Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 156




P1. Thiếu niên và kiếm

Ba cảnh giới của Kiếm đạo là: kiếm thuật, kiếm tâm, kiếm ý.

Phàm là đệ tử Thái Thương Tiên Tông tu thành kiếm tâm, xác định con đường kiếm đạo của mình, đều có một cơ hội tiến vào Kiếm Trủng.

Kiếm Trủng Thái Thương tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Thương Lan Giới, trong một trăm thần kiếm xếp hạng trên Binh Khí phổ của Thương Lan Giới, có bảy sáu cây ở trong Thái Thương.

Thần kiếm có linh, có thể chọn người.

Thái Thương thân là người thủ kiếm, mỗi mười năm đều sẽ mời Kiếm tu có thiên phú của Tu Tiên Giới vào Kiếm Trủng, xem bọn họ có duyên với thần kiếm không.

Lần này, trong số người được mời có một thiên tài được mọi người chú ý là Cơ Thanh Huyền của Thái Thanh Tiên Tông.

Cơ Thanh Huyền này, đến nay nhắc tới vẫn làm các Trưởng lão Thái Thương đau trong lòng: Rõ ràng chính là hạt giống Kiếm tu tốt bẩm sinh, sao lại bị Thái Thanh Tiên Tông chặn đường đưa đi mất chứ?

Ân oán trong này không cần nói tỉ mỉ, tóm lại hôm nay, Cơ Thanh Huyền vào Kiếm Trủng, không ít Trưởng lão Thái Thương bế quan đều cố ý đi ra.

Bọn họ đều muốn xem Kiếm tu thiên tài nổi tiếng xa gần này có được sự ưu ái của thanh danh kiếm nào.

Cũng muốn hóng chuyện, còn có một thanh kiếm.

Không sai, một thanh kiếm.

Kiếm này, tên là Bạch Phượng.

Lại nói tiếp, cô bé cũng là một trong số thần kiếm tiếng tăm lừng lẫy Thái Thương, thậm chí có thể tiến vào mười hạng đầu trên Binh Khí Phổ.

Kiếm Bạch Phượng được đại sư đúc kiếm Hoành Nguy đúc ra vào thời thượng cổ. Nghe đồn lúc Hoành Nguy đúc kiếm, vừa hay gặp người mình yêu chết vào tay kẻ thù, ông rót đầy hận thù vào bên trong thần kiếm, lấy máu đầu quả tim phụ trợ, kiếm còn chưa thành đã có khí huyết sát kinh người.

Tốt quá hoá dở, kiếm còn chưa thành đã mơ hồ sắp hỏng.

Hoành Nguy không muốn thấy tâm huyết uổng phí, đeo kiếm du lịch thiên hạ, khẩn cầu cơ hội cho kiếm thành. Trèo đèo lội suối mười năm, dưới chân Tức Sơn, ông gặp một con dị thú ăn trộm trứng phượng hoàng.

Hoành Nguy chém giết dị thú, thấy trứng phượng hoàng đã hết sự sống, chỉ dư một luồng tàn hồn thần thú, cũng sắp sửa tiêu tan vào đất trời. Hoành Nguy nảy ra suy nghĩ, dò hỏi tàn hồn có nguyện dung hợp với kiếm, từ đây làm kiếm linh. Tuy thiếu chút tự do, lại có thể giữ được tính mạng.

Phượng hoàng còn chưa sinh ra, tàn hồn không hiểu cái gì, lại muốn sống theo bản năng cho nên đồng ý.

Khí tức thiên tiên của phượng hoàng hoà vào lực huyết sát trên thân kiếm.

Vì thế, thụy thú phượng hoàng trắng và thần kiếm huyết sát bức người dung hợp ra đời có một không hai vô cùng hiếm có, ngày thần binh tự đúc thành đã có kiếm linh.

Hoành Nguy vì vậy mà đặt tên là “Bạch Phượng”.

Sau khi Hoành Nguy đúc kiếm không lâu thì chết, thần hồn kiếm linh Bạch Phượng mỏng manh, rơi vào ngủ say.

Mấy ngàn năm sau, thần kiếm theo quan tài đại sư Hoành Nguy hiện thế, lai lịch Bạch Phượng cũng bị khai quật ra, qua tay nhiều người rồi tiến vào Thái Thương Kiếm Trủng.

Kiếm linh Bạch Phượng thức tỉnh vào ngàn năm trước.

Bản tính của cô bé hoạt bát hiếu động, lại vì ngủ say mấy ngàn năm bị lực huyết sát ảnh hưởng, tính cách có phần buồn vui thất thường, thích bắt nạt trêu đùa người khác.

Vì cô bé vốn là hồn sống, tính không giống những kiếm linh ra đời sau này, không thích yên tĩnh bị quản thúc, cũng không muốn ở trong Kiếm Trủng.

Các Trưởng lão Thái Thương thấy tuy rằng cô bé này nghịch ngợm gây sự nhưng lại có chừng mực, sẽ không thực sự làm người khác bị thương; lại thấy các kiếm linh khác trong Kiếm Trủng bị bắt nạt đến thê thảm, thật sự không đành lòng bèn để mặc cô bé tùy ý ra vào Kiếm Trủng.

Bạch Phượng thu nhỏ thân hình lại, treo ở trên người một vị Trưởng lão, tò mò đánh giá vị Cơ Thanh Huyền được mọi người nhắc mãi kia.

Ánh mắt đầu tiên, chàng có vẻ đẹp. Kiếm linh nghĩ.

Phượng hoàng thích đẹp, cũng yêu thích những thứ đẹp đẽ, tất nhiên người cũng ở trong đó.

Nhưng mà người này hình như hơi lạnh lùng, cô bé nhìn chàng bái kiến các Trưởng lão Thái Thương Tiên Tông, rồi sau đó vào Kiếm Trủng.

Hiếm có người chú ý, một luồng ánh sáng đi theo vào Kiếm Trủng.

Thường người chọn kiếm sẽ tiến vào bên trong Kiếm Trủng, minh tưởng, lấy thần hồn câu thông với linh kiếm.

Nhưng mà kiếm khách thiếu niên 18 tuổi này, sau khi vào Kiếm Trủng, lại không giống người khác

Chàng chỉ làm một chuyện là: Đứng yên, khí thế trên người phóng lên cao.

Khí thế này tràn ngập băng tuyết và khí huyết sát, vừa xuất hiện đã kích động không ít linh kiếm bên trong Kiếm Trủng phát ra từng tiếng kiếm ong ong.

“Là kiếm ý!” Các Trưởng lão canh giữ ở bên ngoài Thái Thương kinh hãi nói: “Hắn mới 18 tuổi, vậy mà đã ngộ ra kiếm ý!”

Bạch Phượng cũng rất kích động, thậm chí có phần không khống chế nổi mà từ kiếm nhỏ bỏ túi biến về nguyên hình.

Bản thể của cô bé vốn hung tàn, điều này không những không bài xích với kiếm ý đằng đằng sát khí, ngược lại cực kỳ thích.

Bên trong Kiếm Trủng còn có không ít những đệ tử khác, nhìn thấy cảnh này, sôi nổi nghị luận:

“Đây là Cơ Thanh Huyền của Thái Thanh Tiên Tông à? Thật quá mạnh!”

“Hắn mới mười tám à? Ta ở tuổi này đến kiếm tâm còn chưa sáng đấy.”

“Kiếm ý, hình như phải đến tu vi Hóa Thần Kỳ mới có thể ngộ được nhỉ?”

“Người này thật sự thiên phú kinh người.”

“…”

Theo tuổi mà nói kiếm Bạch Phượng đã xưng được một câu đồ cổ, nhưng nói về tâm trí thì chỉ là tiểu cô nương mấy tuổi thôi.

Cô bé nghe người chung quanh khen Cơ Thanh Huyền này là thiên tài Kiếm đạo ngàn vạn năm khó cầu, tất nhiên sẽ nổi danh toàn bộ Thương Lan Giới.

Một đệ tử từng bị Tiểu Bạch Phượng bắt nạt thở dài nói: “Chúng ta vào Kiếm Trủng đều là thật cẩn thận, hy vọng có thể được linh kiếm tán thành. Nào có kiêu ngạo như hắn.”

“Linh kiếm vốn xem người. Tuy rằng Cơ Thanh Huyền kiêu ngạo như thế nhưng đã có không ít linh kiếm đáp lại hắn.”

“Đó là tất nhiên. Kiếm có linh, đi theo một vị kiếm chủ như vậy, còn lo gì không thể nổi danh Tu Tiên giới?”

“Các ngươi nói xem hắn sẽ lựa chọn kiếm nào?”

“Có khi là một thanh thần kiếm nào đó, mục tiêu của hắn chắc chắn là mấy thanh thần kiếm đỉnh nhất chỗ này nhỉ?”

“…”

Cả đầu Tiểu Bạch Phượng đều là “thiên tài ngàn vạn năm không thể cầu” “chắc chắn sẽ chọn lựa thần kiếm mạnh nhất” “đi theo hắn chắc chắn nổi tiếng toàn Thương Lan Giới”.

Cô bé sung sướng nghĩ: Thần kiếm đỉnh nhất Kiếm Trủng, chẳng phải là ta à?

*

Ban đầu, mục tiêu của Cơ Thanh Huyền không phải Bạch Phượng, mà là một thanh thần kiếm khác tên “Ngô Câu”.

Nhưng chàng còn chưa kịp đến gần, đã thấy một thanh trường kiếm lăng không mà đến, lấy tốc độ cực nhanh trong Kiếm Trủng, kiếm khí tung hoành, hai thanh thần kiếm lập tức đánh nhanh.

Tiểu Bạch Phượng trấn áp nơi có linh kiếm ngo ngoe rục rịch bằng vũ lực, bá đạo xuất hiện ở trước mặt thiếu niên:

Ta, mạnh nhất.

Mau chọn ta.

Cơ Thanh Huyền: “...”

Hai ngày sau, Cơ Thanh Huyền đeo “Bạch Phượng” xuống núi.

Mười năm trước, Bạch Phượng hối hận một nghìn lần mình chọn chủ quá mức qua loa. Cơ Thanh Huyền này, lạnh nhạt, ít lời, không chơi với cô bé cũng không nói lời hay dỗ cô bé, hơi tí là giam cô bé vào vỏ kiếm mười ngày nửa tháng không cho ra.

Sau đó, cô bé trở thành bạn với Kiếm tu.

Mấy trăm năm qua đi, thiếu niên từ Kiếm tu thiên tài khí phách hăng hái biến thành Thanh Huyền Quân lạnh lùng nghiêm nghị.

Chàng biết được lai lịch của Bạch Phượng, tìm trăm năm, gom đủ tài liệu đắp nặn thân thể, luyện chế cho cô bé một thân hình mới.

Từ đây cô bé có thể không cần bị giam ở trong bản thể, có được “hóa thân bên ngoài”, trở thành kiếm linh tự do nhất Thương Lan Giới. Vì tiện chơi đùa khắp nơi, cô bé thường lấy dáng vẻ hạc trắng bình thường.

Kiếm tu còn cho lấy cái tên mới cho cô bé, gọi là Đan Lân.

Đan Lân dùng thân thể mới lần đầu tiên về Kiếm Trủng, được các bạn nhỏ hâm mộ đến hỏng mất.

Hâm mộ cũng vô dụng. Tiểu cô nương lay búi tóc của mình, đắc ý dào dạt: Trong nhà một người, không thể xuất hiện hai nhóc con được cưng chiều được.

Trước khi gặp cô nương trẻ tuổi và con mèo đen như mực kia, cô bé đều tự tin như vậy.

2. Cô nương và mèo

Từ xưa đến nay phượng hoàng chính là chủ của Tức Sơn.

Tức Sơn khổng lồ tráng lệ, chạy dài ngàn vạn dặm, ngoài phượng hoàng ra còn có không ít Linh tộc dựa vào tộc phượng hoàng.

Từ khi sinh ra, tiểu phượng hoàng đã là cục cưng của Tức Sơn.

Hắn kim tôn ngọc quý trưởng thành đến 600 tuổi, lần đầu tiên đi theo tộc nhân xuống núi chơi, đã bị ám toán!

Tộc nhân thân cận không biết bị đoạt xá từ khi nào, đã sớm có lòng muốn giết hắn. Vào lúc mấu chốt, tiểu phượng hoàng dùng bí pháp truyền thừa trong huyết mạch, thần hồn trốn chui ra xa, vừa hay tiến vào trên người một con mèo đen sắp chết.

Chờ hắn lại lần nữa tỉnh lại, đã bị mấy tu sĩ nhân loại ôm ở trong ngực, đến một chỗ không biết là chỗ nào.

Thân thể con mèo này yếu ớt, hắn tĩnh dưỡng vài ngày, mới miễn cưỡng có sức lực nhúc nhích.

Mà sau khi hắn có thể động đậy, chuyện đầu tiên là chạy đến lu nước trước mặt, nhìn xem hiện tại mình có dáng vẻ gì. Đợi khi thấy rõ dáng vẻ của mình hiện giờ... hắn thiếu chút nữa muốn dứt khoát chân trượt, ngã vào lu nước tự dìm chết mình đi.

Quá xấu!

Thẩm mỹ của phượng hoàng là thích sáng sủa, hoa mỹ, cẩm tú huy hoàng.

Mà hiện tại, hắn đen thùi lùi, lông tóc khô khốc, quả thực xấu tuyệt.

Còn có tu sĩ Nhân tộc nuôi hắn kia, dám hơi tí là xách cổ hắn lên, nghịch móng vuốt hắn, thậm chí còn dám thơm đầu hắn.

Quả thực lớn mật!

Ở chỗ không người, tiểu phượng hoàng cao ngạo liế,m móng vuốt của mình, trong mắt lập loè hung quang, một khuôn mặt đen xì hoàn toàn không nhìn ra biểu tình gì: Hừ, chờ đến khi hắn trở lại thân thể của mình, nhất định phải trừng phạt thật nặng tu sĩ không biết tôn trọng phượng hoàng điện hạ, làm nàng biết phượng hoàng tuyệt đối không thể dễ dàng mạo phạm!

“Tiểu Hắc, ăn cơm chiều thôi!”

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bốn chân đã như gió theo tiếng gọi nhảy đến trước bàn ăn.

Tiểu phượng hoàng ngồi xuống bàn ăn rồi mới phản ứng lại được: “...”

Đáng chết! Nhất định là bản năng của con mèo ngốc này ảnh hưởng đến bản điện hạ!

Nhưng mà vì sao nhân loại này làm cá nướng lại thơm đến vậy nhỉ?

Ta mới không thích ăn loại nguyên liệu nấu ăn cấp thấp tầm thường này!

Ôi! Thơm quá!

Dựa theo kế hoạch, hắn ở chỗ này tĩnh dưỡng một tháng là có thể thử rời khỏi đây, sử dụng bí pháp liên hệ với người trong tộc.

Nhưng sau một tháng, hắn nghĩ: Có lẽ vết thương của ta nặng hơn trong dự đoán, lại nghỉ ngơi một tháng nữa vậy.

Lại qua một tháng.

Hắn nghĩ: Con hạc trắng kia thật sự phiền, trước khi thật sự đánh bại cô bé một lần, ta không thể đi được!

Lại qua một thời gian.

Hắn đã dần quen với việc mỗi ngày ngủ ở nhà cho mèo xa hoa mà nhân loại làm cho hắn, buổi sáng bị tiếng chim chóc ồn ào đánh thức, ăn một bát cháo nhỏ bỏ thêm ruốc cá mà nàng cố ý nấu cho hắn.

Một lúc sau, con hạc trắng trẻ con đáng ghét kia sẽ qua, mưu toan giành sự cưng chiều của nhân loại với hắn. Hứ, ngu xuẩn! Hắn đáng yêu từ bé, há kẻ hèn hạc trắng có thể sánh được.

Khoan đã, đáng yêu là gì? Đều do ngày thường nữ nhân nhân loại kia thích dùng hai chữ này, hắn tuyệt đối không thừa nhận!

Là tộc nhân chủ động liên hệ với hắn.

Ngày hôm nhận được liên lạc đó, bé mèo đen một mình ngồi xổm ở cái cây cao nhất gần tiểu lâu một đêm, sương mù lạnh băng thấm ướt nhẹp lông hắn, lại hóa thành từng giọt sương nhỏ theo da lông lăn xuống trước khi mặt trời dâng lên.

Hắn bị lạnh đến rùng mình, cuối cùng bằng lòng thừa nhận: Ta có chút không nỡ.

Ý thức được điểm này, hắn rất không thể tin nổi: Cô gái Nhân tộc bình thường không có gì khác biệt kia, còn có Linh Thảo Viên rách nát hoang vắng này, có gì đáng giá để hắn nhớ thương?

Như là giận dỗi, hắn không nói hai lời dứt khoát rời đi, muốn chứng minh mình tuyệt đối không bị thu phục bởi mật ngọt chết ruồi.

Nhưng đi đến một nửa, hắn lại tự lặng lẽ chạy về, vừa hay đuổi kịp giờ ăn cơm, bị nhét một miệng thịt cá thơm ngào ngạt.

Haiz!

Lần này, hắn trịnh trọng để lại một phong thơ.

Lúc rời khỏi Linh Thảo Viên, hắn quay đầu lại lần cuối cùng nhìn thoáng qua, tiểu lâu bị rừng cây xanh um rậm rạp che lại, chỉ còn lại có một khoảng gác mái tinh xảo.

Chờ có thời gian, ta sẽ trở về!

Hắn nghĩ: Hừ, không phải ta trở về thăm các nàng, ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ sợ hãi kinh hoàng của các nàng khi biết thân phận của ta.

Đặc biệt là con hạc trắng kia, nhất định sẽ bị hù chết.

Hắn cực ngầu nghĩ: Dám bắt nạt phượng hoàng, lần sau gặp mặt, nhất định nhổ sạch lông của hạc trắng!