Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 122




Tiểu phượng hoàng bị nàng nhìn đến càng thêm chột dạ, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Trong lòng Giang Ngư sinh ra một suy đoán rất thái quá, nhưng bởi vì quá mức thái quá, nàng thật sự rất khó tin tưởng.

Nàng nhìn tiểu phượng hoàng, nhớ tới mình nghe được, đối phương nói những lời quan tâm mình ở ngoài bí cảnh, hỏi dò: “Sao ngươi đột nhiên hỏi như vậy?”

Tiểu phượng hoàng bình tĩnh nói: “Không có gì! Ta chỉ thấy con hạc trắng kia không vừa mắt. Tốt xấu gì mèo đen là ta nhặt được, ta cứu nó một mạng, lại nuôi nó lâu như vậy, cũng coi như có chút tình cảm.”

“Thì ra là thế.”

Tiểu phượng hoàng xem thần thái của nàng, hình như nàng đã tin.

Hắn vừa nhẹ nhàng thở ra vừa mơ hồ có phần không vui.

Lại nghe Giang Ngư bỗng nhiên mở miệng: “Ôi, ta vừa nói với ngươi là Đan Lân cũng từng hỏi ta vấn đề đồng dạng nhỉ. Trước kia ta đều nói với hai đứa, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đều là cục cưng mà ta thích nhất, quan trọng như nhau trong lòng ta. Nhưng thật ra ta lừa hai đứa đó.”

Tiểu phượng hoàng ngẩng phắt đầu nhìn nàng.

Giang Ngư chú ý tới biểu tình của hắn, tỉnh rụi: “Thật ra, nói từ thẩm mỹ cùng với phương diện tính cách thì ta càng thích Đan Lân hơn.”

Tiểu phượng hoàng:???

Giang Ngư nháy mắt với hắn: “Tiểu Hắc đang ngủ say ở túi linh thú, không nghe được, ta mới dám nói với ngươi. Nếu nó nghe được thì chắc chắn sẽ đau lòng.”

Tiểu phượng hoàng cố gắng đè cơn tức giận trào lên trong lòng, nhưng hắn không biết kỹ thuật diễn của mình vô cùng tệ.

Gương mặt hắn hơi đỏ lên bởi vì tức giận, thoạt nhìn cảm xúc cực tốt. Ngón tay Giang Ngư ngo ngoe rục rịch, rất muốn đi lên véo một cái, nhưng lý trí bảo nàng phải nhịn.

Nàng tiếp tục nói ưu điểm của Đan Lân với tiểu phượng hoàng: “Đầu tiên, Đan Lân xinh đẹp. Bản thể của con bé vừa trắng vừa tao nhã lại xinh đẹp. Lần đầu tiên, ta nhìn thấy con bé, còn tưởng rằng con bé là tiên nữ trong rừng biến thành đó.”

Trên mặt tiểu phượng hoàng hiện ra một loại khinh thường rõ ràng, hắn không tán thành thẩm mỹ của Giang Ngư.

Giang Ngư tiếp tục nói: “Đương nhiên quan trọng nhất không phải ngoại hình đẹp. Tính tình Đan Lân còn tốt nữa. Mỗi lần nhìn thấy ta đều là thân mật lại dính người, còn sẽ chủ động thân thiết với ta. Ai mà không thích con gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn chứ?”

Nàng nhìn tiểu phượng hoàng, thở dài: “Về phần Tiểu Hắc, tuy rằng đen sì miễn cưỡng cũng có thể xưng được một câu đáng yêu, nhưng tính cách thật sự cổ quái, không cho ôm cũng không cho ta thân cận. Tuy rằng ta cũng thích nó nhưng tính người đều từ thịt mà lớn lên, là ai thì cũng sẽ thích con cái gần gũi với mình hơn.”

Tiểu phượng hoàng không thể tin nổi nhìn chằm chằm nàng như đang xem đồ cặn bã nào đó: “Vừa rồi ngươi rõ ràng còn nói một đống lớn ưu điểm của Tiểu Hắc với ta!”

Bây giờ lại bắt đầu ghét hắn?

Sắc mặt Giang Ngư tự nhiên: “Ta khen nó thích nó, cũng không xung đột với việc ta ghét nó mà.”

“Cho nên thế mà ngươi thích con chim lông trắng kia hơn?” Tiểu phượng hoàng cao giọng.

Hắn quả thực sắp tức chết rồi, cảm thấy mấy tháng này mình ngày ngày nhớ thương Giang Ngư, quả thực là quá ngu ngốc!

Người ta căn bản không thích hắn.

Giang Ngư xem hắn tức sắp đỏ cả mắt, suy đoán nơi đáy lòng vốn chỉ có hai phần lập tức biến thành tám phần.

Nàng chậm rãi gật đầu.

Quả nhiên, tiểu phượng hoàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn đi.

“Ôi ngươi sao thế?” Giang Ngư giữ chặt tay áo hắn.

Tiểu phượng hoàng thở hồng hộc nhìn nàng: “Ta phải đi về, ngươi buông tay.”

Giang Ngư không buông tay, khó hiểu nhìn hắn: “Hình như dáng vẻ của ngươi rất tức giận, vì sao thế?”

Câu hỏi này làm tiểu phượng hoàng đang tức giận cứng lại. Phải! Hiện tại dáng vẻ này của hắn hình như không có lập trường gì mà tức giận.

Nhưng mà ai quản nhiều như vậy làm gì chứ?

Hắn cứng rắn nói: “Ta cảm thấy không đáng giá thay cho Tiểu Hắc! Mệt cho hắn sau khi rời khỏi Linh Thảo Viên còn vẫn luôn nhớ thương ngươi.”

Giang Ngư giật mình nói: “Không phải trước đó ngươi nói với ta là lúc ngươi gặp nó thì nó đã bị thương, chính là dáng vẻ hiện tại mà? Hiện tại nó căn bản đến ta còn không nhận ra, sao còn sẽ nhớ rõ Linh Thảo Viên?”

Hiện tại tiểu phượng hoàng không muốn nhìn thấy nàng tí nào: “Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì, không phải ngươi không thích nó à?”

Hắn càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng không tức giận, dứt khoát vươn một cái tay khác ra: “Con mèo ngốc kia đâu? Ngươi trả nó lại cho ta, ta nuôi!”

Giang Ngư bật cười phì một tiếng.

Đôi mắt tiểu phượng hoàng trợn đến tròn xoe, nhìn chằm chằm nàng vậy mà còn cười!

Thấy hắn như vậy, Giang Ngư thật sự không nhịn được, nhanh chóng giơ tay khẽ véo một cái lên má trái của hắn.

Vừa non vừa mềm, cảm xúc còn thích hơn cả trong tưởng tượng.

Tiểu phượng hoàng ngơ ngác nhìn nàng, bởi vì quá mức tức giận, thậm chí không thể làm ra phản ứng gì ngay lập tức được.

Giang Ngư khụ một tiếng, nhẹ nhàng cười: “Cho nên, chúng ta nói lại một lần về chuyện đã xảy ra. Tiểu Hạo Đồng vừa khéo gặp bé mèo đen bị thương. Tuy rằng thức hải bé mèo đen bị hao tổn, không nhớ rõ cái gì hết, nhưng lại cực kỳ thần kỳ nói cho ngươi là trước kia nó ở Linh Thảo Viên, người nuôi nó tên Giang Ngư, phải không?”

Tiểu phượng hoàng: “…”

Hắn cụp mi, ngậm miệng, không để Giang Ngư nhìn thấy mình chột dạ.

Giang Ngư còn nói thêm: “À, nói đến cũng thần kỳ. Lúc ta mới nhặt được Tiểu Hắc, nó chỉ lớn bằng vậy không nhớ rõ gì cả. Nhưng mà ý, tên nhóc này lại rất lanh lợi, rõ ràng chỉ là một con tiểu linh miêu cấp một, nhưng cả ngày xem thường cái này xem thường cái kia, thích ngủ trên cây, thích bò bụi hoa, còn đặc biệt thích cái giá đậu của Đan Lân…”

“Ta suy nghĩ sao không giống con mèo chút nào nhỉ?” Nàng mỉm cười nhìn tiểu phượng hoàng: “Ngươi nói đúng không, tiểu điện hạ?”

Tiểu phượng hoàng “…”

Thấy hắn trầm mặc, Giang Ngư tiếp tục: “Lại nói tiếp, cho dù Tiểu Hắc mất đi ký ức, bản tính cũng không nên thay đổi mới đúng nhỉ? Trước kia nó nhìn thấy Đan Lân là muốn xông lên cào xuống hai cái lông chim, hiện tại nhìn thấy Đan Lân lại như chuột thấy mèo vậy.”

Tiểu phượng hoàng “…”

Hắn thấy Giang Ngư lấy con mèo nhỏ ngốc kia từ linh thú túi ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó: “Tiểu Hạo Đồng, ngươi có thể thay ta làm rõ một điều nghi hoặc không?”

Tiểu phượng hoàng quá tức, cũng tỉnh lại.

Vừa rồi Giang Ngư nói những lời này, căn bản không giống dáng vẻ ngày thường mà nàng biểu hiện ra, ngược lại càng như… vì đạt được mục đích nào đó mà cố ý nói cho hắn nghe.

Về phần mục đích của nàng là gì, nhớ lại lời nói việc làm vừa rồi của mình…

Mặt hắn đỏ lên: “Ngươi nghi hoặc thì nghi hoặc, đâu có liên quan gì đến ta.”

Dù sao hắn không nhận.

Giang Ngư nghiêm trang nói: “Được rồi, ta đây đang nghĩ. Ta đang tự hỏi xác suất thần hồn một con chim tiến vào trong thân thể một con mèo có thể lớn bao nhiêu.”

Tiểu phượng hoàng: “…”

Hắn nhanh chóng rút tay áo trong tay Giang Ngư về, quay đầu hóa thành một luồng linh quang biến mất.

Giang Ngư không ngăn cản hắn, chỉ cười tủm tỉm hô về phía không trung: “Vừa rồi ta lừa ngươi đó, ta thật sự rất thích Tiểu Hắc thích giống Đan Lân.”

Không có người đáp lại nàng.

Bé mèo đen ngây thơ mờ mịt tỉnh lại, nhận thấy được hơi thở của Giang Ngư, cọ cọ lòng bàn tay nàng không muốn xa rời, lại mơ màng ngủ tiếp.

Giang Ngư sờ sờ đầu nhóc con, tâm trạng rất tốt nghĩ nuôi một con mèo, được hẳn hai nhóc con, thật sự là quá lời rồi.