Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 134




Nếu đã giải quyết những sơn phỉ kia, Giang Ngư không ở lâu trong núi rừng nữa mà rời đi cùng Cơ Trường Linh.

Nàng thoáng làm ngụy trang một chút, đảm bảo lúc đi lại bên ngoài, những người Giang phủ sẽ không liếc mắt một cái đã nhận ra mình.

Thành Kính Hoa.

“Nói đến có lẽ huynh không tin, từ sau khi muội bảy tuổi, trước ngày hôm qua, muội chưa bao giờ rời khỏi Giang phủ.” Nàng vừa đi vừa đánh giá phố xá phồn hoa này.

Thành Kính Hoa là một tòa thành trì phồn vinh, đường phố sạch sẽ ngăn nắp, người buôn bán nhỏ ở hai bên đường phần lớn trên mặt mang cười, quần áo chỉnh tề, hiển nhiên cuộc sống không tồi.

Chỉ tiếc...

Giang Ngư đưa linh lực lên trên hai mắt, lại nhìn sang thì phát hiện tất cả trước mắt đều chỉ còn lại có ảo ảnh mờ nhạt.

Đều là giả.

“Cô nương mua hoa không?” Một bà lão cầm lẵng hoa đi đến chỗ hai người.

Giang Ngư nhớ tới chuyện gì chợt nở nụ cười. Nàng tản linh lực trên hai mắt đi, từ trong tay áo sờ soạ.ng lấy ít bạc vụn, mua hết cả lẵng hoa.

Sư huynh thiếu niên đứng ở bên cạnh nàng vẫn luôn không nói chuyện. Mãi đến khi bà lão cầm bạc vui vẻ rời đi, chàng mới mở miệng: “Một rổ hoa này không đáng giá từng đó bạc.”

Thiếu niên kiếm khách phải tự nuôi sống bản thân từ mười ba tuổi rất hiểu được chi tiêu tằn tiện.

Giang Ngư chỉ cười, cúi đầu chọn ra mấy cành hoa tươi đẹp nhất từ lẵng hoa, đưa cho chàng.

Kiếm khách khó hiểu.

Giang Ngư nói: “Muội tặng cho huynh.”

Cơ Trường Linh nghi hoặc nhìn nàng, Giang Ngư chớp chớp mắt với chàng, lặp lại một câu: “Tặng huynh.”

Chàng mím môi, không hỏi nguyên nhân, nhận lấy.

Khóe mắt nhìn thấy Giang Ngư trộm nở nụ cười, đuôi lông mày đều lộ ra vẻ sung sướng, đôi mày nhíu lại của chàng cũng lặng lẽ giãn ra.

Thôi! Nàng vui là được.

Mục đích chuyến đi này của Giang Ngư là Giang phủ.

Thật ra sau khi nhìn thấy cả tòa thành đều là ảo giác, có đi Giang phủ hay không đã không còn quá quan trọng. Nhưng nếu đã đến rồi thì liếc mắt một cái cũng không sao.

Đi đến bên ngoài Giang phủ, nàng xoay người nhìn kiếm khách, vẻ mặt đúng lý hợp tình: “Vì không bị bọn họ phát hiện, làm phiền tiểu công tử giúp ta.”

Cơ Trường Linh:?

Chàng hơi ngây người, trầm mặc ôm lấy eo Giang Ngư, thân hình như một đám mây trắng linh hoạt, tà tà bay vào bên trong Giang phủ.

“Oa, thật là đỉnh.” Giang Ngư khen.

Sau khi chạm đất, cái tay ở phía sau lập tức buông ra. Giang Ngư quay đầu, buồn cười thấy được đôi tai đỏ ửng của sư huynh.

Nàng đi đến tạp viện kia đầu tiên. Đại Hôi còn ở đó, nhìn thấy Giang Ngư thì vui vẻ meo meo meo chạy đến.

Giang Ngư giấu đi sự không nỡ trong lòng, vui vẻ ôm nó hôn mạnh một cái, kiên nhẫn chơi với nó một buổi chiều.

Cơ Trường Linh hỏi: “Chuyện quan trọng của ngươi là con mèo này?”

Giang Ngư cười nói: “So sánh với người trong phủ này, Đại Hôi đúng là quan trọng hơn một chút.”

Lời này nghe thì kỳ lạ, nhưng Cơ Trường Linh lại không cảm thấy khác lạ chỗ nào, dường như cô nương trước mắt thật sự nên là người thế này.

Hai người không rút dây động rừng, âm thầm quan sát Giang phủ mấy ngày. Giang Ngư sớm đoán trước còn đỡ, Cơ Trường Linh đi theo nàng đã nhiều ngày, cuối cùng đã được chuyện cực kỳ quỷ dị.

Ngày đầu tiên, chàng còn chưa ý thức được chỗ khác lạ. Nhưng ngày thứ hai, chàng đã phát hiện toàn bộ người trong phủ làm việc, ngoài Tam tiểu thư Giang Tử Nghi, vậy mà giống ngày hôm trước như đúc.

Sau thời gian rời giường cố định, bọn nha hoàn hầu hạ chủ dùng cơm. Sau khi ăn xong, Giang lão gia ra cửa đi làm, hai đứa con trai đi thư viện, bọn nha hoàn ai làm việc nấy.

Bọn họ như một đám rối gỗ có được bề ngoài của nhân loại, bị mệnh lệnh nào đó, cố định lặp lại lời nói việc làm giống hệt nhau.

Giang Ngư bừng tỉnh: Khó trách lúc mình còn chưa khôi phục ký ức, mỗi lần “Tiểu Ngư” nhớ về chuyện quá khứ, đều nhớ không nổi.

Nàng quay đầu, muốn tìm một lý do thuyết phục người bên cạnh, lại nghe Cơ Trường Linh như suy tư gì: “Toàn bộ Giang phủ, chỉ có Tam tiểu thư Giang Tử Nghi không lặp lại quỹ đạo sinh hoạt của một ngày trước. Lúc ngươi sống ở chỗ này, có phải cũng giống nàng ta hay không?”

Giang Ngư khiếp sợ với sự bình tĩnh và nhạy bén của chàng, đè xuố.ng kinh ngạc trong lòng gật gật đầu.

Cơ Trường Linh: “Khó trách ngươi một lòng muốn thoát khỏi nơi này.”

Không cần Giang Ngư lên tiếng, chàng đã tự mình suy luận: “Nếu ngươi không biết gì với tất cả thứ này, như vậy Giang Tam tiểu thư khác thường kia chắc chắn có liên quan đến việc này.”

Giang Ngư nghe vậy, không kiềm được bật cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Giang Ngư nhìn hắn: “Sao huynh biết là muội không biết gì. Nhỡ đâu muội có liên quan đến hiện tượng lạ này, mà Giang Tam tiểu thư là vô tội thì sao?”

Sư huynh thiếu niên quả quyết nói: “Không có khả năng! Ta tin tưởng phán đoán của mình.”

Giang Ngư thầm nghĩ phán đoán của huynh chỉ có tình cảm, không hề có logic.

Nhưng là người được thiên vị, nàng thừa nhận trong lòng vẫn thoải mái khi nghe được lời như vậy.

Cơ Trường Linh nói: “Ta tìm cơ hội thích hợp, thử nàng ta xem.”

Giang Ngư nghĩ nếu nàng không đoán sai thì e là trước đó Giang Tử Nghi cũng không có ký ức giống nàng. Nói cách khác, quá khứ nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy.

Nàng giữ chặt Cơ Trường Linh: “Nếu không, chúng ta từ từ đã.”

Cơ Trường Linh: “Được.”

Giang Ngư kinh ngạc: “Không hỏi muội vì sao phải chờ đợi à?”

“Không cần.”

Thiếu niên áo trắng nói với giọng bình tĩnh: “Ngươi chắc chắn có lý do làm như vậy, có nói cho ta hay không, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”

“Ngươi nói chúng ta là bạn, không phải à?”

Trong lòng Giang Ngư cười hừ một tiếng, cũng không phá đám. Mấy ngày hôm trước rõ ràng người này còn nói kiếm khách không cần bạn bè.

*

Trong hư không màu xám, mây đen cuồn cuộn, lăn lộn không ngừng, ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng va chạm nặng nề và k.u rên mơ hồ.

Tầng mây cuồn cuộn hơn một canh giờ, cuối cùng mới bình tĩnh lại.

“Đừng đánh, còn đánh nữa lão tam sẽ phải tiêu tan.”

Mây đen rúc ở góc nghe vậy lập tức vô cùng cảm động, đang muốn rưng rưng cảm tạ vài câu thì lại nghe âm thanh nặng nề kia nói: “Đánh tan nó, sẽ càng thiếu đồ có thể làm việc.”

“...”

Nó bực mình trốn ở góc, hung tợn nghĩ chuyện đầu tiên nó muốn làm, chính là đi hiệu sách kia đốt sạch cả cửa hàng!

Thứ gạt người gì!

Hại ‘mây’ không ít.

Hai ngày trước, chúng nó phát hiện thần hồn của Giang Ngư mơ hồ xuất hiện ánh sáng màu hồng phấn, còn tưởng rằng kế hoạch tình yêu thành công!

Lão tam thậm chí còn được khen hiếm có!

Ai ngờ, chờ nó phí sức lực không nhỏ vào giấc mộng của Giang Tử Nghi, lại biết được biểu thiếu gia kia còn êm đẹp ở trong phủ đọc sách kìa!

Nó hỏi về Giang Ngư, Giang Tử Nghi đắc ý dào dạt ở trong mộng: “Ta đưa nàng đi ra ngoài, nghĩ cách tìm người giết nàng.”

Nghẹn nhiều năm như vậy cuối cùng được làm chuyện tùy tâm, Giang Tử Nghi đều thoải mái cả về thể xác và tinh thần: “Tiểu tiện nhân Tiểu Ngư này dám cướp đồ với ta, đã sớm nên chết đi.”

Mây đen: “...”

Ta xem ngươi mới sớm nên chết đi.

Nó rất hối hận, phi thường hối hận. Lúc trước nhìn trúng thân phận Công chúa và lệ khí đầy người của Cơ Tử Nghi, lại không có nhiều người để chọn nữa.

Quả thật thân phận của Cơ Tử Nghi mang đến rất nhiều tiện lợi và cơ hội cho chúng nó. Chúng nó gần như lấy thủ đoạn sấm sét khống chế hoàng cung, cũng xử lý phần lớn người trong triều đình.

Hành động này mang đến năng lượng khổng lồ cho nhóm mây đen.

Nhưng động tác lớn bại lộ cũng nhanh.

Lúc trước chúng nó coi trọng sự “Hung ác” của Cơ Tử Nghi. Bây giờ phần hung ác này cũng thành lý do mà Cơ Tử Nghi không chịu khống chế.

Đương nhiên, đây cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Cơ Tử Nghi ngu. Nàng ta là Công chúa thân phận tôn quý, từ nhỏ bị chiều hư, không có đầu óc.

Lúc nàng ta làm Công chúa, không ai để ý đầu óc nàng ta không dùng được, nhưng lúc nàng ta cầm quyền, tất cả vấn đề đều lộ ra.

Mây đen không tiếp tục nhiều lời với Cơ Tử Nghi. Nó chỉ dùng một chút sức lực cuối cùng hạ nguyền rủa cho Cơ Tử Nghi ở trong thành Kính Hoa. Nó tức giận.

Cho dù ở bên ngoài tạm thời không thể làm gì Cơ Tử Nghi, nhưng trong thành Kính Hoa, trước khi tất cả kết thúc, nó quyết định để nàng ta chịu khổ một ít.

Về phần Giang Ngư...

“Giang Ngư kia rời khỏi thành Kính Hoa, nàng sẽ đi nơi nào?”

Không có môi giới, nhóm mây đen không thể biết được tung tích của Giang Ngư ở trong thế giới Kính Hoa.

Lão tam uể oải nói: “Không tìm thấy! Cho dù tìm được rồi, những tình tiết ta thiết kế hình như cũng vô dụng.”

Các mây đen khác nhìn thấy nó như vậy lại muốn đánh nó, chẳng qua nhớ đến người trong tộc vốn đã ít, hơn nữa thật sự đánh chết rồi thì thiếu người làm việc nên lại nhịn xuống.

“Nhưng tu sĩ Nhân loại dường như đã nhận thấy được ý đồ của chúng ta.” Đám mây đen lớn nhất kia trầm giọng nói: “Không thể bị bọn họ phát hiện ra chỗ của tổ tiên.”

“Nhân tộc thật là đáng sợ. Rõ ràng trước đó còn không đụng vào chúng ta được. Bây giờ mới bao lâu, pháp thuật của bọn họ đã có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của chúng ta.”

“Ừm, những tu sĩ kia đi hoàng cung à?”

Lão tam nhỏ giọng nói: “Oán lực chúng ta thu thập được còn xa xa không đủ.”

“Bọn họ đi hoàng cung thì thế nào? Bố trí của chúng ta há một sớm một chiều bọn họ có thể phá hỏng?” Đám mây lớn nhất phát ra tiếng cười đắc ý: “Hiện giờ, chỉ cần tổ tiên thành công phá vỡ phong ấn, buông xuống thế giới này. Kẻ hèn tu sĩ...”

Lão tam bất ngờ nói một câu: “Các ngươi đừng quên nữ nhân kia, trên người nàng mang theo hơi thở thần Thập Phương.”

Im phăng phắc.

Nhận thấy được ánh mắt bất thiện, lão tam oa oa kêu to: “Ta không nói sai mà! Cho dù tổ tiên sống lại, thế giới có thần Thập Phương tọa trấn, không phải người bên ngoài có thể quấy rầy.”

Nó lí nhí nói: “Ta sớm nói không cần vội thế, tìm hiểu rõ ràng tình huống trước đã. Một đám các ngươi phát hiện thế giới có khe nứt thì vội vàng vọt vào.”

Bây giờ thì hay rồi, chúng nó muốn đi cũng không được. Nhưng con đường phía trước cũng hoàn toàn không thuận lợi như đã đoán trước.

Trước mắt có thể làm là tận lực sưu tập càng nhiều năng lượng, trợ giúp tổ tiên sống lại, cũng khôi phục đến trạng thái mạnh nhất.

Cùng với giết Giang Ngư.

Không thể từ chúng nó ra tay.

Thần Thập Phương của thế giới này không biết sao còn chưa thức tỉnh, quan hệ lại hiển nhiên thân mật với Nhân tộc tên Giang Ngư kia. Đây là cơ hội của chúng nó.

Thần Thập Phương là khắc tinh của bất kỳ khách thiên ngoại nào. Chúng nó không dám ra tay, thậm chí không dám lộ ra quá nhiều hơi thở ở trước mặt Giang Ngư, e sợ kí.ch thích thần Thập Phương thức tỉnh.

Nhưng nếu chúng nó không ra tay, Giang Ngư được Thái Thanh Tiên Tông mạnh mẽ bảo vệ, những phế vật mà chúng nó khống chế căn bản không thể tạo thành uy hiếp với Giang Ngư.