Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 137




Hạt đậu xanh nhỏ trong đan điền đã bắt đầu nảy mầm nấc một tiếng, vui mừng dùng ý niệm dán vào Giang Ngư.

Vì thế Giang Ngư mới biết được: “Ngươi ăn thành Kính Hoa rồi?”

Thành Kính Hoa là ảo cảnh mà những ma vật đó tạo ra. Nàng cũng không biết bản thể ảo cảnh ở chỗ nào.

Kết quả, hạt đậu xanh nhỏ vậy mà lặng lẽ nuốt trọn cả ảo cảnh, còn trong lúc Giang Ngư nói chuyện phiếm với Liên Khuyết, hoàn toàn tiêu hóa nó.

Sau khi mầm xanh nhỏ dán vào thần thức của Giang Ngư, bản thể trưởng thành mắt thường có thể thấy được, đã biến thành một thân cây nhỏ.

Nó cũng không ăn mảnh, vẫn phân một ít năng lượng tinh thuần ra cho Giang Ngư.

Về phần cặp mắt màu phỉ thúy kia, Tiểu Lục tỏ vẻ mình cũng không rõ.

Trước mắt tới xem, tuy rằng dường như nó có được lực lượng và thân phận vô cùng cường đại, nhưng thần niệm vẫn giữ ở trình độ một đứa nhóc mới sinh không lâu. Giang Ngư muốn dò hỏi nó chuyện gì, cũng không có được câu trả lời chuẩn xác.

Nhưng mà trong lòng Giang Ngư có dự đoán mơ hồ. Nàng cảm thấy nếu mình thật sự là “người có duyên” này, e là không thoát khỏi quan hệ với hạt đậu xanh nhỏ.

Hạt đậu xanh nhỏ nhảy vài cái ở đan điền của nàng, màu phỉ thúy trong đôi mắt Giang Ngư dần nhạt đi, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Giang Ngư không biết nên giải thích với Liên Khuyết Chân Quân thế nào. Liên Khuyết Chân Quân nhận thấy nàng khó xử, cười nói: “Ngân Thụ Trưởng lão từng đề cập vài chuyện với ta, nói ngươi có kỳ ngộ, bảo chúng ta đừng dò hỏi tới cùng.”

Ý tứ là nàng không tiện nói có thể không nói.

“Về phần vấn đề trước đó ngươi hỏi.” Liên Khuyết Trưởng lão trầm ngâm: “Không biết đối thủ đến từ đâu, chúng ta tạm thời không có phương thức ứng phó cụ thể. Nhưng mà căn cứ một vài tin tức trước đó, dường như chúng nó sốt ruột hơn chúng ta nhiều.”

Bà nhìn Giang Ngư, dùng thần niệm nói sáu chữ ở trong đầu nàng: Lấy bất biến ứng vạn biến.

Ma vật cần năng lượng tiêu cực. Hiện giờ tiên môn lớn nhỏ ở Thương Lan Giới chỉ giữ một phần đệ tử ở lại trấn thủ tông môn, còn lại dốc toàn bộ bộ lực lượng tiến vào thế giới phàm nhân duy trì trật tự.

Có con cháu tiên gia bảo hộ, người phàm không bị hoảng sợ nữa.

Hoàng thất Đại Chu một lần nữa vận hành, quan viên mới được sắp xếp vào các nơi dưới sự hộ tống của đệ tử tiên môn. Một đám quan viên này đều là hạng người được chọn lựa kỹ càng tỉ mỉ, rất nhanh đã xử lý các phương gọn gàng ngăn nắp.

Bên Quy Khư do tiền bối Độ Kiếp Kỳ tọa trấn, tăng mạnh kết giới, tất cả đệ tử đóng giữ được hạ pháp thuật hộ thân, phòng ngừa bị ma vật xâm lấn.

Dưới tình huống bực này, kẻ sốt ruột chính là đối phương.

Trong hư không bao phủ sương xám, tiếng tranh cãi lại lần nữa truyền ra:

“Ta đã sớm nói đừng quá sốt ruột. Chủng tộc của thế giới này có thực lực rất mạnh, kế hoạch của chúng ta không dễ dàng thực hiện đâu. Chúng ta nên chờ một chút, chờ thế giới nhỏ yếu tiếp theo.”

“Một tiểu thế giới hoàn chỉnh xuất hiện cái khe chờ khó đến nhường nào? Ai biết chỗ tiếp theo sẽ tốn mấy ngàn mấy vạn năm sau nữa? Ta đã sắp phát điên ở cái chỗ quỷ quái này rồi!”

“Hừ, vậy cũng tốt hơn tình hình trước mắt.”

“...”

“Lão tam, ngươi có ý kiến gì?”

Lão tam vốn rúc ở trong một đám sương xám lớn coi như mình không tồn tại, không nghĩ tới đột nhiên bị điểm danh.

Nó rầu rĩ nói: “Thần Thập Phương ở thế giới này đã bắt đầu thức tỉnh. Nếu muốn ta phát biểu thì chúng ta nhanh rút lui, chạy mau mới tốt.”

Không chỉ phải rời khỏi Thương Lan Giới, còn phải xóa hết tất cả đánh dấu, lập tức trốn đi xa.

Đánh dấu có thể làm chúng nó tìm được Thương Lan Giới, đồng dạng cũng có thể làm thần Thập Phương của thế giới này tìm được đám kẻ xâm lấn là chúng nó.

Nghe được nó nói, một âm thanh hùng hậu khinh thường nói: “Ta biết ngay cái đồ ngu này chỉ biết nói trốn. Một vị thần còn chưa thức tỉnh mà thôi, kiêng kị nó như vậy làm gì?”

“Chúng ta đã mở ra pháp trận, tổ tiên đang trong lúc sống lại. Cơ hội tốt vạn năm hiếm có, tuyệt đối không thể rời đi!”

Thật ra lão tam không hiểu lắm, từ khi nó ra đời thì chưa từng thấy tổ tiên này, không rõ vì sao phải mạo hiểm như thế vì tổ tiên.

Đương nhiên nó không phải thứ gì tốt. Nếu Thương Lan Giới đều là một ít người thường không có sức chiến đấu, nó sẽ vui vẻ hơn bất kỳ ai khác, không nói hai lời chiếm lĩnh đại lục này.

Nhưng tu sĩ hiển nhiên là rắc rối lớn, càng không cần phải nói đến việc thần bảo vệ thế giới này đã bắt đầu thức tỉnh.

Đám chủng tộc lưu lạc trong hư không như chúng nó, từ khi có ý thức đã được khắc cảnh báo sâu vào trong linh hồn là không được trêu chọc thế giới có được thần Thập Phương bảo vệ.

“Lão tam, ngươi mau đi liên hệ với những thuộc hạ mà ngươi ký khế ước, bảo bọn họ nhanh chóng hành động.” Đám mây đen lớn nhất ra mệnh lệnh: “Tổ tiên cần nhiều năng lượng hơn nữa.”

Lão tam khó xử nói: “Nhân tộc đã biết kế hoạch của chúng ta, tu sĩ đã chiếm cứ tất cả các nơi, cũng bày ra thiên la địa võng. Những thuộc hạ kia căn bản không có cách nào...”

“Ta không quan tâm những thứ này.” Mây đen lạnh lùng nói: “Cho bọn họ làm việc, không được thì cho bọn họ đi tìm chết, rồi đổi một nhóm khác.”

Mệnh lệnh đến từ ma vật bị truyền vào trong tai mọi người một cách rõ rành rành.

Cơ Tử Nghi nấp ở trong một chỗ núi rừng, sắc mặt khó coi, giận dữ nói: “Lúc trước ngươi tìm ta, không phải nói các ngươi đã cầm giữ bên tiên môn, ta chỉ cần phụ trách chuyện phàm nhân bên này à?”

Nhưng hiện tại, người các đại tiên môn đã sớm bày ra thiên la địa võng. Nàng ta đường đường là Công chúa, chỉ có thể bị bắt co đầu rút cổ ở nơi núi rừng đồng không mông quạnh này, bởi vì một khi đi ra ngoài sẽ có thể bị phát hiện.

Những người hợp tác với ma vật phần lớn đều chỉ là một vài người thường, hoặc là tu sĩ thiên phú thường thường. Dã tâm của bọn họ đưa ma vật đến, định ra khế ước với những tồn tại tà ác này.

Bọn họ được hưởng thụ cảm giác sung sướng của một bước lên trời cũng không tránh khỏi quá ngắn ngủi.

Lão tam không trả lời chất vấn của Cơ Tử Nghi.

Nữ tử mặc hoa phục tức giận, cả người bỗng nhiên bị khí đen bao phủ, sắc mặt vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, ngũ quan chảy ra máu tươi, phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Cảnh đáng sợ này làm lòng người phát lạnh.

Lời nói lạnh lùng của lão tam xuất hiện ở bên tai bọn họ: “Các ngươi định ra khế ước với ta, chẳng qua là một đám nô bộc của ta. Thân là nô bộc, nếu không nghe chủ nhân thì ta có vô số cách làm cho các ngươi sống không bằng chết.”

Cơ Tử Nghi nằm trên mặt đất, bởi vì quá đau đớn, ngón tay mảnh khảnh ghim chặt vào mặt đất.

Tại sao lại như vậy?

Nàng ta định ra khế ước với ma vật, là phải làm người đứng trên vạn người! Nàng ta muốn siêu việt như vị tỷ tỷ thiên phú kinh người kia. Nàng ta muốn đánh gãy chân Cơ Linh Tuyết, khiến nàng cũng thử cảm giác nhỏ yếu vô lực, bị người ta tùy ý sắp đặt cuộc sống!

Sao nàng ta lại thành nô lệ của đám ma vật này?

Nếu Giang Ngư nghe được những lời trong lòng nàng ta, sợ là sẽ phỉ nhổ: Vừa thấy là biết xem thoại bản quá ít rồi.

Loại dị tộc lai lịch không rõ hơn nữa vừa thấy đã rất tà ác này, ngươi chả biết cái gì, sao lại dám định khế ước với chúng nó chứ?

Đương nhiên, Giang Ngư không ở nơi này.

Nhưng trên người Cơ Tử Nghi bị sương đen bao phủ, lúc bộc phát ra oán khí tận trời, nàng cảm ứng được.

Một khắc sau, Giang Ngư đi theo đám người Liên Khuyết Chân Quân vội vàng chạy tới, chỉ thấy được Cơ Tử Nghi thất khiếu đổ máu giống như con rối rách nát bị vứt bỏ trên mặt đất.

Liên Khuyết Chân Quân liếc nàng ta một cái, đã biết tình trạng của nàng ta: “Không chết, thần hồn đã bị thương nặng. Tu vi Kim Đan Kỳ cũng bị cướp đoạt, chỉ còn một hơi.”

Giang Ngư ngồi xổm xuống đang muốn cảm nhận hơi thở ma vật trên người Cơ Tử Nghi. Nữ nhân hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt, trên một bàn tay bao trùm sương đen mãnh liệt, đánh úp về phía Giang Ngư.

“Đã sớm chờ ngươi đấy.” Khóe môi Giang Ngư cong lên, bàn tay trắng tinh không nhanh không chậm, lại chuẩn xác cầm cái tay kia, nhẹ nhàng gập lại.

Rắc rắc.

Trên một tay khác của nàng không biết khi nào xuất hiện một cái bình ngọc tinh xảo, sương đen thấy tình thế không đúng muốn biến mất đều bị nuốt vào trong đó.

“Cố ý luyện chế vì đối phó các ngươi, đừng mong trốn.”

Cơ Tử Nghi bị hạn chế năng lực hành động nghe được giọng nói này, bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Ngươi không phải Giang Ngư! Ngươi là ai?”

“Giang Ngư” cười cười, đứng dậy, trên cao nhìn xuống nàng ta, thân hình theo đó biến hóa, bất chợt biến thành một vị tiên tử đầu đội mũ miện hình hoa sen.

Đúng là Liên Khuyết Chân Quân.

“Đã sớm biết rằng các ngươi không thành thật như vậy.” Liên Khuyết Chân Quân lạnh nhạt nói: “Cơ Tử Nghi, thân là Nhân tộc, ngươi cấu kết dị tộc tàn hại cùng tộc, đến cả tỷ tỷ ruột của mình cũng ra tay được, đã biết tội chưa?”

Cơ Tử Nghi phun ra một búng máu, không nói gì, chỉ cười lạnh.

Giang Ngư ngụy trang thành Liên Khuyết Chân Quân đi lên, nghiêm túc cảm ứng: “Mùi thật nồng. Trước đó không lâu ở chỗ này hẳn là có rất nhiều người.”

Hạt đậu xanh nhỏ nhảy nhảy ở đan điền của nàng, ê a chỉ về một phía.

“Đi phía đông?” Giang Ngư hỏi.

Hạt đậu xanh nhỏ nhảy nhảy khẳng định.

Giang Ngư nói cho Liên Khuyết Chân Quân.

Cơ Tử Nghi nằm trên mặt đất biến sắc, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Ngư: “Giang Ngư! Ngươi có biết trên người của ngươi ôm bảo tàng thật lớn, đám người trong tiên môn này căn bản không biết giá trị của ngươi!”

Cơ Trường Linh muốn bịt miệng nàng ta nhưng bị Giang Ngư ngăn lại.

Cơ Tử Nghi lớn tiếng nói: “Ngươi chỉ là một Trưởng lão bình thường của Thái Thanh Tiên Tông nhỉ? Nói phạt ngươi thì phạt ngươi, còn tống cổ ngươi đi làm ruộng để làm nhục ngươi. Nếu ngươi bằng lòng hợp tác với chúng ta, đại nhân hứa hẹn, vị trí chủ của Thương Lan Giới chắc chắn có một cái ghế cho ngươi.”

Giang Ngư: “... Nghe có vẻ hấp dẫn.”

Cơ Tử Nghi căn bản không xem sắc mặt những đệ tử tiên môn, nghĩ đến giờ phút này sắc mặt bọn họ ắt hẳn khó coi, nàng ta lập tức khuây khoả.

“Ai mà không theo đuổi lực lượng càng mạnh, địa vị càng cao chứ?” Nàng ta điên cuồng: “Nếu ngươi thật sự vô dục vô cầu như vậy, ngày đó sẽ không đánh lén Cơ Linh Tuyết chứ nhỉ?”

Nàng ta ho ra một búng máu: “Chỉ cần ngươi bằng lòng, những người này không ngăn được đại nhân. Ngươi lập tức có thể chạy thoát khỏi sự quản thúc của bọn họ.”

“Vậy à?” Giang Ngư ngẫm nghĩ: “Nếu ngươi nói thế, như vậy đại nhân mà ngươi nói ở ngay gần đây, hoặc là ít nhất có phân thân ở gần đây nhỉ?”

Vừa dứt lời, hai mắt nàng đột nhiên chuyển hóa thành màu phỉ thúy thuần túy, pháp tướng đại thụ sinh ra từ đỉnh đầu nàng, linh lực biến ảo thành ngàn vạn cành, đâm vào một tầng thời không khác.

Một đám mây đen màu sắc mờ nhạt bị cành lá quấn quanh bên trong, lần đầu tiên hiện ra thân hình ở Thương Lan Giới.

Nhìn thấy thứ này, cây lớn dường như rất kích động, vui sướng khẽ lay động, cành lá đâm vào đoàn mây đen, nuốt thẳng.

Giang Ngư: “...”

Đám người Liên Khuyết Chân Quân chưa kịp mở miệng: “...”

Cơ Tử Nghi: “...”

Giang Ngư còn chưa kịp hoàn hồn, hạt đậu xanh nhỏ ở đan điền đã thỏa mãn ợ một tiếng, trên chạc cây nhỏ lại mọc ra thêm hai lá cây.

Pháp tướng cây lớn biến mất.

Giang Ngư nhìn đám người Liên Khuyết Chân Quân, cố gắng làm cho vẻ mặt mình chân thành hơn chút: “Ta… ta cũng chưa kịp phản ứng.”

Liên Khuyết Chân Quân nắm cái chai trong tay: “... Không có việc gì, chúng ta vốn cũng chỉ có thể bắt được một cái này.”

Tuy rằng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, thứ vừa bị cây nuốt kia hiển nhiên càng quan trọng hơn rất nhiều lần.

Giang Ngư lại nhìn về phía Cơ Tử Nghi đang dại ra, vẻ mặt vô tội: “Đại nhân mà ngươi nói chính là đám mây đen kia à?”