Cá Mặn Sau Khi Làm Lơ Hệ Thống Yêu Đương Bạo Hồng Rồi

Chương 42: Cơm mềm rất thơm, tôi nghiện rồi




Khi thấy Ninh Tiểu Ngư tặng 100 tệ cho Thẩm Ước Ước, vẻ mặt của Ninh Du Vi không được tốt.

Có lẽ điều này là do cô ta là em gái ruột của Ninh Tiểu Ngư, nhưng cô ta lại không nhận được đồng nào từ chị mình.

Ninh Tiểu Ngư gần đây có chút nổi tiếng, liền không biết lấy lòng cô ta?

Dù cho Ninh Du Vi nghĩ gì trong đầu, thì Ninh Tiểu Ngư thực sự chưa bao giờ nhớ đến em gái ruột của mình để tặng tiền bạn bè.

Tặng tiền bạn bè?

Không có khả năng, còn lại miễn cưỡng đủ để cô dùng, không có chuyện tặng nữa.

Sau khi đổi một phần tiền thưởng thành tiền thật từ đạo diễn, Ninh Tiểu Ngư sử dụng số tiền này để đi ăn uống.

Tàu hũ thúi thơm ngon trong khu du lịch, mua.

Chim cút nhỏ nướng ngon, mua.

Kẹo hồ lô cũng ngon, mua.

Sau khi ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cô muốn mua một phần trái cây để giải nhiệt.

Chỉ trong thời gian ngắn, Ninh Tiểu Ngư đã tiêu hết 50 tệ.

[Nếu cứ tiếp tục chi tiêu như vậy, dù có 1580 tệ, Tiểu Ngư cũng hoàn toàn không thấy nhiều. Cho nên dưới tình huống như vậy, việc cô ấy tặng 700 tệ ra ngoài, vua cá mặn thật sự quá tốt đẹp!]

[Ngọt quá đi!]

[Ngọt như nhau.]

Hệ thống tình yêu lại gáy vang trời lần nữa: [wow, cô gái, nhiều người cũng thấy ngọt giống tôi. Đường hôm nay cực kỳ ngọt ngào, ngọt đến đường truyền của tui luôn.]

Không thể phủ nhận, hệ thống tình yêu ham thích lướt weibo đã biến thành một hệ thống tình yêu đầy dầu mỡ. Nó có thể nói những lời âu yếm đến rùng mình, trong đó cụm từ “ngọt đến trong lòng” là từ trên mạng. Nó không có trái tim nên nó đổi thành “đường truyền“. Nó còn tự học cách chỉnh sửa nữa cơ.

Ninh Tiểu Ngư đã học được cách làm lơ hệ thống tình yêu từ rất sớm.

Hệ thống tình yêu càng gáy to hơn, càng cần phớt lờ nó. Nếu không, nó sẽ lải nhải không ngừng, rất phiền phức.

Cầm một túi đồ ăn ngon, Ninh Tiểu Ngư trở về chỗ ở.

Để tiết kiệm chi phí ở trọ, cô ở chung phòng với Thẩm Ước Ước, mỗi người trả 50 tệ mỗi ngày.

Nhờ đó, họ có nhiều tiền để chi tiêu cho ăn uống và giải trí hơn.

Đêm khi nằm trên giường, Thẩm Ước Ước không thể kìm nén được sự tò mò bèn hỏi: “Tiểu Ngư, cậu làm cách nào mà xúc được nhiều tiền bạn bè như vậy?”

Ninh Tiểu Ngư không muốn giải thích quá nhiều, cô cũng thấy tự hào về bản thân. Cô trả lời nhanh chóng: “Đó là tài năng bẩm sinh của tớ.”

Thẩm Ước Ước ừm một tiếng, cũng không đi sâu vào chủ đề đó, câu hỏi của cô ấy chỉ là thuận miệng, điều cô ấy thực sự muốn hỏi là vấn đề tiếp theo.

Cô ấy giảm giọng, hỏi nhỏ: “Tiểu Ngư, hiện tại cậu và ảnh đế là tình huống gì vậy?”

Không thể phủ nhận, mỗi người đều có lòng tò mò.

Ngay cả Thẩm Ước Ước, người làm việc trong giới giải trí, cũng không phải là ngoại lệ. Trước đây cô ấy không quen biết nhiều về Ninh Tiểu Ngư,nên có những vấn đề cô ấy không dám hỏi, nhưng giờ đây cô ấy đã quen biết Ninh Tiểu Ngư hơn, nên cũng lớn gan hơn, thậm chí vấn đề riêng tư của Ninh Tiểu Ngư, cô ấy cũng dám hỏi.

Ninh Tiểu Ngư mơ hồ trả lời: “Không có tình huống gì cả.”

Thẩm Ước Ước không nhịn được mà hỏi lại: “Không có tình huống? Thật à?”

Ninh Tiểu Ngư ừ một tiếng, hệ thống tình yêu không nhịn được mà lầm bầm: [Có một ký chủ chậm hiểu, phải tự mình cố gắng kiếm kẹo tự thưởng cho bản thân.]

Thẩm Ước Ước muốn tiếp tục hỏi nhưng bất ngờ lúc này… cô ấy nghe được tiếng hít thở có quy luật từ phía Ninh Tiểu Ngư

Trái tim cá mặn rộng lớn, hằng ngày không gặp chuyện kích động, không gặp chuyện phiền não, do đó cô không bị suy nghĩ nhiều và ngủ một cách dễ dàng.

Thấy Ninh Tiểu Ngư đã ngủ, Thẩm Ước Ước cũng hơi ghen tị với cô.

Trong giới giải trí, có rất ít người như Ninh Tiểu Ngư, một người không ganh đua hay ghen tỵ, những người có tâm hồn tốt như cô thì còn hiếm hơn nữa.

Xem ra cô ấy phải học hỏi từ Ninh Tiểu Ngư, không nên suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng chữa khỏi bệnh mất ngủ.

Ngày hôm sau, Ninh Tiểu Ngư dành 10 tệ để mua một phần bánh bao nhỏ, 3 tệ để mua đậu nành hầm, còn mua thêm một quả trứng luộc vì cô cần nhiều dinh dưỡng vào buổi sáng. Khán giả rất vui mừng khi so sánh bữa sáng của cô với bữa sáng của những người khác.

[Cười chết, mấy vị khách mời kia đã dùng hết tiền rồi, nhưng kết quả lại không bằng bữa sáng của Ninh Tiểu Ngư.]

[Tsk tsk, bữa sáng của Tiểu Ngư cũng rất đa dạng nữa.]

Ninh Tiểu Ngư đang ăn sáng một mình, không phát hiện Lục Kinh Độ đã ngồi bên cạnh cô.

Lục Kinh Độ ăn một miếng đậu nành hấp, khoé môi cong lên nhẹ nhàng, như đang nói cho chính mình hay cho ai đó nghe: “Rất thơm.”

[Ah, ảnh anh có thể giải thích rõ hơn không? Hương vị của bữa sáng là gì vậy? Là đậu thơm, hay cái khác thơm?]

Ảnh đế: Cảm ơn vì đã mời, cơm mềm rất thơm, tôi nghiện rồi.]

[Ai mà không thích cơm mềm chứ? Phú bà hãy nhìn tôi đi!]