Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 100




Trước đó Đan Lân không biết đi nơi nào chơi, ngày thứ mười mới trở về.

Tâm trạng cô bé không tồi, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt đảo qua thấy Giang Ngư ngồi cùng với Cơ Trường Linh, hiển nhiên rất vui vẻ.

“Tiểu Ngư.” Cô bé bổ nhào vào trong ngực Giang Ngư, cọ cọ nàng: “Thật nhiều ngày không gặp ngươi rồi.”

Hạc trắng thân mật ỷ lại như vậy dẫn tới mọi người sôi nổi ghé mắt.

Phản ứng lớn nhất, vẫn là người Thái Thương Tiên Tông.

Lại nói Thái Thương Tiên Tông, tuy rằng bọn họ cảm thấy Bạch Phượng có thể tìm được chủ nhân như Cơ Thanh Huyền, xem như cực kỳ viên mãn. Nhưng tư tâm, bọn họ vẫn rất tiếc Bạch Phượng không thể ở tại Thái Thương.

Thanh thần kiếm này ở Thái Thương mấy ngàn năm, trong lúc đó, không biết bao nhiêu Kiếm tu Thái Thương tiếp cận nó, muốn để thần kiếm nhận chủ, tất cả đều thất bại mà về.

Không có ai hiểu tính cách Bạch Phượng thế nào bằng Kiếm tu Thái Thương.

Bất thường, cổ quái, không thích gần gũi với người.

Nhớ năm đó bao nhiêu đệ tử trẻ lần đầu vào Kiếm Trủng, thoả thuê mãn nguyện tự nhận là có thể thuần phục thanh thần kiếm này, đều bị kiếm đánh cho vỡ đầu chảy máu.

Nhưng trước mắt???

Tiểu cô nương ngoan ngoãn mềm mại này???

Giang Ngư đã nhận ra nhiều tầm mắt phức tạp, một bàn tay nàng ôm Đan Lân, khó hiểu nhìn sang.

Chỉ thấy các Trưởng lão Thái Thương Tiên Tông đều dùng một loại ánh mắt kỳ diệu nhìn mình.

Nàng còn có thể nhận thấy được, huống chi là Đan Lân?

Tiểu cô nương cau mày nhìn sang, phát hiện thế mà đều là người quen.

Hung quang dâng lên trong mắt cô bé dần dần rút đi, chỉ có sắc mặt hung dữ nhìn bọn họ chằm chằm: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Nhóm Kiếm tu Thái Thương bị mắng một câu, ngược lại thầm nhẹ nhàng thở ra: Giọng điệu này, thần thái này, không sai, vẫn là kiếm linh bọn họ quen thuộc.

Trên mặt Kiếm Minh Trưởng lão mang theo ý cười: “Đan Lân, đã lâu không gặp. Ta vừa nói với Thanh Huyền, có thời gian các ngươi cùng nhau về Kiếm Trủng xem. Không ít bạn cũ của ngươi đều rất nhớ ngươi.”

Nói về tuổi tác, Đan Lân lớn hơn tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là các Trưởng lão Thái Thương Tiên Tông, bọn họ gần như là do Đan Lân nhìn trưởng thành.

Từ tiểu Kiếm tu mới nhập môn không lâu, nhiệt huyết xúc động, đánh nhau thua sẽ trộm trốn đi khóc cho đến trở nên thành thục, ổn trọng, dần dần trở thành trụ cột môn phái.

Kiếm linh trưởng thành khác với tu sĩ.

Lần đầu tiên Kiếm Minh Trưởng lão nhìn thấy kiếm linh Bạch Phượng, cô bé là một đám ánh sáng tính tình không tốt, thích trêu cợt bắt nạt mọi người. Mấy ngàn năm sau, trừ có thể hóa thành hình người, tính nết cô bé lại không thay đổi chút nào, vẫn là tiểu cô nương mãi không lớn.

Cho nên tình cảm của đám người Kiếm Minh Trưởng lão với Đan Lân rất phức tạp, như bạn bè như bạn chơi lại như vãn bối, chỉ duy nhất là không có ác ý. Đây cũng là lý do trước nay Cơ Thanh Huyền đều không hạn chế Đan Lân tiếp xúc với Thái Thương Tiên Tông.

Đan Lân vừa nghe, suy tư một lát, sảng khoái nói: “Được! Ta muốn dẫn Tiểu Ngư đi gặp các bạn của ta!”

Cô bé nghĩ vậy lập tức nổi lên hứng thú, bắt đầu giới thiệu bạn bè linh kiếm của mình ở Kiếm Trủng với Giang Ngư.

“Ta là lão đại của chúng nó.” Đan Lân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Tiểu Ngư, có phải ngươi còn chưa có linh kiếm bản mạng không? Vừa vặn đi tìm một thanh.”

Cô bé không hề cho rằng Giang Ngư sẽ tay không mà về, chúng nó đều sẽ rất thích Tiểu Ngư.

Cô bé nghĩ đến đương nhiên, mặt đám người Kiếm Minh Trưởng lão đều sắp tái cả rồi.

Cũng may Giang Ngư căn bản không có ý đó, cắt ngang trí tưởng tượng thỏa thuê của tiểu cô nương: “Ta muốn linh kiếm làm gì?”

Nàng sờ sờ đầu nhỏ của Đan Lân, cười nói: “Các bạn của Đan Lân chắc chắn cũng là danh kiếm rất lợi hại nhỉ. Ta thậm chí không phải Kiếm tu, để linh kiếm đi theo ta, thật uất ức mà.”

Đan Lân nhăn khuôn mặt nhỏ, rất khó phản bác. Cô bé chỉ nghĩ nhóm kiếm linh đều sẽ thích Giang Ngư, lại quên mất mỗi một thanh linh kiếm đều hy vọng mình có thể có một chủ nhân lợi hại, có thể làm mình phát huy uy năng lớn nhất.

“Ồ.” Cô bé thở dài, vỗ vỗ tay Giang Ngư: “Được rồi, ngươi không cần cũng đúng. Có ta là đủ rồi.”

Lời này lại chọc cho một đám Kiếm tu liên tiếp nhìn qua. Lúc này, bọn họ không chỉ nhìn Giang Ngư, còn sẽ lặng lẽ nhìn sắc mặt Cơ Trường Linh.

Ai cũng biết linh kiếm bản mạng có ý nghĩa thế nào với Kiếm tu, bọn họ thật sự không hiểu vì sao linh kiếm bản mạng của Cơ Thanh Huyền, lại có quan hệ với Giang Ngư thoạt nhìn còn tốt hơn cả chủ nhân?

Cơ Trường Linh mặc cho bọn họ xem, sắc mặt tự nhiên: “Sư muội được người thích, các ngươi học không tới.”

Nhóm Kiếm tu: “...”

Ê răng.

Bọn họ nhớ tới mình đã không có kiếm, cũng không có đạo lữ, cuối cùng căm giận dời ánh mắt đi.

*

Ngày thứ mười một của vòng thí luyện thứ nhất, xuất hiện trường hợp cướp đoạt tài nguyên đầu tiên.

Một đệ tử mặc trường bào màu đen thêu hoa văn dây leo kỳ dị, đánh lén một Kiếm tu Thái Thương Tiên Tông.

Đệ tử Thái Thương kia mới chém giết một con yêu thú, bị thương không nhẹ, linh lực cũng sắp hao hết. Tuy rằng thí luyện không cấm người ta cháy nhà mà đi hôi của nhưng thủ đoạn cũng không tránh khỏi có chút bỉ ổi.

Giang Ngư không kìm được nhìn sắc mặt người xung quanh, lại thấy sắc mặt tất cả Trưởng lão bình tĩnh, cũng không để cảnh này ở trong lòng.

Ngay cả Kiếm Minh Trưởng lão cũng chỉ bình luận một câu: “Đã bị thương thì nên tìm nơi ẩn nấp lẩn tránh nguy hiểm, không để mình bại lộ ở trong tầm mắt đối thủ. Hy vọng chuyến này, có thể cho cho hắn một bài học.”

Cũng may giữa đệ tử cũng không có thù hận, lại biết Trưởng lão các tông đều đang nhìn, đệ tử áo đen kia không đả thương tính mạng người, chỉ lấy chiến lợi phẩm, động tác thoăn thoắt, thân hình hai lên ba xuống biến mất ở bên trong rừng rậm.

Từ đó về sau, trong chiến trường cổ, đấu tranh giữa đệ tử các tông trở nên càng xảy ra thường xuyên, mấy đệ tử đại tông môn bắt đầu kết bạn mà đi.

Suất dự đại bỉ tiên môn vốn là lấy được bằng thực lực. Đệ tử đại tiên tông đông đảo, thiên tài cũng nhiều. Ví dụ như Thái Thanh Tiên Tông lần này có khoảng một ngàn đệ tử tham gia thí luyện.

Nhưng một vài tông môn nhỏ ở vùng xa xôi, trên dưới toàn tông môn có lẽ tìm còn chẳng ra nổi năm đệ tử đạt tới yêu cầu thấp nhất của đại bỉ tiên môn.

Như vậy không hạn chế tuổi, tu vi thí luyện, hiển nhiên đại tiên tông chiếm ưu thế tuyệt đối.

Giang Ngư có thể nhìn thấy một vài Trưởng lão tông môn nhỏ ngồi ở nơi xa đã có sắc mặt không được đẹp lắm.

Nhưng bọn họ không thể nói gì cả.

Bởi vì đại bỉ tiên môn, vốn chính là tam đại tiên tông dốc hết sức thúc đẩy. Mấy ngàn năm qua, mấy đại tiên tông bỏ linh châu lên sân khấu ra khen thưởng, những tông môn nhỏ này xem như là người được lợi ở đại bỉ tiên môn. Nếu trong môn có thể xuất hiện một vài thiên tài kinh tài tuyệt diễm, bọn họ cần tiêu hao tài nguyên tu luyện, tông môn nhỏ không cấp nổi.

Đại bỉ tiên môn chính là cơ hội lớn nhất cho những thiên tài này.

Nếu có thể tiến vào mười người đứng đầu, thậm chí một trăm, một ngàn người đứng đầu, bọn họ sẽ có cơ hội tiến vào tông môn lớn hơn nữa tu hành.

Đại tiên tông không ngại nhận đệ tử thiên tài đến từ tông môn nhỏ.

Cho nên nếu đệ tử đó lựa chọn trở thành đệ tử đại tông, môn phái bồi dưỡng hắn sẽ có thể được tài nguyên khen thưởng phong phú.

Nếu không nỡ rời tông môn của mình, bọn họ cũng có thể ở đại tông môn tu hành, được tu sĩ cấp cao chỉ điểm. Chỉ là hằng ngày tu luyện cần công pháp linh khí thì cần tự mình làm nhiệm vụ đạt được.

*

Chử Linh Hương đã cùng không ít đồng môn tụ tập, trong đó bao gồm Cơ Linh Tuyết. Giang Ngư nhìn thấy, cũng thoải mái hơn.

Sở dĩ thoải mái hơn là bởi vì bọn họ nhiều người, an toàn bản thân sẽ có bảo đảm. Nhưng tương ứng, nhiều người tụ ở một chỗ như vậy, còn là đệ tử Thái Thanh rõ ràng chính là “dê béo” trong mắt những người khác.

Môn phái nhỏ cũng không phải là không có thủ đoạn đối kháng tiên tông, đó chính là kết liên minh. Đệ tử tinh anh mấy môn phái nhỏ tụ tập ở một chỗ, cũng là một lực lượng không thể bỏ qua.

Đệ tử hội tụ với nhau, chia sẻ tin tức với nhau thì càng dễ dàng tìm được những người khác.

Ngày thí luyện thứ hai mươi, đội ngũ Thái Thanh Tiên Tông của Chử Linh Hương gặp một đám đệ tử nhiều môn phái hội tụ thành đội ngũ.

Giang Ngư chú ý đến sư muội biết nhóm Linh Hương phát hiện một chỗ di chỉ cổ cung, đang muốn tiến vào tìm tòi đến cùng.

Hai bên chạm mặt, không biết là không rõ ràng đối phương sâu cạn, hay là cố kỵ cái gì mà cũng không xảy ra xung đột.

Một hàng đệ tử Thái Thanh vào di chỉ cung điện.

Trưởng lão Thái Hư Tiên Tông bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Chỗ di chỉ cổ cung này xem trận văn tổn hại bên ngoài đã biết không tầm thường.”

Hồng Quang Trưởng lão trước sau như một ôn hòa: “Loại di chỉ cổ cung này thường thường cất giấu vô số hung hiểm. Mặc dù bị thời gian phá hủy mười không còn một, cũng đủ cho bọn nhỏ ăn đủ đau khổ.”

Hồng Quang Trưởng lão nói không sai chút nào, bên trong di chỉ cung điện cũ nát kia ngoài sát trận gần như hết linh lực, thế mà còn cất giấu hai thủ vệ cảnh giới Hóa Thần!

Nếu là thủ vệ thời kỳ toàn thịnh, đám người Chử Linh Hương sợ là phải lập tức bóp nát linh ngọc truyền tống ra.

May mà khoảng cách cổ chiến trường đến giờ đã vạn năm, thân thể hai thủ vệ này sớm đã tử vong, bên trong thân thể chỉ dư một chút tàn hồn, có thể phát huy ra thực lực không đủ một phần mười.

Nhưng dù vậy, uy năng cảnh giới Hóa Thần cũng không phải là một đám đệ tử phần lớn mới Kim Đan có thể ngăn cản được.

Giang Ngư chứng kiến đám người Chử Linh Hương ác chiến mấy ngày, cuối cùng đánh bại hai thủ vệ kia.

Nhưng mà, đệ tử Thái Thanh Tiên Tông còn chưa kịp xem đồ vật mà thủ vệ trông coi, đã bị một đám người nhanh chân đến trước.

Đúng là một đám đệ tử các tông môn rải rác đã gặp mấy ngày trước đó.

Lúc này trên người đệ tử Thái Thanh gần như đều đã bị thương, mà tinh thần bên đối diện phấn chấn, linh khí đầy đủ, hiển nhiên đang ở trạng thái toàn thịnh.

Tình cảnh này, mọi người Thái Thanh nào còn không rõ?

Nhất thời có một đệ tử giận dữ nói: “Các ngươi sớm biết rằng có di chỉ cổ cung ở đây, cố ý chờ chúng ta vào trước ra sức, các ngươi ở phía sau nhặt trái cây!”

Đệ tử cầm đầu bên kia chính là một vị Nguyên Anh Kỳ, nghe vậy cười nói: “Vị sư huynh Thái Thanh này hiểu lầm chúng ta rồi. Chúng ta chỉ vừa lúc tìm được nơi này.”

Một đám hai mươi người Chử Linh Hương ở nơi này, phần đông là đệ tử mới dưới trăm tuổi ở Thái Thanh. Bọn họ ở vòng thí luyện đầu tiên cực kỳ thiệt thòi, mới có thể kết tổ đội. Đệ tử hạch tâm thực lực mạnh mẽ bảy phong chân chính hướng về mười vị trí đầu, đều là đơn đả độc đấu.

Cầm đầu đội ngũ chính là một đệ tử Kiếm Phong, tên là Trọng Kiệt, cũng là tu vi Nguyên Anh Kỳ. Mới vừa rồi đánh với thủ vệ Hóa Thần, hắn ra sức nhiều nhất, thương thế cũng nặng nhất.

Giờ phút này nghe được bên đối diện nói, hắn khụ một tiếng, khóe môi tràn ra máu tươi, chậm rãi nói: “Các vị tiên hữu, thủ vệ Hóa Thần này là chúng ta hợp lực chém giết. Bảo vật bên trong cổ cung này chúng ta bằng lòng chia ra một nửa nhường cho các vị, như thế nào?”

Đối diện lại cười ha ha: “Bảo vật bí cảnh, người có duyên thì lấy. Gần đây, chúng ta chỉ nhìn thấy thủ vệ Hóa Thần đã ngã xuống, ai biết có phải các ngươi làm hay không?”

Đám người Chử Linh Hương đã không nhịn được lộ ra vẻ phẫn nộ, hiển nhiên là bị lời nói không biết xấu hổ này làm cho tức giận rồi.

Chử Linh Hương không kiềm được nói: “Trên người thủ vệ kia còn có vết thương do chúng ta tạo thành, đây là chứng cứ.”

Đối diện lại hiển nhiên lười nhiều lời với bọn họ, phất tay đi vào lấy bảo vật, lạnh lùng nói: “Bên trong bí cảnh không chú ý giao tình nhân nghĩa, thứ này nếu để chúng ta gặp được, vậy tất cả đều là của chúng ta.”

Có đệ tử không kiềm nén được muốn rút kiếm, bị Trọng Kiệt cản lại. Hắn nhắm mắt, nói: “Giờ phút này chúng ta đều là nỏ mạnh hết đà, không nên động thủ.”

Những người đó đúng đều chỉ vì bảo vật, bởi vì vòng thứ nhất thí luyện, thứ tự là tính điểm dựa theo những thứ đoạt được bên trong bí cảnh.

Vòng thứ nhất được càng nhiều điểm thì sẽ chiếm càng nhiều ưu thế ở đợt tỷ thí thứ hai.

Mặt đám người Trọng Kiệt trầm như nước, nhìn chằm chằm những người đó cầm đồ rời đi.

Một đệ tử ngồi ở phía sau Trọng Kiệt không nhịn nổi mắng một tiếng: “Tiểu nhân!”

Lời này lại như chạm đến thứ gì, trong đoàn người đối diện bỗng nhiên có hai người quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nói cái gì?”

Có thể từ bên trong mấy chục vạn đệ tử Thái Thanh trổ hết tài năng tham gia đại bỉ tiên môn, có ai không phải con cưng của trời. Ai đã từng chịu uất ức như này?

Tên đệ tử kia lập tức mắng: “Thế nào, dám làm không dám nhận à? Các ngươi chính là tiểu nhân! Kẻ trộm! Quân ăn cướp!”

“Nhóc con, ngươi tìm đánh!”

“...”

Giang Ngư trợn mắt há mồm nhìn hai đám người bỗng nhiên đánh nhau.

Nàng mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, xoay đầu: “Sư huynh...”

Sắc mặt Cơ Trường Linh nghiêm túc: “Những người đó là cố ý.”

Giang Ngư cũng cảm thấy như thế, nàng khó hiểu: “Bọn họ đắc tội Thái Thanh Tiên Tông như vậy, là muốn làm gì...”

Nàng đứng lên từ trên chỗ ngồi.

Đám người Hồng Quang Trưởng lão cũng từ ghế dựa đứng lên.

Ngay sau đó, linh quang không ngừng sáng lên, vài đệ tử Thái Thanh bóp nát truyền tống phù, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Giang Ngư bất chấp những người khác, lắc mình một cái đi tới trên đài: “Linh Hương!”

Chử Linh Hương ôm miệng vết thương đang chảy máu rào rạt, Giang Ngư vội vàng độ linh lực cầm máu cho nàng ất, lại đút cho nàng ấy một viên đan dược.

Trạng thái những đệ tử khác cũng không tốt hơn Chử Linh Hương, trên người đều là vết thương trí mạng.

Những đệ tử ở phe đối diện đó thế mà hạ tử thủ với đồng đạo ở bên trong thí luyện!

Cũng may nơi này đều Trưởng lão các đại tiên tông, tu vi thâm hậu, Dược tu cũng có không ít, sôi nổi ra tay bảo vệ tính mạng mọi người.

Nhưng mà Thái Thanh còn chưa kịp đi tìm mấy Trưởng lão tông môn kia chất vấn, trên chiến trường cổ, cảnh tượng y hệt đã bắt đầu liên tục diễn ra.

Trên đài không ngừng có đệ tử trọng thương truyền tống về.

Điều này tuyệt đối không thích hợp.

Hồng Quang Trưởng lão nhìn về phía Tông chủ Thái Hư: “Thí luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta yêu cầu Thái Hư ngưng hẳn lần thí luyện này, để các đệ tử ra ngoài hết.”

Tông chủ Thái Hư gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng, giơ tay, đánh ra hai luồng pháp quyết.

Lại qua một khắc, mặt ông ta trầm như nước.

“Pháp quyết mất đi hiệu lực.” Ông ta trầm giọng nói: “Ta không thể truyền lệnh vào, cũng không thể đóng cửa bí cảnh.”