Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 62




Giang Ngư ở huyện Trường Lưu thêm mấy ngày.

Biết chuyện rất nhanh là có thể giải quyết, trong lòng nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, cũng có tâm tình đi dạo khắp nơi.

Vì thế, Chấp Pháp Đường phụ trách điều tra xung quanh huyện Trường Lưu, phụ trách liên lạc với bên tông môn, phụ trách xử lý phần kế tiếp cho tám người Trương lão gia.

Mà Giang Ngư…

Ngày đầu tiên dạo huyện Trường Lưu.

Ngày hôm sau dạo mấy huyện thành quanh huyện Trường Lưu.

Ngày thứ ba đi thành Phượng Dương thủ phủ quận Phượng Dương.

Nàng tìm được một cửa hàng may vá tay nghề rất tốt, làm lơ vẻ chống đối của Tiểu Hắc, đặt cho nó mấy bộ đồ.

Đương nhiên nàng rất công bằng, cho nên cũng không quên hạc trắng và Hàn Lộ ở Linh Thảo Viên xa xôi.

Trừ cái này ra, nàng còn mua không ít thuốc nhuộm, đến lúc đó xây nhà cho Hàn Lộ có thể dùng đến.

Không giống thành Tín Nguyên, trên đường phố tùy thời có thể thấy tu sĩ, phố chợ cũng có thể nhìn thấy không ít quầy hàng tu sĩ. Ở quận Phượng Dương, “tu tiên” này một loại nguyên tố gần như không nhìn thấy được trong cả tòa thành.

Nơi này càng giống địa phương của người phàm, cách sống cũng càng giống người thời xưa trong hiểu biết của Giang Ngư. Rất nhiều người suốt cả cuộc đời chưa từng đi ra khỏi huyện thành. Mà nơi xa xôi hơn, ví dụ như thôn trang nhỏ dưới huyện Trường Lưu thì nơi đi xa nhất của rất nhiều người chính là trấn trên.

Giang Ngư cố ý đi xung quanh nông trang nhìn thu hoạch đồng ruộng.

Nàng ngồi xổm xuống xem một cái, trong đầu lập tức là có thể nhìn ra vấn đề của mảnh ruộng này: Độ phì nhiêu của đất không đủ.

“Ngươi là ai?” Một âm thanh từ phía sau nàng truyền đến.

Giang Ngư quay đầu lại, thấy là một nông phụ khoảng 40 tuổi, ánh mắt cảnh giác.

Nhìn thấy dáng vẻ của Giang Ngư, vẻ cảnh giác của nông phụ kia đã tan đi không ít. Bà thấy có người ngồi xổm lén lút ngoài ruộng nhà mình, còn tưởng rằng muốn chơi xấu. Nhưng khi thấy phẩm mạo và quần áo Giang Ngư, nông phụ lập tức biết mình lo thừa rồi.

Nhìn tiền đồ mảnh ruộng nhà bà, sợ là không mua nổi một cây trâm trên đầu cô nương này đấy.

Bà coi Giang Ngư như tiểu thư nhà giàu ra ngoài đạp thanh du ngoạn.

Bản thân dáng vẻ của Giang Ngư đã được người ta thích, từ sau khi thức tỉnh huyết mạch Thần Nông càng giống như được thêm buff lực tương tác gì đó nên càng dễ dàng đạt được thiện cảm của những người xung quanh hơn người khác.

“Đại tỷ.” Từ trước đến nay Giang Ngư cảm thấy mình mới 18 tuổi, gọi người 40 tuổi là đại tỷ không hề có áp lực tâm lý: “Một mảnh ruộng như này, qua một năm có thể thu hoạch bao nhiêu?”

Nông phụ chỉ cho là tiểu thư trong thành tò mò, bà đi xuống nhổ cỏ, cười trả lời: “Nếu tốt thì một năm có thể được ba gánh. Lúc thu hoạch không tốt thì có thể được gần hai gánh.”

Thế giới này một gánh, đại khái là một trăm cân. Mảnh đất vừa rồi Giang Ngư xem cũng chỉ ít hơn một mẫu có tí.

“Thật vất vả.”

Nông phụ nghe vậy cười: “Làm cái gì mà không vất vả đây? Chúng ta có cuộc sống yên ổn, có thể ăn cơm no. Cố gắng một năm cũng có thể để dư một ít lương thịt. Ngày tết nếm chút vị thịt đã rất không tồi.”

Bà lại liếc Giang Ngư một cái, cười: “Tiểu thư gia đình giàu có như ngươi chắc chắn không hiểu.”

Giang Ngư tìm một khoảng cỏ sạch sẽ ngồi xuống, nói chuyện với nông phụ.

Nông phụ nói cho Giang Ngư, cuộc sống của dân chúng Đại Chu rất tốt. Nghe nói là có tiên nhân quan tâm, cho nên các quận Đại Chu mưa thuận gió hoà, bà ấy sống nhiều năm như vậy chưa bao giờ gặp hạn hán, ngập lụt.

“Khi còn nhỏ, bà của ta đã nói với ta trước kia không có cuộc sống yên ổn như vậy. Nếu gặp thiên tai, sẽ có rất nhiều người chết đó.”

Giang Ngư phát hiện bây giờ mình thật sự rất có lòng trung thành với Thái Thanh Tiên Tông. Bởi vì nàng nghe được người khác khen Thái Thanh - tuy rằng nông phụ có lẽ cũng không biết tiên nhân mà mình khen đến từ nơi nào, nhưng Giang Ngư biết -- trong lòng nàng cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác kiêu ngạo.

Nông phụ nói chuyện lại cảm thấy kỳ lạ: “Sao ngươi đi đến chỗ này có một mình thế? Không ai đi theo cùng à?”

Giang Ngư chớp chớp mắt, vừa muốn tìm lý dó, lại thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc đi tới.

Nàng lập tức chỉ sang bên đó nói: “Ngươi xem, ta đến cùng sư huynh… ca ca của ta.”

Nông phụ nhìn qua, đôi mắt đều thẳng: “Trời ạ, ta chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy!”

Bà ấy nhìn một lúc lâu mới hoàn hồn nhìn Giang Ngư, tấm tắc bảo lạ: “Cha mẹ các ngươi không phải là thần tiên trên trời đấy chứ, mới có thể sinh ra một đôi trai gái như các ngươi.”

Cơ Trường Linh nghe được hai người đối thoại: “…”

Chàng cụp mi nhìn Giang Ngư ngồi dưới đất, phối hợp với lý do của nàng: “Nên về nhà rồi, muội muội.”

Không biết vì sao nghe tiếng muội muội này, Giang Ngư không khỏi cảm thấy tai hơi nóng.

Có lẽ là vì ba hoa chích chòe, kết quả lại bị chính chủ nghe được cho nên xấu hổ đó.

Nàng chỉnh lại vẻ mặt, làm mình trông không quá chột dạ, vừa muốn đứng dậy, đã thấy một bàn tay duỗi sang.

Khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc.

Nàng nghi hoặc chớp chớp mắt, nghe Cơ Trường Linh nói: “Còn không đứng dậy? Cả người toàn bụi, cẩn thận về nhà mẫu thân dạy dỗ muội.”

Giang Ngư:?

Nàng nghĩ Cơ sư huynh vẫn còn đang diễn, cuối cùng hiểu ra bàn tay này để làm gì. Nàng giơ tay nắm lấy, mượn lực đứng lên.

“Cảm ơn ca.” Nàng xoay người vẫy tay với nông phụ: “Đại tỷ, ta đi về trước đây.”

Đi ra một khoảng, Giang Ngư tò mò hỏi: “Sao hôm nay Cơ sư huynh có thời gian rảnh đến tìm ta? Các huynh xong rồi à?”

Đã nhiều ngày, người thực sự nhàn nhã cũng chỉ có một mình nàng, Cơ Trường Linh và đệ tử Chấp Pháp Đường, mỗi ngày đều vội như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Nàng cũng từng sinh ra một chút cảm giác tội lỗi nho nhỏ, nhưng cảm giác này đã nhanh chóng tan thành mây khói dưới đồ ăn ngon, ánh mặt trời và sofa quyến rũ.

Tính ra, đệ tử tinh anh của Thái Thanh Tiên Tông có mấy vạn, mỗi một người đều cực kỳ có năng lực, cực kỳ lợi hại. Nàng là cá mặn, thêm nàng hay thiếu nàng cũng không có gì khác nhau mà.

Còn nữa, Giang Ngư an ủi mình: Năng lực của nàng chỉ thích hợp tỏa sáng ở lĩnh vực làm ruộng. Chờ khi về làm ruộng mới là làm chính sự, hiện tại là hợp lý mang lương tăng ca đi trốn việc.

Cách nói này đúng tình hợp lý, dù sao Giang Ngư thuyết phục bản thân xong, cũng yên tâm thoải mái bắt đầu nằm.

Cơ Trường Linh nói: “Ừ, trước mắt chuyện đã hạ màn. Muội không muốn về à?”

Giang Ngư vui sướng: “Có thể về à?”

Được câu trả lời khẳng định, Giang Ngư thiếu chút nữa nhảy lên tại chỗ: “Vậy, chúng ta lập tức đi Trương phủ. Ta từ biệt bọn họ xong buổi chiều chúng ta đi luôn.”

Ngồi phi thuyền về Thái Thanh cũng chỉ mất mấy canh giờ, tiện vô cùng.

Giang Ngư đầy hăng thái, đi Trương phủ trước, nói một tiếng với huynh muội Hằng Thị, lại đi Dư phủ một chuyến.

Dư Túc thoạt nhìn đã không khác gì bình thường, biết được Giang Ngư phải đi, Dư phủ chuẩn bị một đống lớn lễ vật. Mấy thứ như vàng bạc gì đó, Giang Ngư không lấy, nhưng nàng lại nhận một rương đồ quê.

Trước khi đi, Dư Canh nhiệt tình nói với Giang Ngư, tháng hai năm sau Dư Túc sẽ thành hôn với tiểu thư Chu gia. Nếu Giang Ngư có rảnh, có thể tới uống ly rượu mừng.

Giang Ngư suy nghĩ một lát, nói: “Không xác định, nếu có rảnh, ta sẽ tới.”

Dư Canh cực mừng, vội nói: “Tất nhiên là chuyện của ngài càng quan trọng hơn.”

Từ Dư phủ đi ra, thấy vẻ mặt Giang Ngư vui vẻ phấn khởi, Cơ Trường Linh hỏi: “Vội không chờ nổi đến thế?”

Giang Ngư lập tức nói: “Đương nhiên rồi, hiện tại ta là nóng lòng về nhà.”

Nàng nhìn sắc trời: “Hiện tại chúng ta xuất phát, buổi tối có thể về tông môn.”

Cơ Trường Linh trầm ngâm nói: “Thật ra không cần phiền toái như vậy.”

Giang Ngư nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi đã nhận thấy cánh tay mình bị người ta kéo.

Chờ phục hồi tinh thần lại, nàng đã lên trên trời rồi.

Dưới chân là một thanh kiếm lớn rộng hai thước dài mấy thước, Cơ Trường Linh đứng ở phía sau nàng, một bàn tay vững vàng đỡ cánh tay nàng.

Giang Ngư nhìn thoáng xuống dưới, lập tức choáng váng: “Thật nhanh!”

Nhưng dưới chân vẫn vững vàng, không quen lúc đầu qua đi, Giang Ngư lập tức hưng phấn: “Đây là ngự kiếm phi hành à? Thật ngầu!”

Cơ Trường Linh không hề bất ngờ với phản ứng này của nàng: “Nếu vội thì ngự kiếm khá nhanh.”

Đúng là nhanh, gần như trong nháy mắt đã đi ngang qua một tòa thành trì. Giang Ngư nhìn một vòng mọi nơi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Hỏng rồi, Đan Lân đâu?”