngọc của chàng, thêm tuyết trắng trong suốt đọng trên nhụy mai làm nền, đẹp đến nói không nên lời.

Chóp mũi ngửi được một mùi thơm thoang thoảng cực lạnh, Giang Ngư không khỏi hơi chóng mặt, nhất thời không phân rõ đây là mùi thơm của hồng mai hay là hương trên người Cơ Trường Linh.

Nàng lùi ra sau một bước, đụng vào trên thân cây, tuyết đọng rơi từ trên đầu xuống rào rạt, có một ít lướt qua mũ choàng chui vào trong cổ nàng.

“Á!” Giang Ngư đông lạnh đến giật mình một cái, không nhịn được cười thành tiếng.

Trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra xúc động.

“Cơ sư huynh!”

Cơ Trường Linh quay đầu lại, một cục tuyết từ đối diện bay thẳng về phía chàng.

Đôi mắt chàng hơi trợn tròn, cũng không biết là không phản ứng kịp hay là vì gì, vậy mà không né cũng không tránh, vẫn để mặc cục tuyết kia đập lên trên trán, lại rơi xuống, dính đầy người.

Trong lòng Giang Ngư giật mình nhảy dựng: “Sao huynh không né?”

Nàng thầm nghĩ mình vậy mà sơ ý, nhất thời xúc động, Cơ sư huynh là người nghiêm trang ổn trọng, vừa nhìn đã biết ngày thường rất an tĩnh, có khi đời này cũng không biết chơi ném tuyết là thứ gì.

Nghĩ vậy, hành vi vừa rồi của nàng có lẽ hơi đường đột.

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu xin lỗi: “Xin lỗi Cơ sư huynh…”

Một cục tuyết “bộp” một tiếng đập vào trên đỉnh đầu nàng, trực tiếp đập cho nàng thành ngốc luôn.

“Sư muội, lúc chơi ném tuyết thì không được phân tâm.”