Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 125




Xa cách mấy tháng, Linh Thảo Viên vẫn là dáng vẻ lúc trước.

Lúc mấy người Giang Ngư trở về, Ninh Thuần Trưởng lão lại đây một chuyến, nhìn thấy Giang Ngư, rất kinh dị: “Mới mấy tháng không gặp, tu vi của ngươi đã đến Kim Đan hậu kỳ?”

Nhưng ông ta nhớ đến Giang Ngư đi tham gia đại bỉ tiên môn. Xưa nay bên trong đại bỉ tiên môn, đệ tử được đột phá không phải số ít. Sau khi ông ta hỏi câu đó thì cũng không tiếp tục hỏi sâu nữa.

Tiễn Ninh Thuần Trưởng lão đi, Giang Ngư hít một hơi thật sâu, lộ ra sắc mặt thỏa mãn: “Quả nhiên, Linh Thảo Viên là nơi mà mình yêu nhất.”

Chỗ ở của người tu tiên, cho dù rời đi đã mấy tháng, cũng sẽ không bị bụi bặm huống chi có nhóm con rối ở chỗ này xử lý, tiểu lâu vẫn sáng sủa sạch sẽ, không dính bụi trần.

Đúng là bớt đi rất nhiều phiền toái.

Sau khi Cơ Trường Linh trở về thì lập tức đi chủ phong.

Giang Ngư vui sướng đi thăm linh điền của mình.

Rời đi lâu như vậy, mặc dù nơi này ngầm chôn linh mạch, linh khí đều đầy đủ như dược điền ở Dược Phong. Mấy ngàn mảnh linh điền này, Ninh Thuần Trưởng lão cũng không tự tiện trồng hộ nàng cái gì, e sợ nhiễu loạn kế hoạch gieo trồng của Giang Ngư.

Giang Ngư lấy hạt giống của mình từ túi trữ vật ra, phần phật một hơi gieo hết.

Hiện giờ, lực khống chế của nàng với linh lực đã không phải như khi mới tới. Làm linh vũ cũng thuận buồm xuôi gió gần như không cần tiêu hao linh lực.

Chỉ thấy trên không trung linh điền có một con phượng hoàng rực rỡ lung linh và một con hạc trắng thuần như tuyết truy đuổi chơi đùa ở trên bầu trời, vô số linh khí từ trên người chúng nó rơi xuống, hóa thành linh vũ rơi vào bên trong linh điền.

Hạ linh vũ xong, Giang Ngư đi Linh Thú Phong.

Đi gặp Ngân Thụ Trưởng lão một lần, cũng là một trong những nguyên nhân nàng vội vã về Linh Thảo Viên.

Ngân Thụ Trưởng lão là người duy nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấu lai lịch chân chính của nàng. Giang Ngư nghĩ có lẽ bà sẽ có hiểu biết với thân phận của hạt đậu xanh nhỏ.

Ngân Thụ Trưởng lão như biết nàng đến. Lúc Giang Ngư đến, đã nhìn thấy Ngân Thụ Trưởng lão ngồi ở dưới tàng cây, trên bàn đá trước mặt bày hai ly trà nóng hôi hổi.

“Ngồi đi.” Ngân Thụ Trưởng lão ôn hòa nhìn nàng.

Giang Ngư vốn muốn nói lại dừng lại, đi đến đối diện với bà, ngồi xếp bằng xuống.

Nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Ngân Thụ Trưởng lão, suy nghĩ hơi loạn của nàng cũng dần dần yên lặng.

“Nếm thử trà mà ta ngâm đi.” Ngân Thụ Trưởng lão giơ tay, mời.

Giang Ngư bưng lên ly trà thần bí kia, uống một ngụm.

“Thơm quá.” Nàng khen.

Trong mắt Ngân Thụ Trưởng lão đầy ý cười, hỏi nàng: “Chỉ cảm thấy rất thơm à?”

Giang Ngư không rõ ra sao nhìn bà.

Ngân Thụ Trưởng lão cười không nói.

Giang Ngư uống một ngụm trà, tâm tình đã hoàn toàn bình tĩnh. Nàng nhìn về phía Ngân Thụ Trưởng lão: “Lần này vãn bối đến là có việc muốn nhờ.”

Ngân Thụ Trưởng lão gật đầu: “Ta biết ý đồ đến của ngươi.”

Giang Ngư sửng sốt, lại cảm thấy dường như cũng không lạ. Vị Ngân Thụ Trưởng lão này là người làm nàng cảm thấy thần bí khó lường nhất từ khi nàng đi vào thế giới này nhìn thấy mọi người.

Mặc dù là Tuế Văn Trưởng lão Độ Kiếp Kỳ cũng không thể cho nàng loại cảm giác này.

Tồn tại như vậy đang ở Thái Thanh lại có thể biết được tất cả chuyện thiên hạ dường như cũng hoàn toàn không hiếm lạ.

“Ta thật sự chưa từng gặp loại cây trong cơ thể của ngươi, nhưng có lẽ ta đã đoán được lai lịch của nó.”

Giang Ngư vui vẻ: “Tiền bối có thể cho biết không?”

Ngân Thụ Trưởng lão chỉ mỉm cười nhìn nàng, Giang Ngư đã hiểu.

Được rồi! Mấy nhân vật lớn này nói chuyện luôn là thần bí.

Nàng lấy lùi làm tiến: “Ta an toàn chứ?”

Ngân Thụ Trưởng lão nói: “Ta nghĩ ngươi có thể đi vào nơi này, đã có thể thuyết minh lập trường của ‘nó’.”

Giang Ngư chớp mắt một cái, đã hiểu.

Nàng nở nụ cười từ đáy lòng, lập tức bỏ hết tất cả lo lắng, cả người đều trở nên vui vẻ.

Ngân Thụ Trưởng lão nhìn mà thấy lạ: “Như này mà ngươi đã thỏa mãn à?”

Giang Ngư cười nói: “Trưởng lão biết lai lịch của ta thì cũng biết ta đến nơi này vốn đã là lời. Hiện giờ ta có tiểu lâu xinh đẹp, linh điền rộng lớn, nuôi mấy con linh thú tính cách đáng yêu còn có một người yêu lưỡng tình tương duyệt. Nếu còn không thỏa mãn thì chẳng phải là lòng tham không đáy à?”

Ngân Thụ Trưởng lão nhìn vào mắt nàng, từ nơi đó, bà ấy thấy được khát vọng sâu trong nội tâm Giang Ngư.

Tiểu cô nương lưng đeo “thiên mệnh” này, thế nhưng thật sự không hề có dã tâm, chỉ yêu tha thiết cuộc sống bình đạm như vậy.

Bà trầm ngâm một lát, nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi một phen.”

Giang Ngư:?

Ngay sau đó, hư không vỡ ra một khe nứt cao cỡ một người, cả người Giang Ngư bay lên trời.

Một giây cuối cùng trước khi vào hẳn hư không, Giang Ngư thấy được Ngân Thụ Trưởng lão mỉm cười, bên tai cũng nghe được một câu:

“Muốn có cuộc sống yên bình như vậy thì phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã.”

Không gian bị xé rách khép lại, Ngân Thụ Trưởng lão lẳng lặng ngồi. Nếu không phải trước mặt bà bày hai chén trà thì không ai biết, vài phút trước đó, nơi này còn ngồi một người khác.

Bà đang đợi người.

Không bao lâu, hư không dao động, hai bóng dáng trống rỗng xuất hiện.

Bóng dáng áo trắng vốn đứng ở phía sau, lúc nhìn thấy Ngân Thụ Trưởng lão, chàng không nhịn được đi về phía trước một bước: “Trưởng lão, sư muội đi nơi nào?”

Ngân Thụ Trưởng lão không giấu giếm: “Nàng đi Thần Đô.”

Cơ Trường Linh trầm giọng nói “Ai cũng có thể đi Thần Đô, ta cũng có thể. Muội ấy không thích dính dáng vào phân tranh phiền nhiễu này.”

“Nhưng ai đi, đều không có tác dụng bằng nàng.”

Ngân Thụ Trưởng lão khẽ nói: “Bao gồm cả ta.”

Từ lần đó ở huyện Trường Lưu, trong lòng Cơ Trường Linh đã mơ hồ có cảm ứng. Lần này trong bí cảnh, Giang Ngư khắc chế những sương xám đó càng làm cho chàng khẳng định suy đoán trong lòng.

Giang sư muội của chàng có lẽ có thể giải quyết tai họa ngầm Quy Khư đã khốn nhiễu Thương Lan giới ngàn vạn năm qua.

Chàng lạnh tanh nói: “Nhưng muội ấy mới chỉ có tu vi Kim Đan, vì sao không đợi muội ấy có đủ tự năng lực bảo vệ mình rồi lại đi chứ?”

Thanh niên áo tím, vẫn luôn đứng ở bên cạnh chàng không mở miệng, lên tiếng: “Bởi vì bên Quy Khư cũng cảm ứng được. Cho nên mới thường xuyên có hành động, chúng nó càng chờ không nổi hơn cả chúng ta.”

Cơ Trường Linh không nói gì. Sau một lúc lâu, ánh kiếm màu bạc sáng lên, hư không bị xé mở một cái khe.

Chàng nhảy vào trong đó mà không quay đầu lại.

Hai người một đứng một ngồi đều không ngăn cản chàng.

Ngân Thụ Trưởng lão nhìn về phía thanh niên áo tím: “Vì sao không có nói cho hắn, ngài đã sớm sắp xếp người bảo vệ bên cạnh Tiểu Ngư rồi, Tông chủ?”

Áo tím thanh niên hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống trước bàn đá: “Cả trái tim cả đầu óc của thằng nhóc này đều là người trong lòng. Cho dù ta tự đi, hắn cũng sẽ không yên tâm.”

Ông ấy gõ gõ mặt bàn, nhướn mày cười nhạt: “Hiếm khi tới được một lần. Ngươi cũng đừng có keo kiệt trà ngon chứ, Trưởng lão.”

*

Giang Ngư đứng ở trên đường cái Thần Đô.

Tòa hoàng đô Đại Chu phồn hoa hơn quận Phượng Dương, thành Tín Nguyên mà nàng từng thấy quá nhiều.

Cô nương trẻ thanh lệ xuất trần như nàng, mặc kệ ở nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt của người khác. Trên đường cái có không ít người đi đường đều liếc nhìn nàng.

Trên mặt Giang Ngư bình tĩnh, trong lòng thật ra cực kỳ lơ mơ.

Ngân Thụ Trưởng lão đưa nàng đến nơi này một cách khó hiểu, nàng đại khái có thể đoán được nơi này là Thần Đô.

Nhưng mà nàng tới Thần Đô để làm gì?

Đứng ở tại chỗ tự hỏi trong chốc lát, sau khi từ chối hai công tử ăn chơi trác táng đến gần, Giang Ngư làm ra quyết định.

Đi dạo một vòng đô thành cổ đại trước đã.

Cho dù là đời trước ông chủ nhà tư bản của nàng, đưa nhiệm vụ tăng ca cho nàng cũng phải cho mục tiêu nhiệm vụ. Nào có đánh đố làm người ta đoán một cách không thể hiểu được như vậy?

Không cho mục tiêu nhiệm vụ chính là không có nhiệm vụ. Giang Ngư đúng lý hợp tình bắt đầu trộm lười.

Thần Đô đúng là phồn hoa, Giang Ngư ở ven đường mua một bát điểm tâm nhỏ giống tào phớ, vừa ăn vừa nhìn biểu diễn xiếc ảo thuật cực kỳ xuất sắc.

Xem xong biểu diễn, nàng lại đi vào một cửa hàng trang sức.

Cửa hàng này có tên là Trân Bảo Các, tên cực kỳ bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi Giang Ngư đi vào thì phát hiện, bên trong rực rỡ muôn màu trang sức châu báu, thật ra không thẹn với hai chữ “trân bảo”.

Giang Ngư tự nhận mình là tục nhân, cho dù trở thành người tu tiên, yêu thích vẫn tục khí như đại chúng. Nàng thích đồ ăn ngon, thích quần áo xinh đẹp hoa mỹ, cũng thích trang sức đẹp tinh xảo.

Nàng có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt ở cửa hàng đánh giá mình, nhưng Giang Ngư không thèm để ý. Tu tiên có một chỗ tốt rất lớn, chính là làm đạo tâm con người trở nên củng cố cường đại. Những ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi đánh giá thậm chí không thể làm cảm xúc của nàng dao động mảy may.

Giang Ngư thấy được một chiếc trâm cài rất đáng yêu, bạch ngọc tính chất ôn nhuận được khắc thành hình mèo con. Hai móng vuốt mèo con khép lại, bên trong cất giấu một con bươm bướm nhỏ.

Tinh xảo lại thú vị.

Giang Ngư duỗi tay, muốn lấy đồ để nhìn kỹ, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, giành trước lấy nó vào trong tay.

Là cô nương áo xanh lục vừa đứng ở bên cạnh nàng.

Thấy Giang Ngư nhìn về phía mình, cô nương áo xanh lục lộ ra một nụ cười khiêu khích: “Ngươi cũng thích cây trâm này à? Thật khéo! Ta cũng thích.”

Giang Ngư cũng không tức giận, lạ lẫm liếc đối phương một cái.

Cốt truyện vả mặt thật kinh điển.

Nàng quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng đứng ở bên kia: “Cây trâm này có còn không?”

Nhân viên cửa hàng vội vàng gật đầu: “Có, có.”

Giang Ngư cười với cô nương áo xanh lục kia: “Không sao, cây trâm không chỉ có một cái.”

Cô nương áo xanh lục:?

Nàng ta rõ ràng gây sự, người này không nhìn thấy à?

Thấy Giang Ngư sắp đi theo nhân viên cửa hàng sang bên kia lấy trâm, nàng ta hô: “Đứng lại!”

“Trâm cài kiểu này, ta mua hết!”

Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Ngư, đầy ác ý: “Bản cô nương không thích đeo đồ giống con mèo con chó gì đó.”

Giang Ngư hỏi nàng ta: “Ngươi biết ta?”

Cô nương áo xanh lục cười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: “Ngươi là thứ gì, cũng xứng để ta biết?”

“Vậy chính là chó điên cắn loạn người.” Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra tỏ vẻ thấu hiểu: “Ta không nói chuyện với chó điên, sợ nhiễm bệnh điên gì đó. Ngươi muốn thì mua đi, cho ngươi.”

Nói xong câu đó, nàng trơ mắt nhìn cô nương áo xanh lục diễn ba phần lửa giận biến thành bảy phần.

“Người đâu! Mau dạy dỗ nàng cho ta!”

Giang Ngư không biết các nàng muốn diễn cái gì, nhất thời không có động tĩnh, nhìn mấy người xông lên.

“Dừng tay!”

Vào lúc mấy người sắp bắt trói Giang Ngư, một giọng nói trầm ổn vang lên.

Lão phụ nhân trang điểm mộc mạc, trông có vẻ bình thường không có gì lạ chậm rãi bước đến, xung quanh không ít người nhìn thấy bà ta lại không tự giác lộ ra ánh mắt kiêng kị.

Thiếu nữ áo xanh lục cũng biến sắc.

Lão phụ nhân nhìn thấy Giang Ngư, hơi hơi gật đầu: “Vị cô nương này, tính cách biểu cô nương nhà của chúng ta không tốt, ta thay gia chủ xin lỗi ngươi.”

Giang Ngư nhìn lão phụ nhân, phát hiện người này là tu sĩ Kim Đan.

Nàng đã từng nghe sư huynh nói qua, vương công quý tộc Thần Đô đều sẽ mời tu sĩ ở trong phủ làm Cung phụng, nói vậy vị lão phụ nhân này chính là Cung phụng của nhà nào đó.

Nàng nhìn thiếu nữ áo xanh lục một cái, rất phối hợp dò hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là ai?”

Lão phụ nhân hơi mỉm cười: “Gia chủ họ Tống, đứng hàng mười một.”

Giang Ngư rất muốn tiếp tục phối hợp với quần chúng chung quanh, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Nhưng nàng thật sự không biết người kia là ai, cho nên, người ngoài thoạt nhìn chính là cô nương dung nhan không tầm thường này không thèm để ý quyền thế Tống gia.

Lão phụ nhân dường như không thèm để ý thái độ của nàng, chỉ cười nói: “Nghe nói cô nương đến từ phương xa, chủ nhân nhà ta hiếu khách, đã tiếp đãi mấy vị bằng hữu đến cùng với cô nương. Không biết cô nương có bằng lòng theo lão thân cùng vào trong phủ gặp mặt chủ nhân một lần?”

Giang Ngư không biết vị Tống Thập Nhất kia sắp xếp buổi diễn này là có ý gì, nhưng nghe ý trong lời nói của lão phụ nhân này như là biết nàng từ Thái Thanh tới.

Như vậy, trong phủ tiếp đãi mấy vị bằng hữu không biết là tiếp đãi bình thường hay là giam lỏng?

Ngân Thụ Trưởng lão hẳn sẽ không vô duyên vô cớ đưa nàng đến đây, Giang Ngư chậm rãi gật gật đầu.

Trên mặt lão phụ nhân hiện ra một chút ý cười, xoay người dẫn Giang Ngư ra cửa. Lúc này Giang Ngư mới phát hiện ngoài cửa đã dừng một chiếc xe ngựa vô cùng hoa mỹ.

Nàng ngồi trên xe, thở dài, bắt đầu chỉnh lại ý nghĩ.

Theo ý của Ngân Thụ Trưởng lão, hạt đậu xanh nhỏ hẳn là có thân phận không giống bình thường. Mà bản thân nàng, tổng hợp lời nói của một Giang Ngư khác cùng với tin tức mà Ngân Thụ Trưởng lão lộ ra, hiển nhiên lần này xuyên qua cũng không phải trùng hợp.

Không chỉ không phải trùng hợp, có lẽ còn phải bị bắt làm công nhân.

Nhưng nếu tiền lương là có thể sống lâu cả đời, tin tưởng rất nhiều người đều sẽ vui vẻ nhận công việc này.

Xuyên qua song sa mỏng như cánh ve nhìn ra bên ngoài, Giang Ngư sâu kín thở dài.

“Vì sao khách quý thở dài?” Giọng lão phụ nhân từ bên ngoài truyền tới.

Giang Ngư nghiêm trang: “Ta chỉ cảm khái trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.”

Sắc mặt lão phụ nhân biến đổi, không biết trong lời nói của Giang Ngư có ẩn giấu gì không. Nàng đã biết cái gì?

Nhưng rất nhanh bà ta lại bình tĩnh, lạnh lùng nghĩ thầm trong lòng: Cho dù nàng biết vài điều thì đã sao chứ? Chủ nhân có được cơ duyên lớn như vậy, cho dù là đệ tử Thái Thanh cũng phải ngoan ngoãn nghe lời!