Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 67




Hạc trắng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra mình thấp thỏm hơn nửa ngày, chờ được lại là một câu trả lời như thế.

Cô bé nhìn chằm chằm Giang Ngư cứ như người này là một bảo bối cực kỳ hiếm lạ gì đó.

Giang Ngư bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên. Nàng theo bản năng huyễn hóa ra một thủy kính soi lại mình: “Chẳng lẽ trên mặt ta có thứ gì à...”

Ngay sau đó, nàng đã bị người nhào vào lòng.

Tiểu cô nương Đan Lân ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào trong ngực nàng, còn cọ cọ.

Đây là một động tác làm nũng thường thấy.

Trong lòng Giang Ngư thật lạ lẫm: Tính cách Đan Lân không quá dính người. Lúc ở bản thể còn tốt, thường xuyên sẽ dựa gần Giang Ngư cọ cọ. Lúc biến thành hình người, hơn nửa đều là tiểu cô nương rụt rè kiêu ngạo.

Nàng dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hạc trắng, dỗ cô bé: “Sao thế? Sao thế? Gặp phải chuyện không vui à?”

Cái đầu nhỏ trong ngực nàng khẽ giật lại lắc đầu: “Không có, ta rất vui vẻ.”

“Tiểu Ngư thật tốt, ta thích Tiểu Ngư nhất!”

Giang Ngư bật cười, một bàn tay ôm cô bé, một tay khác sờ mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu tiểu cô nương. Nàng rất nghiêm túc đáp lại thổ lộ của cô bé: “Ta cũng rất thích Đan Lân.”

Không khí hài hòa, bên cạnh bỗng nhiên truyền ra một tiếng mèo kêu sâu kín.

Tiểu Hắc cực kỳ cạn lời nhìn Giang Ngư. Nó nghe hiểu rốt cuộc vừa rồi hạc trắng hỏi cái gì.

Nhân loại quá ngốc. Nó nghĩ.

Nó vốn cảm thấy, nếu nó đi rồi, nhiều nhất nàng chỉ khổ sở mấy ngày rồi sẽ tốt lớn. Nhưng hiện tại xem dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng, nó chợt không còn tự tin đó nữa.

Nó còn đang ở đó trầm tư, bỗng nhiên toàn bộ thân thể bay lên trời, bị một bàn tay ấm áp bế lên, bỏ vào trong ngực.

“Tiểu Hắc lại ghen, không vui à? Cũng không thể nhỏ mọn như vậy.” Giang Ngư ngoài miệng ghét bỏ, trong mắt rõ ràng mang theo nụ cười đắc ý: “Ôi, công bằng một chút, ôm cả hai.”

Mèo đen: “...”

Nó ra sức giãy giụa: Ghen cái gì! Ta đang suy nghĩ chuyện đứng đắn!

“Ôi đừng tránh, móng vuốt ngươi thật sắc. Còn làm nữa tay áo ta rách mất!”

Nghe người này hô to gọi nhỏ, mèo đen trợn trắng mắt. Trong lúc nhất thời, cảm xúc đầy nỗi buồn ly biệt đều bị sự cạn lời bao phủ.

Hạc trắng thấy được đồ trên mặt đất, hỏi các nàng đang làm gì.

Giang Ngư bèn nói cho cô bé là chuẩn bị xây phòng ở cho Văn Thú.

Lúc này tâm trạng hạc trắng đúng là tốt vô địch, nghe vậy cũng hứng thú nói muốn hỗ trợ cùng làm.

Biết cô bé có bản lĩnh lợi hại, Giang Ngư không khách khí, bảo cô bé đi chặt mấy đầu gỗ cho mình. Hạc trắng vui sướng mà đi.

*

Cơ Linh Tuyết vào Thái Thanh mấy chục năm, đây là lần đầu tiên nàng đến Linh Thảo Viên.

Linh Thảo Viên không người vắng vẻ gần giống trong tưởng tượng của nàng.

Rồi lại có chút không quá giống, nơi im ắng lại không phải tĩnh mịch, mà là yên lặng của cây cối an tĩnh sinh trưởng, nơi chốn tràn ngập sức sống không thể bỏ qua.

Nàng dựa theo chỉ thị tìm được ưng xám, làm nó đưa nàng đi tìm Giang Ngư.

Từ sau lần gặp mặt trước, trong lòng nàng có rất nhiều nghi hoặc.

Từ sau chuyện xảy ra lần trước, Tật Phong đều ôm một phần cảnh giác đối với người tìm Giang Ngư.

Nó nghiêm túc nhìn Cơ Linh Tuyết vài lần, thấy nàng mặc đồ đệ tử Thái Thanh, thần thái yên tĩnh, không giống tới tìm phiền toái, mới chở nàng cất cánh.

“Ngươi là ai? Ngươi tìm Ngư Ngư có chuyện gì thế?”

Cơ Linh Tuyết ngây ra, không nghĩ tới ưng xám này lại có thể nói được ngôn ngữ của loài người.

Tính nàng không thích nhiều lời, nhưng từ trước đến nay nàng có thêm hai phần kiên nhẫn khi đối mặt với linh thú tông môn hơn là con người, trả lời: “Ta có một ít nghi hoặc, muốn nhờ nàng giải đáp.”

Ưng xám yên tâm.

Tốc độ của nó cực nhanh, không bao lâu đã thấy được kết giới ngũ sắc quen thuộc từ xa xa.

Nhưng lúc Tật Phong tới nơi, nghi hoặc nhìn quanh hai vòng: Rõ ràng lần trước tới, kết giới của Ngư Ngư lớn như vậy. Sao bây giờ lại thu nhỏ nhiều như vậy?

“Ưng xám.” Cơ Linh Tuyết gọi nó: “Chính là nơi này à?”

Tật Phong đành phải đè nghi hoặc trong lòng xuống, tìm chỗ đất trống, thả nàng xuống dưới.

Cơ Linh Tuyết đánh giá linh điền được kết giới ngũ sắc bao phủ, biết được đây là nhiệm vụ hiện giờ của Giang Ngư.

Nàng liếc đại khái, thấy kết giới có khoảng hai mươi mảnh linh điền, thô sơ giản lược đảo qua đều là một ít linh thảo cấp thấp, bèn không có hứng thú mà thu ánh mắt về.

Ánh mắt nàng nhìn về phía tiểu lâu, bằng vào tu vi của nàng tất nhiên đã nhận ra trong viện có người.

Giang Ngư cũng đã nhận ra nàng đến.

Nhưng mà người bên ngoài không động tĩnh, nàng cũng mừng rỡ coi như không có ai, tiếp tục vẽ nóc nhà nấm của mình.

Cơ Linh Tuyết không do dự, trực tiếp đi đến cửa tiểu viện.

Tiểu viện không đóng cửa, nàng liếc mắt một cái đã thấy được Giang Ngư đang làm gì. Nàng không hiểu.

“Giang sư tỷ.” Cơ Linh Tuyết đứng ở ngoài cửa: “Mạo muội quấy rầy, ta có một chút chuyện muốn hỏi ngươi.”

Giang Ngư thầm thở dài, buông bút trong tay, đứng dậy, vỗ vỗ vụn gỗ trên váy, nói: “Cơ sư muội, mời vào. Nhưng mà hôm nay ta bận, trong viện hơi loạn, sợ là chiêu đãi không chu toàn. Ngươi đừng để ý.”

Giang Ngư hỏi nàng: “Uống trà không?”

Cơ Linh Tuyết lắc đầu.

“Vậy ngươi có chuyện gì, nói thẳng là được.” Giang Ngư tính thời gian. Phòng ở lớn như vậy, có rất nhiều chi tiết phải chú ý. Cho dù có pháp thuật hỗ trợ, muốn làm xong trong một buổi sáng cũng là rất khó.

Chỉ một lát ngắn ngủi, Cơ Linh Tuyết đã đánh giá xong toàn bộ tiểu viện. Trong lòng nàng kinh ngạc về sự tinh xảo và dụng tâm ở nơi này.

Nhưng hôm nay nàng tới có mục đích khác, bèn nói: “Giang sư tỷ, ngày ấy ta gặp ngươi và...” Nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì Đan Lân kéo một đống bó củi thật lớn đi vào.

Vừa vừa cửa, cô bé đã ồn ào: “Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Ngươi mau đến xem đầu gỗ mà ta chặt, tất cả đều rắn chắc lại xinh đẹp…”

Giọng cô bé đột nhiên im bặt vào lúc thấy Cơ Linh Tuyết.

Tiểu cô nương vừa rồi còn nói với giọng nhảy nhót, sắc mặt lập tức đổi thành lạnh nhạt, bước chân cũng chậm lại.

Cô bé phất tay, buông đầu gỗ bị linh lực kéo ra, đi đến bên cạnh Giang Ngư.

Đôi mắt Cơ Linh Tuyết mở to một chút: “Ngươi là hạc...”

Ánh mắt hạc trắng sắc bén, giọng điệu lạnh lùng ngắt lời nàng: “Ngươi là ai? Ngươi biết ta?”

Giang Ngư nhạy bén nhận thấy thái độ của Cơ Linh Tuyết trở nên cực kỳ khách khí, bên trong khách khí dường như còn mang theo cả sự... kính sợ?

Ánh mắt nàng chuyển sang Đan Lân đã hoàn toàn khác thường ngày. Lúc này tiểu cô nương lạnh lùng cao ngạo, khí tức cường đại, cực kỳ uy phong.

“Ta tên Cơ Linh Tuyết, mấy năm trước từng đi bái phỏng Cơ tiền bối, may mắn gặp ngài một lần.”

Đan Lân lập tức chột dạ liếc Giang Ngư một cái, vừa hay chạm vào ánh mắt sáng ngời có thần của Giang Ngư, trong lòng không khỏi càng hoảng.

Cô bé cẩn thận nhớ lại, thật đúng là có một người như vậy.

Cô bé hỏi: “Ngươi tìm Tiểu Ngư làm gì?”

Cơ Linh Tuyết tìm Giang Ngư là muốn hỏi chuyện Cơ Trường Linh. Hiện tại gặp được Đan Lân, ngược lại không biết mở miệng như thế nào.

Đan Lân không ngốc, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy, lại nghĩ tới hôm qua mới gặp nàng ấy, trong lòng có suy đoán.

“Chúng ta đổi chỗ nói chuyện.”

Đan Lân quay đầu nói với Giang Ngư: “Tiểu Ngư, chỗ gỗ này có đủ không? Nếu không đủ thì chờ lát nữa ta lại đi chặt thêm cho ngươi.”

Giang Ngư lập tức nói: “Đủ rồi! Đủ rồi! Các ngươi đi nói chuyện chính sự đi.”

Đan Lân thầm nói ta làm gì có chính sự gì với nàng chứ.

Hai người đi sang một bên, Đan Lân dùng linh lực bày ra một kết giới, mới nhìn về phía Cơ Linh Tuyết: “Ngươi tới Linh Thảo Viên, là muốn nghe được chuyện của chủ nhân ta?”

Sắc mặt Cơ Linh Tuyết lại hơi ngơ ngẩn. Nàng còn đắm chìm ở bên trong cuộc nói chuyện vừa rồi của Đan Lân với Giang Ngư.

Nghe được Đan Lân hỏi, nàng miễn cưỡng hoàn hồn, mang theo khiếp sợ, hỏi: “Ngài... chặt cây?”

Đan Lân:?

“Có vấn đề gì à?”

Đương nhiên là có vấn đề, vấn đề lớn.

Tính cách Cơ Linh Tuyết có lạnh nhạt thì cũng là một Kiếm tu.

Bất kỳ một Kiếm tu nào, nhìn thấy có người dùng một thanh linh kiếm tuyệt thế đốn củi, đều không thể giữ nổi bình tĩnh.

Nhưng nàng nhìn vẻ mặt đúng lý hợp tình của Đan Lân như đang hỏi “ngươi kinh ngạc cái gì”, lập tức cũng không biết nói gì nữa.

Cuối cùng, nàng chỉ mang theo thương tiếc nói một câu: “Ngài như vậy không khỏi dùng người tài vào việc nhỏ.”

Đan Lân trả lời là một câu: “Ta vui.”

Cơ Linh Tuyết im lặng một lát, không hề rối rắm đề tài này nữa.

Nàng khẽ hỏi: “Mấy năm nay tiền bối mai danh ẩn tích, nghe bên ngoài đồn tiền bối trọng thương không khỏi, hiện tại đã tốt chưa?”

Đan Lân lạnh lùng nói: “Lời đồn không thể tin.”

Ánh mắt Cơ Linh Tuyết vui vẻ: “Cho nên tiền bối vẫn chưa bị thương?”

Đan Lân nói với giọng lạnh lùng: “Ngươi hỏi quá nhiều.”

Cơ Linh Tuyết cũng không để ý vẻ lạnh lùng của cô bé, ngược lại hỏi: “Vị Giang sư tỷ...”

Không khí trước mặt nàng bỗng trở nên lạnh thấu xương, gió du đãng khắp nơi hoá thành lưỡi dao vô hình sắc bén, sát khí tất hiện!

Sắc mặt Cơ Linh Tuyết nghiêm túc, lập tức nói: “Ta không có ác ý.”

“Ta biết ngươi không có ác ý.” Trong mắt màu vàng kim của Đan Lân không biết khi nào đã biến thành màu đỏ máu: “Nếu không chưa chắc ngươi còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này.”

Cô bé lạnh lùng nhìn Cơ Linh Tuyết chằm chằm: “Đừng có bất kỳ chủ ý gì với nàng ấy.”

Cơ Linh Tuyết đang muốn giải thích một vài câu, không khí ngưng đọng một lần nữa động lên, một cơn gió nhu hòa thổi tan sát khí trong không khí.

Tiên nhân áo trắng đạp không mà ra, một bàn tay dừng ở đỉnh đầu tiểu cô nương: “Làm gì thế? Lệ khí lớn như vậy.”

Đan Lân chớp chớp mắt, khuôn mặt lạnh băng đổi thành ôn hòa, bắt lấy góc áo người tới, chột dạ nói: “Chủ nhân, ta chưa làm gì hết!”

Lúc Cơ Linh Tuyết thấy người đến, sắc mặt lập tức trở nên cuồng nhiệt, cúi người hành lễ: “Tiền bối!”

Cơ Trường Linh trấn an hạc trắng, lúc này mới nhìn nàng, giọng điệu coi như ôn hòa: “Đặc biệt đến Linh Thảo Viên tìm ta?”

Cơ Linh Tuyết thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Tìm ta làm gì?”

Ánh mắt Cơ Linh Tuyết không e dè: “Hôm qua nhìn thấy tiền bối, rất vui mừng ngạc nhiên, vì nhận ra Giang sư tỷ nên muốn đến thử vận may.”

Cơ Trường Linh nhíu mày, sau một lát mới nói:

“Giang sư tỷ của ngươi thích thanh tĩnh, ngươi đừng quấy rầy nàng.”