Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 116




Đệ tử nhắm mắt minh tưởng không hề phát hiện, bọn họ đại khái không thể nghĩ ra, ở bên trong trận pháp phòng ngự do chính mình xây dựng cũng sẽ gặp được nguy hiểm.

Bóng đen quấn lên thân thể đệ tử, có người dường như có cảm giác trong lúc minh tưởng, khẽ nhíu mày nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Bóng dáng bồi hồi một vòng bên trong doanh địa, lại biến mất như thủy triều.

Không có bất kỳ ai nhận thấy được điều khác thường.

Ngày hôm sau, có đệ tử tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm

“Tối hôm qua ta nhập định vẫn cảm thấy hình như tâm thần không yên.”

“Ồ? Vì sao nhỉ?”

“Mà ta cũng có một chút, có thể do chiến trường cổ này, rốt cuộc làm người ta không thoải mái.”

“Thật muốn nhanh rời khỏi nơi này.”

“...”

“Tối hôm qua ta cũng không nghỉ ngơi tốt.” Lam Tương gia nhập cuộc nói chuyện phiếm.

Mọi người biết đan điền của nàng ta bị hao tổn, cực kỳ thương tiếc, sôi nổi hỏi có phải vết thương cũ phát tác không.

Lam Tương lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, luôn cảm thấy trong lòng nóng nảy.”

Nàng ta thở dài: “Nếu có thể sớm rời khỏi nơi này thì tốt rồi.”

Vốn dĩ đang nói về đề tài này, một người bên cạnh lập tức nói: “Nhanh thôi! Hiện giờ chúng ta có Ngư Trưởng lão ở đây, căn bản không sợ sương xám quỷ dị kia, chỉ cần sớm tìm được gã áo đen kia. Rời khỏi bí cảnh, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.”

Lam Tương thở dài: “Ngư Trưởng lão tất nhiên lợi hại, nhưng không phải bí cảnh bị những kẻ gian kia khống chế à? Nếu gã không chịu thì làm sao bây giờ?”

“Hừ! Chỉ cần tìm được người, không sợ gã không chịu.”

Một người khác tiếp lời: “Không chịu cũng không quan trọng. Ngư Trưởng lão mang theo chuẩn Tiên Khí vào, cùng lắm thì hủy diệt bí cảnh này, chúng ta cũng có thể tự bảo vệ mình.”

Lam Tương giật mình nói: “Chuẩn Tiên Khí?”

Đệ tử kia nói với vẻ hâm mộ: “Đúng vậy! Đó là Bạch Ngọc tiên cung của Thái Thanh Tiên Tông! Cho nên, chúng ta căn bản không lo có thể đi ra ngoài hay không.”

...

Thời gian lại qua mấy ngày.

Các đệ tử quen thuộc với nhau, phối hợp càng tốt. Các đệ tử phân tán ở khắp bí cảnh, bị tìm được cũng càng nhiều thêm.

Phần lớn thời gian, Lam Tương đều đi theo cạnh Giang Ngư, cùng một vài Y tu, Luyện Đan Sư chăm sóc người bệnh.

Mỗi ngày bọn Triệu Gia đều sẽ đến nói với Giang Ngư số người tìm được, còn có một vài tiến triển tìm kiếm.

Một ngày này, rốt cuộc bọn họ phát hiện tung tích gã áo đen.

“Có một tiểu đội gặp gã ở trong sơn cốc. Đáng tiếc gã xảo trá không nương tay, lại có sương xám ẩn nấp, nên để gã trốn thoát.”

Ánh mắt Giang Ngư sáng ngời: “Hướng nào thế? Triệu tập một vài người khác, ta và các ngươi cùng đuổi theo!”

Chờ khi Triệu Gia đi triệu tập nhân thủ, Lam Tương mới lo lắng nói: “Ngư Trưởng lão, gã áo đen kia khống chế được bí cảnh, sương xám kia lại thật sự khó lường. Ta lo lắng...”

Giang Ngư cầm tay nàng ta, vẻ mặt tự tin an ủi nàng ta: “Ta biết ngươi bị sương xám làm bị thương, trong lòng sợ hãi. Nhưng mà đừng lo lắng, có ta ở đây, nếu thứ đồ kia dám thả sương xám ra, đến bao nhiêu ta nuốt bấy nhiêu!”

Lam Tương dường như đã được an ủi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Như vậy ta yên tâm rồi. Ta tỉnh lại nghe nói Ngư Trưởng lão mang theo Bạch Ngọc tiên cung…”

“Suỵt!” Giang Ngư ngắt lời nàng ta, nháy mắt với nàng ta: “Ngươi biết là được. Có nó ở đây, chúng ta nhất định sẽ bình an đi ra ngoài.”

Lam Tương cười gượng, vẫn là dáng vẻ sầu lo.

Giang Ngư bèn nói với nàng ta: “Ôi! Lam Tương sư tỷ, ngươi cứ yên tâm ở phía sau chúng ta là được!”

*

Trong các đệ tử đại tiên môn không thiếu người tinh thông thuật truy tung, quả nhiên sau khi khóa được phương hướng đại khái, bọn họ rất nhanh lại lần nữa bắt được tung tích gã áo đen kia.

Chỗ cuối cùng gã áo đen hiện thân là trong một sơn cốc.

Giang Ngư và đệ tử các đại tiên môn dùng trận pháp phong tỏa các cửa ra vào ở sơn cốc, mỗi một chỗ lại sắp xếp mấy trăm người nhìn chằm chằm, có thể nói là như thùng sắt.

Lam Tương bởi vì tu vi bị hao tổn, được sắp xếp đi theo bên cạnh Giang Ngư, xem như chỗ an toàn nhất trong đệ tử.

Sau khi đảm bảo không xảy ra sơ xuất gì, Giang Ngư dẫn theo một đoàn đệ tử, tiến vào bên trong sơn cốc.

Gã áo đen đại khái đã biết mình bị phát hiện, đã chuẩn bị tốt ở bên trong sơn cốc.

Đoàn người Giang Ngư đi vào, kích phát vài chỗ cơ quan, cũng có bốn năm con rối tu vi Hóa Thần sơ kỳ từ chỗ tối nhảy ra đánh giết.

Nhưng những thủ đoạn này, ở trước mặt đám đệ tử mênh mông có ngàn kế vạn kế, hiển nhiên không dễ bị uy hiếp.

Giang Ngư thậm chí không cần ra tay, tránh ở phía sau đám người, đều có các đệ tử tinh anh đại tiên môn mở đường thay nàng.

“Đáng tiếc ta bị thương căn cơ.” Lam Tương thở dài nói: “Nếu không giờ phút này, ta cũng có thể giúp đỡ một vài.”

Giang Ngư ôn hòa an ủi nàng ta: “Lần này chúng ta không thiếu người. Lam Tương sư tỷ, ngươi khỏe mạnh, mọi người đều khỏe mạnh, an toàn đi ra ngoài, chính là tốt nhất.”

Lấy nhân số đẩy về phía trước, không đến hai canh giờ, mọi người đã đến trung tâm sơn cốc.

Nơi đó có một đàn tế cổ xưa, đàn tế xếp từ đá lớn, trải qua ngàn vạn năm tháng gió sương xâm nhập, hiện giờ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút huy hoàng ngày cũ.

Gã áo đen đứng ở phía trên đàn tế, nhìn xuống mọi người.

Sắc mặt gã tái nhợt, ánh mắt hung ác nham hiểm, âm trầm đảo qua mỗi người phía dưới, cuối cùng dừng trên người Giang Ngư ở giữa đám người.

“Ta rất không hiểu.” Giọng gã khàn khàn: “Tại sao ngươi làm được?”

Gã hỏi hẳn là sương xám, không ít người đều nghe hiểu.

Giang Ngư bình tĩnh nói: “Tu Tiên Giới nhiều người như vậy, luôn có một vài người có một ít bản lĩnh đặc biệt.”

Gã áo đen hiển nhiên rất không vừa lòng với câu trả lời này. Nhưng gã cũng hiểu rõ, loại bí mật này, người khác không có khả năng dễ dàng nói cho mình.

Gã nói với giọng khàn khàn: “Ta không thua bởi những người khác, chỉ thua bởi ngươi. Nếu không phải ngươi, toàn bộ mọi người bên trong bí cảnh sớm hay muộn đều là vật trong bàn tay ta.”

Giang Ngư thở dài một hơi.

Lúc này gã áo đen dường như rất có hứng thú nói chuyện phiếm. Gã hỏi: “Ngươi thở dài cái gì?”

Giang Ngư nói: “À, ta nhớ đến một vài quyển thoại bản đã xem. Nguyên bản trong sách viết, trước khi chết vai ác đều thích biểu đạt cảm khái một phen, là sự thật.”

Gã áo đen “...”

Gã thu lại biểu tình dư thừa, lạnh lùng nói: “Ta khống chế toàn bộ bí cảnh. Cho dù các ngươi tìm được ta rồi, nhưng bên trong bí cảnh còn có mấy ngàn đệ tử bị nhốt ở các nơi. Nếu các ngươi muốn cứu bọn họ, chúng ta bàn điều kiện.”

Giang Ngư nghi hoặc nói: “Tại sao phải bàn điều kiện với ngươi? Bắt ngươi rồi gi.ết ch.ết sau đó từ từ tìm bọn họ không phải được rồi sao?”

Gã áo đen “...”

Gã lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Ngư, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Giang Ngư đã qua đời một trăm lần.

Đáng tiếc ánh mắt cũng không thể đả thương người, Giang Ngư không chút sợ hãi, thậm chí cười khiêu khích gã.

“Các ngươi không đồng ý, ta sẽ giết bọn họ.” Gã gằn giọng cười: “Tính mạng của mấy ngàn đệ tử tiên môn. Những Trưởng lão kia của các ngươi đều đang nhìn đấy.”

“Nói như ngươi thật sự có thể giết ấy.” Giang Ngư cười nhạo một tiếng: “Dẹp đi! Nơi này không có trẻ con ba tuổi cho ngươi lừa đâu. Nếu ngươi có thể lấy mạng bọn họ thì còn có thể giữ đến bây giờ mà đàm phán với chúng ta á?”

“Những người đó, tám phần là ngươi căn bản không có cách nào làm gì bọn họ chứ gì.”

Sắc mặt gã áo đen khó coi.

Giang Ngư cười hì hì nói: “Bị ta nói trúng rồi à?”

Trong giọng nàng là sự đắc ý không cách nào che giấu: “Nói cho ngươi cũng không sao, chúng ta sớm đã có biện pháp đi ra ngoài, chẳng qua tốn chút sức lực thôi. Nếu mà ngươi thức thời thì đừng có chống cự, phối hợp với chúng ta. Đến lúc đó đi ra ngoài, các Trưởng lão còn niệm tình tí thành tích của ngươi.”

Gã áo đen vậy mà không tức giận, bắt đầu cò kè mặc cả: “Nếu ta đồng ý mở bí cảnh, thả các ngươi đi ra ngoài. Các ngươi có thể thả ta đi không?”

Giang Ngư dùng vẻ mặt “ngươi đang mơ cái gì thế” và “ngươi hại nhiều đệ tử của chúng ta như vậy, còn muốn được tha á?” nhìn hắn.

Gã áo đen nhìn về phía đệ tử tiên môn khác ở đây, bọn họ đều mặt lạnh tanh, không mở miệng, hiển nhiên là để Giang Ngư làm chủ.

Gã ta nhẫn nhịn, nói: “Vậy các ngươi không thể làm ta cứ như vậy tha các ngươi đi ra ngoài, không cho ta chút chỗ tốt nào.”

Giang Ngư suy tư một chút: “Vậy đến lúc đó để ngươi bị chết nhẹ nhàng hơn tí nhé?”

Gã áo đen: “...”

Lam Tương đứng ở ngay phía sau Giang Ngư, nghe nàng nói như vậy, không kiềm được nhỏ giọng nói: “Ngươi như vậy, không sợ chọc giận gã à?”

“Tất nhiên là không sợ rồi.” Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Gốc gác của tên này đều bị chúng ta biết hết, không có sương xám, nó chả là gì cả.”

Đối thoại của hai người hiển nhiên truyền vào trong mắt gã áo đen.

Gã yên lặng nhìn Giang Ngư, cho dù đã chuẩn bị nhẫn nhục sống tạm bợ, gã vẫn không thể nhịn được.

Một bóng dáng màu đen từ bên trong vách núi bay ra, bay thẳng về phía Giang Ngư.

Lúc này Giang Ngư bình tĩnh hơn nhiều, đuôi lông mày không nhúc nhích chút nào, phía sau bay ra mấy luồng linh quang, chặn người đánh lén lại.

Giang Ngư thở dài: “Ngươi xem, vô dụng.”

Nàng nói: “Nếu ngươi không muốn nói chuyện tử tế thì chúng ta đổi phương thức nói chuyện.”

Nàng vừa dứt lời, Triệu Gia và Đông Sư Vân đứng bên cạnh nàng phi thân về phía gã áo đen.

Gã áo đen muốn chạy trốn, nhưng đúng như Giang Ngư nói, không có sương xám, thân thể gã chỉ có thể phát huy ra thực lực Kim Đan sơ kỳ, sao có thể đối phó với hai đệ tử tinh anh Nguyên Anh Kỳ?

Gã ngã thậm chí còn nhanh hơn cả trong dự đoán của mọi người.

Triệu Gia khóa hết linh lực quanh thân gã, sợ xảy ra ngoài ý muốn, lại dùng Linh Khí phong ấn một lần.

Lúc mang người về, sắc mặt hắn còn có phần không dám tin: “Dễ như vậy đã bắt được gã?”

Giang Ngư: “Đúng rồi, ngay từ đầu gã có thể sử dụng sương xám đánh lén thương tổn nhiều người như vậy, chính là lợi dụng các ngươi không biết tin bí cảnh xảy ra sự cố. Nếu thật sự nói về thực lực, tên này đến thân thể đều không có, còn phải đoạt xá đấy.”

Nàng đi đến trước mặt gã áo đen, cười tủm tỉm hỏi: “Hiện tại thì sao? Có thể hợp tác rồi à?”

Gã áo đen nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói nghẹn ngào: “Nếu các ngươi giết ta, người này cũng phải chết.”

Gã lộ ra một nụ cười âm độc: “Ta và hắn, đã sống chết có nhau.”

Giang Ngư nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi không có thành ý hợp tác.”

Nàng nhìn về phía Triệu Gia: “Có cách gì xử lý gã mà không cần xúc phạm tới thân thể không?”

Triệu Gia còn chưa nói chuyện, một đệ tử đứng sau đã lên tiếng: “Cái này ta biết! Thanh Đăng Môn chúng ta có sở trường về thần hồn!”

*

Mọi người ở tiên môn thu xếp ổn thỏa trong sơn cốc này.

Gã áo đen bị người Thanh Đăng Môn mang đi, ở một gian lều trại nhỏ cách đó không xa.

Lâu lâu, Giang Ngư có thể nghe được tiếng kêu khàn khàn thảm thiết của gã áo đen truyền đến. Hiển nhiên, gã đã bị “xử lý” cực kỳ chu đáo.

Phần lớn đệ tử ở đây đều đã từng chịu nỗi khổ do sương xám, không chỉ không cảm thấy tàn nhẫn, thậm chí còn cảm thấy sung sướng.

Chỉ có Lam Tương, có lẽ là bị tiếng kêu thảm thiết dọa, từ ngày đầu tiên, sắc mặt đã không dễ nhìn.

“Lam Tương sư tỷ, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?” Giang Ngư lo lắng nhìn nàng ta.

Lam Tương hoàn hồn, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười khổ: “Không, là nghe âm thanh này xong, buổi tối nghỉ ngơi không tốt.”

Giang Ngư đã hiểu: “Ta biết ta từng nghe quá khứ của Lam Tương, Y tu lương thiện như ngươi có lẽ không thể nào quen được.”

Lam Tương còn muốn để nàng thay đổi chủ ý, ai ngờ câu tiếp theo của Giang Ngư chính là: “Lần sau lúc Lam Tương sư tỷ nghỉ ngơi thì phong bế thính giác lại, như vậy sẽ không nghe được.”

Lam Tương: “...”

Cũng ngay trong chiều hôm đó, gã áo đen không chịu đựng nổi.

Giang Ngư tính từ khi bị Thanh Đăng Môn mang đi đến bây giờ, còn chưa đến hai tư canh giờ đó.

Nàng nghĩ mấy thứ này đúng là không thể chịu khổ giống những “Linh” huyện Trường Lưu kia.

Nàng đi gặp gã áo đen.

Có lẽ thật sự chăm sóc đến cực kỳ chu đáo, gã áo đen đi thẳng vào vấn đề: “Ta thả các ngươi đi.”

Giang Ngư hỏi: “Ngươi thì sao?”

Gã áo đen lạnh lùng nói: “Những Trưởng lão đó của các ngươi rất có bản lĩnh còn gì? Chờ các ngươi đều đi rồi, ta ở lại bí cảnh này, còn không phải là con mồi của bọn họ?”

Giang Ngư nói: “Chúng ta còn có mấy ngàn đệ tử bị nhốt ở bên trong bí cảnh đấy. Ngươi thả luôn bọn họ đi.”

Tâm thần và thể xác của gã áo đen đều mệt mỏi: “Được.”

Gã đồng ý sảng khoái, Giang Ngư lại hoài nghi: “Ngươi dễ nói chuyện như vậy, sẽ không có âm mưu gì chứ?”

Ánh mắt gã áo đen hung ác, nhìn chằm chằm nàng: “Nếu không, ngươi đi thử thủ đoạn của bọn họ, ta xem ngươi có thể trở nên dễ nói chuyện hay không.”

Đệ tử Thanh Đăng Môn cũng cười nói: “Ngư Trưởng lão yên tâm! Nếu gã dám ngấm ngầm giở trò, chúng ta còn có đại chiêu chưa lấy ra đâu.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Giang Ngư thấy gã áo đen co rúm lại mắt thường có thể thấy được.

Xem ra, Thanh Đăng Môn đúng là đã tạo thành bóng ma không nhỏ cho gã.

Mười mấy canh giờ tiếp theo, gã áo đen triệu hoán đệ tử phân tán ở các nơi trong bí cảnh lại đây. Tuy rằng gã không thể khống chế bọn họ tàn sát nhau, loại mệnh lệnh đơn giản này vẫn không có vấn đề.

Sau đó, gã nhìn Giang Ngư dễ như trở bàn tay cắn nuốt sương xám trong thân thể các đệ tử này, làm gã không còn cảm ứng được nữa.

“Ngươi...” Gã áo đen hoang mang nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi thật sự là tu sĩ nhân loại à?”

Những sương xám này là oán linh ngã xuống lưu lạc vô số kỷ nguyên trong thời không, sinh linh bình thường trên đại lục sao có thể cắn nuốt chúng nó?

Giang Ngư không quan tâm đến gã, mà nói: “Người đều tới rồi?”

Gã áo đen: “Ừ.”

Giang Ngư: “Không đúng, còn có mấy trăm người không có tin tức đấy.”

Sắc mặt gã áo đen khó coi: “Ta có thể cảm ứng được, liên hệ được đều ở chỗ này.”

Triệu Gia liếc mắt đối chiếu danh sách, nói: “Ngư Trưởng lão, mấy trăm sư huynh sư tỷ kia sợ là gã không khống chế được.”

Nhìn kỹ là có thể biết được, mấy trăm người không có mặt cơ bản là tuyển thủ hạt giống của các đại tiên môn. Như sư đệ sư muội của Cơ Thanh Huyền, Hàm Nhu của Thái Hư Tiên Tông, vân vân… đều ở trong này.

Những đệ tử này tu vi cao, thiên phú độc đáo, càng có trọng bảo trong người, kẻ hèn sương xám sợ là thật sự không làm gì được bọn họ.

Giang Ngư gật gật đầu: “Được rồi.”

Nàng nhìn về phía gã áo đen: “Vậy ngươi mở bí cảnh ra đưa chúng ta đi ra ngoài trước.”

Gã áo đen dường như rất không cam tâm, nhưng cũng không nói thêm gì, đi đến trên đàn tế, đánh một đạo pháp quyết vào một chỗ nào đó.

Chỉ thấy trên đàn tế sáng lên linh quang ngũ sắc, một pháp trận khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Hóa ra trận pháp bí cảnh bị đặt ở nơi này.”

“Khó trách cuối cùng tên này trốn ở chỗ này.”

Gã áo đen sửa chữa mấy chỗ mắt trận, rất nhanh, một thông đạo lóe linh quang trống rỗng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Gã áo đen lạnh tanh nói: “Đi nơi này có thể ra ngoài. Hoặc là, trên người các ngươi đều mang theo linh ngọc truyền tống bí cảnh, bóp nát linh ngọc cũng có thể rời khỏi nơi này.”

Giang Ngư: “Làm thế nào chứng minh ngươi không gạt chúng ta? Lập Thiên Đạo thề ước đi.”

Có lẽ lần này gã áo đen thật sự không nói dối, nghe vậy lập tức dựng thẳng ba ngón tay lên thề: “Ta vừa nói nếu pháp trận truyền tống có sai lầm thì ta sẽ hồn phi phách tán.”

Có một đệ tử đứng ra: “Ta thử xem!”

Hắn không đợi mọi người ngăn cản, một chân bước vào trong thông đạo.

Sau một lát, hắn lại lần nữa từ trong thông đạo ra, cười nói: “Là thật! Ta đi ra ngoài, đó là Thái Hư Tiên Tông. Ta thấy các Trưởng lão rồi.”

Các đệ tử chịu đựng ở trong bí cảnh lâu như vậy, rốt cuộc có thể đi ra ngoài, sôi nổi lộ ra tươi cười:

“Thật tốt quá!”

“Đi! Đi! Đi!”

“Ngư Trưởng lão, vậy chúng ta đi trước?”

Không ít người đến tạm biệt Giang Ngư, Giang Ngư cười nói: “Đi thôi! Đi thôi! Ta đi theo ngay sau.”

Biết trên người nàng mang theo Bạch Ngọc tiên cung, mọi người rất yên tâm để nàng cản phía sau.

Chờ đến khi người đi gần hết rồi, Lam Tương vẫn luôn đi theo bên cạnh Giang Ngư cũng nói: “Ngư Trưởng lão, ta cũng đi đây.”

Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Đi thôi! Đi thôi! Chú ý thân thể.”

Lam Tương lộ ra một nụ cười với nàng: “Ta biết rồi.”

Nàng ta nói xong lập tức đi về phía thông đạo, hơi có vẻ gấp không chờ nổi.

Ngay vào lúc một chân sắp sửa rảo bước tiến vào trong thông đạo, Lam Tương dừng bước chân lại.

Nàng ta phát hiện mình không động đậy nổi.

Nàng ta xoay người phát hiện mấy chục người đứng phía sau mình là xếp ở sau còn chưa kịp đi, giờ phút này đều mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm nàng ta.

Hơn nữa, nàng ta phát hiện không gian bên cạnh mình mơ hồ dao động, những người này lại phong tỏa tất cả đường lui của nàng ta.

Lam Tương nhíu mày, kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?”

Vừa nói, nàng ra rất tự nhiên lùi về cạnh Giang Ngư.

“Nếu ta là ngươi thì sẽ ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích.”

Lúc này sắc mặt Giang Ngư đã không còn tươi cười ôn hòa, như đã dỡ xuống một chiếc mặt nạ nặng nề làm nàng cảm thấy rất mệt.

Nàng thậm chí lười tỏ vẻ: “Ngươi và gã áo đen có quan hệ gì? Hoặc là nói từ khi nào, người chạy từ người áo đen đến trên người Lam Tương sư tỷ thế?”

Lam Tương khó hiểu nhìn nàng: “Ta không biết ngươi đang nói gì cả.”

Giang Ngư lắc đầu: “Đừng giả vờ! Cái mùi hôi trên người của ngươi kia, cách thật xa ta đã ngửi được rồi.”

Lam Tương ngẩn ra, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó xem: “Từ ngày đầu tiên, ngươi đã phát hiện ta?”

Đông Sư Vân ở phía sau Giang Ngư đứng ra: “Không sai! Từ ngày đầu tiên, chúng ta đã phát hiện ngươi không phải Lam Tương chân chính!”

“Chẳng qua không biết rốt cuộc ngươi úp mở cái gì, mới diễn kịch theo ngươi. Sau đó lại phát hiện, ngươi đại khái muốn dùng thân phận Lam Tương rời đi. Chúng ta cũng thuận tiện phối hợp với ngươi diễn một vở kịch.”

Đông Sư Vân cười nói: “Cũng bỏ bớt không ít chuyện cho chúng ta.”

Lam Tương nhìn chằm chằm Giang Ngư, bên trong hai mắt dần dần ập lên một tầng sương đen.

Đông Sư Vân che ở trước mặt Giang Ngư: “Cẩn thận.”

Giang Ngư tất nhiên sẽ không thả lỏng, con người nguy hiểm nhất khi lâm vào tuyệt cảnh. Không ai biết được nó sẽ có át chủ bài gì khi tới thời khắc cuối cùng.

Nhưng rất hiển nhiên nàng lại lần nữa đánh giá cao thứ này.

Sương xám nồng đậm mang theo ác ý vô hạn từ dưới nền đất trào ra, muốn cuốn mọi người vào.

Sau khi vạch trần thân phận Lam Tương, Giang Ngư vẫn luôn là dáng vẻ nhàn nhạt, đến tận lúc này, lần đầu tiên nàng ngơ ngẩn.

Lam Tương lạnh lùng nói: “Biết ngươi có thể cắn nuốt sương xám, nhưng mà ngươi có thể cắn nuốt bao nhiêu chứ? Ác niệm vô hạn đến từ trong hư không, một nhân loại như ngươi thật sự có thể tiêu hóa hết bao nhiêu nào?”

Đông Sư Vân lập tức nói: “Ngư Trưởng lão, chúng ta mau vào Bạch Ngọc tiên cung!”

Lam Tương cười nhạo: “Vô dụng, đây là oán linh, một khi dính vào, cho dù đi nơi nào, các ngươi đều không thoát khỏi được.”

Giang Ngư tỉnh táo lại, kinh ngạc cảm thán nhìn nàng ta: “Ngươi thật là đối thủ không tồi.”

“Lam Tương”:?

Giang Ngư: Trước khi đi còn không quên đưa ta một bữa tiệc lớn, thật là hào phóng.

Lần trước hạt đậu xanh nhỏ bị nuôi đến kén chọn, à, hiện tại nên gọi mầm xanh nhỏ, không có đồ ăn ngon uể oải đã lâu.

Nàng quay đầu, nói với đám người Đông Sư Vân: “Trông nàng ta cho kỹ.”

Dứt lời, nàng nhắm mắt, tóc dài không gió tự bay, lực lượng vô hình từ trên người nàng tản ra, vui sướng nhằm về phía sương xám.

Lam Tương sung sướng nhìn nàng: “Vô dụng, ngươi cho rằng lần trước ăn nhiều như vậy là đủ rồi à?”

Đây là tất cả hàng dự trữ còn lại của nó.

Nó đã hiểu rõ, mình rất khó đào tẩu nữa. Một khi đã như vậy, trước khi chết, kéo một người ghét nhất cùng chết cũng không tồi.

Nó lạnh lùng nghĩ, đây là dục vọ.ng tham lam của con người nhỉ, mưu toan nuốt vào đồ mà thực lực căn bản không cho phép. Ai nói đạo tâm không tì vết, không có bất kỳ sơ hở nào chứ?

Ý cười trên khóe môi nàng ta, sau nửa canh giờ, dần dần biến mất.

Tốc độ sương xám trở nên loãng lấy mắt thường có thể thấy được, mà nữ nhân trước mặt vẫn là sắc mặt bình tĩnh, thần sắc không nhìn ra chút miễn cưỡng nào.

“Không thể nào...”

Giang Ngư đang dùng thần niệm giao lưu với mầm xanh nhỏ.

Nàng phát hiện, từ sau khi đậu xanh nhỏ biến thành mầm xanh nhỏ, sức ăn của nó càng lớn hơn nữa!

Không chỉ ăn càng nhiều, năng lượng từ hai mảnh lá con lọt ra cũng càng nhiều hơn. Cũng may tu vi của Giang Ngư tiến bộ, hơn nữa luyện hóa năng lượng cũng đã rất quen thuộc, lúc này mới không đến mức bị không chịu nổi.

Như thế, từ buổi chiều mãi cho đến màn đêm buông xuống, ánh trăng dâng lên.

Ánh trăng đầu tiên từ phía chân trời vẩy lên mọi người, chiếu rọi gương mặt trắng bệch của Lam Tương.

Sương xám đã loãng đến gần như không nhìn thấy.

“Không thể nào! Sao có người...”

Giọng nó đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy ánh trăng dừng ở trên người Giang Ngư, trong hư không ở đỉnh đầu Giang Ngư một ít ánh sáng b.ắn ra, nảy mầm, giãn ra, trong chốc lát trưởng thành một cây đại thụ cành lá tốt tươi.

Đại thụ nối thẳng vào chân trời, đến cả ánh trăng đều bị tầng tầng lớp lớp cành lá che khuất.

Nhưng ngay sau đó, ánh sáng của ánh trăng lại lần nữa xuyên qua cành lá, mọi người mới bừng tỉnh đại thụ này chỉ là một ảo ảnh mà không phải là tồn tại chân thật.

Đám người Đông Sư Vân tò mò nhìn cây đại thụ này, nhìn Giang Ngư còn đang nhắm mắt minh tưởng, trong lòng xẹt qua rất nhiều suy đoán.

Bọn họ không biết đại thụ này là gì, nhưng đều rất nhất trí cho rằng, dị tượng này tất nhiên là Ngư Trưởng lão gặp cơ duyên khó lường nào đó.

Chỉ có Lam Tương, trong nháy mắt nhìn đến thấy cây đại thụ này thì mặt trắng bệch lộ vẻ tuyệt vọng.

“Thập Phương...” Đám người Đông Sư Vân nghe nàng ta lẩm bẩm mấy chữ gì đó rồi điên cuồng cười ha ha: “Thế mà là ngươi! Khó trách! Khó trách!”

Nàng ta cười khặc khặc quái dị: “Ta không thể thành công, người khác cũng đừng mơ tưởng thành công!”

“Cùng đi chết, cùng đi chết đi!”

Ảo ảnh đại thụ kia run rẩy, cành lá rào rạt run rẩy, sau một lát, cây cối rung lên, cả cái cây hóa thành ánh sáng màu bạc, ẩn vào trong đất trời.

Cùng thời gian, thân thể gã áo đen và Lam Tương run lên, mềm mại ngã xuống.

Trên người hai người có năng lượng vô hình vô sắc nào đó, cũng theo ánh sáng màu bạc hóa thành hư vô, tan vào giữa đất trời.