Cá Mặn Sau Khi Làm Lơ Hệ Thống Yêu Đương Bạo Hồng Rồi

Chương 26: Thể hiện ham muốn chiếm hữu của bồ




Dung mạo của Hương Hương là sự kết hợp từ những ưu điểm của cha mẹ, đôi mắt nai tơ trong trẻo như nước hồ mùa thu.

Mà Ninh Tiểu Ngư ngày thường tuy lười đi trang điểm, nhưng hai con ngươi cũng thanh triệt sạch sẽ.

Bị hai đôi mắt thuần khiết như vậy nhìn chằm chằm không chớp……

Cho dù không làm được thì cũng phải được.

Chỉ có thể lên xe.

Lục Kinh Độ chưa từng lái xe ba bánh bao giờ, nhưng nói ra thì lái xe ba bánh và xe bình thường cũng không có gì khác biệt lắm.

Tuy nhiên vẫn có một số chỗ nhỏ không giống nhau, lái xe ba bánh không cần bằng lái, tốc độ chậm một chút hẳn sẽ không gây nên sự cố gì lớn.

Lục Kinh Độ từng lái Bugatti, Pagani, còn xe ba bánh mấy nghìn tệ thì đây là lần đầu tiên.

Lăng Tử Cách theo bản năng hỏi, “Mọi người lái xe ba bánh qua hay sao?”

Lục Kinh Độ ừ một tiếng, sau đó bước nhanh về phía của Ninh Tiểu Ngư.

Dưới ánh mắt “anh làm được” của Ninh Tiểu Ngư, cùng với đôi mắt sáng long lanh của Hương Hương, hắn im lặng vài giây, sau đó nhấc chân ngồi lên xe.

【 Lần đầu tiên thấy ảnh đế lái xe ba bánh! 】

【 Hình ảnh này cần được bảo tồn vĩnh viễn! 】

【 Cười chết, tại sao anh tui lái xe ba bánh lại vẫn ngầu như lái Maserati vậy. 】

Sau khi nổ máy thử một lát để chắc chắn rằng không có vấn đề gì, xe ba bánh thịch thịch thịch chậm rãi rời đi.

Xe ba bánh tuy đúng là chậm vô cùng, nhưng chậm thế nào đi nữa thì vẫn cứ nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn so với đi bộ, hơn nữa nhìn qua có vẻ cũng rất an toàn.

Mà trên thùng xe có hai con cá mặn một lớn một nhỏ đang ngồi.

Cá mặn trông khá tự tại, thoải mái dễ chịu vắt chéo chân, cá mặn còn hơi chưa quen lắm, dựa sát vào bên người Ninh Tiểu Ngư, tìm kiếm điểm tựa.

Một nhìn chiếc xe ba bánh xa dần xa dần, thộn mặt nhìn nhau mất mấy giây.

Cuối cùng, vẫn là Hi Nhụy mở miệng đầu tiên, “Đạo diễn, còn xe ba bánh khác không?”

“Còn có một chiếc chạy bằng sức người.”

Hi Nhụy vội nói nhanh, “Dùng sức người cũng được.”

Dùng sức người tức là phải đạp bằng chân, khá mệt, nhưng vẫn tốt chán so với đi bộ.

Chỉ trong một nốt nhạc, chiếc xe ba bánh chạy bằng cơm duy nhất đã bị nhóm Hi Nhụy đưa đi.

Những người còn lại chỉ có thể đi bộ.

Đất trời đã loạn lạc, rối ren.

Lúc đi được 5 km, gót chân của Ninh Du Vi đã bị ma sát tới mức phồng rộp. Bình thường cô ấy đi ra ngoài đều có xe chuyên dụng đón đưa, lâu lắm rồi chưa từng đi bộ một quãng đường dài như vậy.

Chân đau đến độ đi thêm một bước là trên vai thêm một gánh nặng ngàn cân.

Thừa dịp nghỉ ngơi giữa đường, Ninh Du Vi gọi một cuộc điện thoại cho người đại diện, “Thả phốt của Ninh Tiểu Ngư ra.” Cô không muốn nhìn Ninh Tiểu Ngư sống thoải mái tự tại như vậy!

Dựa vào đâu mà cô phải đi bộ trong khi Ninh Tiểu Ngư có thể ngồi xe ba bánh chung với Lục Kinh Độ?

Nghe được câu nói này của Ninh Du Vi, người đại diện của cô im lặng trong chốc lát mới đáp, “Ninh Tiểu Ngư không có phốt gì cả.”

Không có phốt? Lăn lộn trong cái giới này sao có thể không có phốt?

Ngay cả cô cũng có mấy tin “giở thói ngôi sao”, “không kính nghiệp” chỉ trực chờ tuôn ra, chỉ là tất cả đều đã bị đè xuống hết mà thôi.

Ninh Du Vi hít sâu một hơi, “Sao có thể không không có phốt? Chắc chắn là do cô không chịu tra kỹ càng.”

Người đại diện của cô thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo một tia phức tạp, cũng không biết là thấy người nọ thú vị hay là đang cảng thán, “ Cái cô Ninh Tiểu Ngư …… Không hề có chí cầu tiến, bạn thân trong giới không nhiều lắm, bình thường gần như không tham gia tiệc tùng. Cô ấy không trang điểm, cũng không chủ động lân la đến chỗ các nhà đầu tư, đạo diễn nổi tiếng

Mấy năm nay cô ấy ở trong ngành lăn lộn, nhưng chẳng có mấy nhà sản xuất lớn biết đến tên tuổi của cô ấy.

Lúc trước khi cô ấy chỉ có mấy mống fan, có thể nói là không có tương tác gì với fan, hiện tại fan của cô ấy cả triệu người, cô ấy cũng không tương tác với fan, không hề có mấy tin tức trái chiều như ngủ với fan nam hay giao dịch mập mờ gì.”

Tóm lại Ninh Tiểu Ngư là một con cá mặn lười đến mức phốt cũng không có.

Đúng là cá mặn tới độ khiến người khác giận sôi!

Ninh Du Vi nhấp môi, “Chẳng lẽ đến cả ảnh trông thật mà giả dẫn hướng người xem nghĩ rằng cô ta đang bí mật yêu đương với ai đó sao? Tốt xấu gì cô ta cũng từng diễn nhiều web drama như vậy, tuy đều là vai nhỏ, nhưng kiểu gì cũng phải có ảnh liên hoan với đoàn phim chứ?”

Nghe nói vậy, thời gian người đại diện phía bên kia điện thoại im lặng lại càng lâu hơn.

Cuối cùng, đối phương thở dài một tiếng, “Có thì có đó. Nhưng lần nào cô ấy cũng là người cuối cùng rời đi, căn bản không có cơ hội đứng chung khung hình với diễn viên nam, thỉnh thoảng thì sẽ có đấy, nhưng cũng là ảnh cô ấy bỏ hay tay vào túi áo, dáng vẻ như đã ăn no lắm, ăn ngon lắm. Em cảm thấy chị thả ảnh này ra ngoài, dân mạng sẽ tin đây là ảnh chụp người yêu với nhau sao?”

Một con cá mặn khó hiểu phong tình, ngay từ đầu đã không hề có chút cảm giác CP nào với mấy nam minh tinh đó.

Ninh Du Vi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy mấy tin như mắc bệnh ngôi sao, không xuất hiện đúng giờ thì sao?”

“Mắc bệnh ngôi sao? Cô ấy khi đó chỉ là tuyến 18, mắc bệnh ngôi sao kiểu gì? Không đúng giờ thì càng không có, các vai diễn của cô ấy gần như toàn bộ đều là nhân vật không có lời thoại, quay không bao lâu đã xong béng rồi.”

Cho nên, Ninh Tiểu Ngư thật sự không hề có phốt nào?

Ninh Du Vi không muốn cho qua. Nhưng thân là em gái cùng cha cùng mẹ với Ninh Tiểu Ngư i, có một số việc cô tiện ra tay. Nếu Ninh Tiểu Ngư chó cùng rứt giậu, tuồn ra chuyện mẹ cô ngại bần ái phú, bỏ chồng bỏ con gả vào hào môn kia, vậy thì ai cũng không hơn được ai.

Mẹ cô và Ninh Châm giằng co với nhau trong hôn nhân đến tận mười mấy năm, những chuyện cũ đó, nếu có người rắp tâm đi tra xét, hẳn không thể giấu nổi.

Nếu cô đã không tiện làm, vậy thì để cô bạn thân hiếu thắng lại thích hành hạ người khác kia của cô tới làm.

_

Ở một diễn biến khác, Ninh Tiểu Ngư ngồi trên thùng xe, nghe tiếng thịch thịch thịch của xe ba bánh, lôi ra từ trong túi xách một gói hạt khô ăn nhẹ.

Cô nhìn thoáng qua Hương Hương, nói, “Hạt khô quá cứng, tuổi của em còn nhỏ, không ăn được.” Tiếp theo, dưới ánh mắt sáng long lanh của Hương Hương, cô vui vẻ ăn thứ đồ ăn “không tốt” này.

Đợi tới khi Ninh Tiểu Ngư ăn hết một gói, quãng đường dài mười km cuối cùng cũng kết thúc.

Mà ở đó có bốn ông bố mỗi người một vẻ khác nhau, cùng với mấy chục nhân viên công tác của show《 Hello baba 》.

Vừa nhìn thấy Hoắc Sính, Hương Hương vội ngây ngô nói, “Bố ơi.”

Hoắc Sính ừ một tiếng, bước sang đây bế Hương Hương xuống khỏi thùng xe.

Hương Hương nghiêng đầu sang, dán dán vào người bố yêu, ấm cả lòng.

Các ông bố khác cũng đi đến hỏi, “Những người khác đâu rồi nhỉ?”

Ninh Tiểu Ngư ném vỏ vào thùng rác bên cạnh, phủi phủi tay, nói, “Bọn họ còn đang trên đường đi.”

Rất nhanh đã trôi qua một tiếng đồng hồ nữa, các khách mời rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn.

Gần đó có một căn homestay, ekip chương trình đã đặt phòng trước. Hôm nay khách mời của cả hai show đều sẽ ở nơi này.

Khó khăn lắm mới có thể liên kết một lần, đương nhiên sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

Bởi vì hầu hết các khách mời đi bộ đến nơi, cho nên đạo diễn cho hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi.

Trong lúc này, Ninh Tiểu Ngư hạnh phúc nằm ở trên ghế nằm nghe mấy khách mời khác nói chuyện phiếm, cũng không gia nhập.

Lúc này, một ông bố đột nhiên cue cô, “Vị này khách mời trông rất quen thuộc.”

Ninh Tiểu Ngư nâng mi lên, dùng ngón tay chỉ chính mình, “Tôi sao?”

Ông bố nọ cười gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Ninh Tiểu Ngư lười gia nhập vào đề tài của bọn họ, khô cằn ồ một tiếng. Bình thường hễ nói “Ồ”, không một cuộc đối thoại đơn giản nào có thể tiếp tục nổi.

Nhưng nhìn thấy ông bố này, cô cũng lờ mờ có cảm giác đối phương cũng rất quen thuộc.

【 Hệ thống yêu đương không mấy hứng thú nói: Đương nhiên quen thuộc chứ sao không, về mặt huyết thống thì đây chính là anh họ bên nội của bồ đó. 】

Anh họ bên nội?

Ninh Tiểu Ngư nhất thời có hơi ngoài ý muốn.

Tuy rằng cô không có tham dự cuộc nói chuyện này, nhưng qua quãng thời gian bọn họ hàn huyên với nhau, cô cũng đã có hiểu biết tổng quát về thân phận của 4 ông bố này.

Trong những người ở đây trừ tổng giám đốc Hoắc ra thì vị tổng giám đốc Ninh này là kẻ có năng lực nhất, cũng kiếm nhiều tiền nhất.

Nghe nói, tổng giám đốc Ninh đang kinh doanh một tập đoàn gia tộc đã truyền thừa được ba đời, bọn họ trước kia vẫn luôn phát triển ở ngoại quốc, đến năm nay cả gia đình mới có ý muốn về nước.

Tập đoàn gia tộc?

Hệ thống yêu đương không mấy tò mò đối với chuyện không thể gặm đường, nhưng việc này dù sao cũng có quan hệ với ký chủ của nó, nó chỉ có thể tiếp tục nói, 【 Không sai. Tập đoàn này thành lập vào năm 1902, đến nay đã được hơn trăm năm. Những tập đoàn nào có thể trụ được trăm năm đều là tập đoàn phát triển ra đến nước ngoài. 】

Thì?

【 Ngữ điệu của hệ thống yêu đương rất đỗi bình dị, không hề nhốn nháo như trước:Thì, nếu bố của bồ không đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, vậy bồ sẽ là một phú tam đại hàng thật giá thật. 】

Ồ, bố đoạn tuyệt quan hệ với người nhà?

Thế cũng chẳng làm sao.

Một tí tẹo tò mò của Ninh Tiểu Ngư vừa được khơi ra của lập tức liền biến mất không tung tích.

Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy hẳn cũng không thể tính là thân thích.

Thấy ký chủ trông còn ít hứng thú hơn cả nó, hệ thống yêu đương đột nhiên lại muốn buôn thêm về đề tài này một chút.

【 Thiếu nữ, chẳng lẽ bồ không muốn hỏi tại sao bố của bồ lại đoạn tuyệt quan hệ với người nhà sao? 】

Bố của Ninh Tiểu Ngư đã làm người thực vật được bảy năm, trong bảy năm này, trừ cô ra, chưa từng có ai đi thăm ông ấy bao giờ.

Từ lúc cô còn rất nhỏ, cô đã biết cô không có họ hàng gì bên nội.

Bố cô cũng chưa từng nhắc đến người nhà của mình.

Nếu không nhắc đến, vậy thì có nghĩa là không cần phải nhắc đến.

Ninh Tiểu Ngư nhún vai, “Không muốn. Nhưng có lẽ ta đã biết đáp án rồi.”

Hệ thống yêu đương có chút hiếu kỳ hỏi, 【 Là tại sao? 】

“Có dính dáng tới Trương nữ sĩ, đúng không?”

Trừ nguyên nhân này ra, Ninh Tiểu Ngư không thể nghĩ tới lý do nào khác.

【 Đúng chóc. 】

Nếu như vậy, vậy mọi chuyện cũng đã rõ ràng sáng tỏ.

Trương nữ sĩ đại khái là không biết thân phận thật sự của bố Ninh, bằng không bà ta đã sớm khuyên nhủ bố Ninh nhận lại người thân. Mà bố Ninh phụ thì do qua lại với Trương nữ sĩ nên làm trái với mong muốn của gia đình, thậm chí không hề do dự làm căng với người nhà.

Cô vốn cho rằng bố mình đã trả giá đủ nhiều, nhưng không ngờ ông ấy còn có một đoạn quá khứ như vậy.

【 Hệ thống yêu đương mặt Thống nhạt nhẽo nói: Ông nội cô bây giờ tuổi đã lớn, có chút không yên lòng con trai út, muốn biết gần đây ông ấy sống tốt hay không. Cả nhà bọn họ một nhà là vì bố cô nên mới quyết định về nước phát triển. 】

Ninh Tiểu Ngư ồ một tiếng, tỏ vẻ đã nghe được. Nói cho cùng, đây là chuyện của bố cô, không liên quan tới cô.

Có muốn nhận lại người nhà hay không thì cũng phải đợi đến lúc bố cô tỉnh mới có thể nói được.

Mà biểu hiện của hệ thống yêu đương đối việc này càng tỏ vẻ không-sao-cả.

Nhận lại người nhà thì làm sao nào? Cũng không thể phát đường cho nó ăn.

Còn về tài sản sản mà người kia muốn để lại cho con trai, con của con trai……

Nó cũng rất lắm tiền đó, chỉ cần ký chủ chuyên tâm làm nhiệm vụ, không cần biết là bao nhiêu nó cũng lấy ra được.

Vì thế, một chuyện tốt được coi là “trên trời đột nhiên rơi xuống bánh có nhân”, đột nhiên biến thành phú tam đại đối với người thường, trong mắt Ninh Tiểu Ngư và hệ thống yêu lại không có chút lực hấp dẫn nào.

Chuyện này cứ vậy mà lẳng lặng trôi qua.

Mà bọn họ lúc này còn không biết, người nhà họ Ninh coi chuyện tìm người này thành một chuyện quan trọng bậc nhất.

-

Sau khi hai giờ nghỉ ngơi chấm dứt, ekip chương trình bố trí một nhiệm vụ cho các khách mời đang ngồi tại đây.

“Sức sống bắt nguồn từ vận động. Mời các vị khách quý ở đây biểu diễn môn thể thao mà mình thành thạo nhất, để làm gương tốt cho các bạn nhỏ. Để các bé cưng yêu thích vận động từ bé, hiểu được ý nghĩa của việc rèn luyện thân thể.”

Nhiệm vụ này không hề khó đối với các khách mời.

Còn không phải chỉ là thể thao thôi sao? Ai mà không biết chơi thể thao?

Lăng Tử Cách tiên phong biểu diễn chạy nước rút.

Đất trống trước homestay rất lớn, cũng đủ để các khách mời thi triển.

Hắn dùng mười mấy giây chạy một đoạn đường 50 m.

Sau khi chạy xong, trong tiếng vỗ tay của các bạn nhỏ, hắn không quên thở hồng hộc, nói với màn hình, “Chạy bộ có nhiều lợi ích hơn, bạn nhỏ thường ngày ở cùng với người lớn có thể điều chỉnh tần suất cho phù hợp nha.”

Sau Lăng Tử là Hứa Trình biểu diễn.

Màn biểu diễn của Hứa Trình chính là hít đất.

Ninh Du Vi đứng ngay bên cạnh để xem. Việc được chứng kiến đàn ông phô diễn cơ thể, thể lực và khả năng chịu đựng như thế này, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.

Trong vòng một phút, Hứa Trình hít đất chừng 50 cái, đem sức mạnh cùng và sự nam tính của mình bày ra tới rồi cực hạn.

Một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, hắn tùy ý lau đi sau đó hướng về phía màn hình cười vô cùng đẹp trai.

“Lâu rồi không luyện tập, có chút gượng tay.”

【 Mẹ nó, quả nhiên, đàn ông lúc hít đất đều cực kì tuấn tú! 】

【 Thể lực của Hứa Trình cũng gì và này nọ lắm nha! 】

【 Thìn lực của eo với cánh tay kìa, quả thật là không tệ. 】

【 Sooo men ly, thiệt là cuốn hút mà! Có phải ý của Hứa Trình là lúc trước hắn còn tập nhiều hơn bây giờ phải không? 】

Qua mấy lượt khách mời nam mới đến phiên Lục Kinh Độ.

Lần này hắn môn thể theo hắn biểu diễn là bóng rổ .

Bóng rổ cũng là một trong những môn thể thao đứng đầu, không ai là không biết.

Nhưng không phải ai cũng có thể thực hiện động tác ném rổ một cách đẹp mắt như vậy.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên, tay phải ném bóng.

Bóng bay trên không trung tạo thành một đường cong parabol xinh đẹp, sau đó rất chính xác mà vào rổ.

Quả là hoàn mỹ như trong sách giáo khoa thường miêu tả!

Lục Kinh Độ hơi nâng cầm, chú tâm nhìn vào rổ, góc nghiêng vô cùng thoát tục.

Mấy bạn nhỏ làm khán giả cực kích động. Hương Hương vỗ tay đến nỗi hai lòng bàn tay đều đỏ hết cả lên.

【 Hít đất đi so với ném bóng rổ ba điểm thì hít đất có vẻ hơi làm màu. 】

(Ném rổ ba điểm: vị trí ném bóng cách rổ 7m23)

【 Vẫn là ném rổ mới có thể làm người xem nhiệt huyết sôi trào được! Bóng rổ, yyds! 】

【 Hèn gì mấy bạn gái thường đi xem nam sinh chơi bóng rổ, rốt cuộc tôi cũng hiểu được sự vi diệu của bóng rổ rồi! 】

【 Hứa Trình vs Lục Kinh Độ, tôi tuyên bố, vẫn là Lục ảnh đế nhỉnh hơn một chút! 】

【 Ném kiểu này cũng thật là khéo quá! 】

Khách mời nam biểu diễn xong lại đến lượt khách mời nữ.

Nữ khách mời biểu diễn vận động hình thức liền tương đối nhiều mặt, hơn nữa so giống nhau vận động muốn nhiều vài phần thú vị tính.

Ví dụ như Ninh Du Vi, môn thể thao cô lựa chọn là đá cầu.

Một quả cầu nho nhỏ cùng với lông chim màu sắc rực rỡ.

Quả nhiên, loại vận động này rất dễ thu hút sự chú ý của mấy bé gái .

Ninh Du Vi tất nhiên sẽ không biểu diễn mấy động tác quá lòe loẹt, một vài động tác căn bản cũng đủ lừa gạt đám trẻ con không quá bốn tuổi này rôi.

Cô đá quả cầu lên cao, sau đó dùng chân đỡ được.

Lại đá lên cao một lần nữa, rồi lại tiếp tục đỡ.

Thực hiện như vậy vài lần là có thể nhận được sự trầm trồ từ mấy bạn nhỏ.

Hoàn thành phần biểu diễn, cô quay mặt về phía Ninh Tiểu Ngư mà cười đắc ý.

Ninh Tiểu Ngư bỗng nhiên nhận được nụ cười này của cô ta, ngược lại không hề để tâm chút nào .

Đối với người không quan trọng, không cần phải tốn công tốn sức để ý.

Ninh Du Vi cảm giác như đánh tới gối bông, đột nhiên thấy rất mất hứng. Đối mặt với một Ninh Tiểu Ngư như vậy, cô thấy như năng lực của mình không có chỗ dùng.

Người tiếp theo là Mộc Gia Gia, tiết mục của cô chính là lắc vòng.

Vũ đạo của Mộc Gia Gia hẳn là rất tốt, chiếc vòng di chuyển vừa nhanh lại đều, ổn định quay quanh eo của cô, không hề có dấu hiệu rơi xuống.

Mộc Gia Gia biểu diễn vài phút rồi mới dừng lại. Cô cười nói, “Lắc vòng có thể giúp làm nhỏ eo, là môn thể thao thích hợp nhất cho mấy bạn nữ. Có điều phải nhớ kỹ, chỉ nên lắc vòng vừa phải thôi, tập quá sức sẽ có hại đó.”

Sau Mộc Gia Gia là Thẩm Ước Ước, cô triển lãm vận động là nhảy dây.

Dây thừng trong tay cô rất ngoan ngoãn, vung vung, thể hiện vẻ đẹp của việc vận động.

Động tác nhảy dây của cô vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại vừa xinh xắn, trong khoảng thời gian ngắn liền nhảy mấy chục cái.

Thẩm Ước Ước cười nói, “Nhảy dây có thể khiến cơ thể săn chắc, nhưng số lần nhảy cũng nên vừa phải, nếu quá độ sẽ tạo nên gánh nặng cho đầu gối.”

Mấy nữ khách mời đều đã biểu diễn xong, cuối cùng là Ninh Tiểu Ngư.

Mấy màn biểu diễn trước đều là hoạt động thường ngày vô cùng bình thường, hơn nữa còn phù hợp để các bạn nhỏ vận động.

Ví dụ như nhảy dây, một số bé có thể nhảy cực kì giỏi.

Còn có bóng rổ nữa.

Đa số người lớn ngay từ nhỏ đã bồi dưỡng sự hứng thú dành cho bóng rổ của mấy bạn nam.

Hơn nữa chơi bóng rổ còn giúp phát triển chiều cao.

Đến phiên Ninh Tiểu Ngư, mấy bạn nhỏ cùng như người xem đều rất mong chờ.

Cho nên, cô sẽ biểu diễn môn thể thao nào đây? Hầu hết các môn thể thao đều đã bị các khách mời trước biểu diễn hết rồi. Những môn còn dư lại cũng không nhiều lắm.

Hình như chỉ còn nhảy dây là chưa có ai làm.

(Nhảy dây ở đây là kiểu nhảy có hai người cầm ở hai đầu để người nhảy nhảy qua, chứ không phải nhảy dây như MGG)

Cho nên Ninh Tiểu Ngư sẽ nhảy dây sao? Nhưng mà, trông cô ấy cũng không giống người biết chơi nhảy dây.

Người xem không đoán sai, Ninh Tiểu Ngư đúng là chơi nhảy dây không tốt lắm.

Môn thể thao vừa nhảy vừa móc chân này quá phức tạp, cô không thích chút nào.

Dù sao thì, môn cô biểu diễn cũng không phải nhảy dây.

Mà là ——

Chơi bóng tập thể hình.

Không phải cái kiểu bóng tập thể hình to lớn, mà là loại bi bé xíu mà người già thích dùng để rèn luyện ngón tay.

Chỉ thấy tay phải Ninh Tiểu Ngư cầm hai bi tròn, linh hoạt xoay bi, không ngừng vận động ngón tay của mình.

Đôi tay thường xuyên được dùng để cắn hạt dưa, lột vỏ quả hạch đào này lúc di chuyển bi thể hình quả thực không hề thua kém ai.

Người xem coi như đã mở mang tầm mắt với độ linh hoạt của tay phải của Ninh Tiểu Ngư.

Có lẽ đến những cụ ông chơi quả bóng thể hình này tận mười mấy năm ròng cũng phải cam bái hạ phong.

Ngón tay linh hoạt như vậy, đều là vào việc cắn hạt dưa mà cắn ra sao?

【…… Ha ha ha ha ha tui cười ầm lên mất! Thật sự là cười ầm lên! 】

【 Phục nhất vẫn là Tiểu Ngư, thế mà có thể nghĩ ra môn thể thao như thế này, cười chết, vận động ngón tay, không sai, đây đúng là có thể coi là một môn thể thao. 】

【 không hổ là vua cá mặn, một giọt thể lực dư thừa cũng không muốn dùng, ha ha ha, tuyệt, thật sự quá tuyệt, ai mà nghĩ tới được cổ có thể biểu diễn cái này chứ. 】

【 Đây phỏng chừng là lần đầu tiên các bạn nhỏ thấy được trò này nhỉ, nhìn mấy bé kìa, khuôn mặt nhỏ mờ mịt ngây ngốc, cười chớt mị 】

【 Phổ cập khoa học một chút, đây là môn thể thao mà người cao tuổi thích, trong những lúc bình thường không có việc gì làm, hoặc là lúc xem người khác chơi cờ, có vài người cao tuổi rất thích cầm hai quả bóng này ngồi hưởng thụ. 】

【 Tiểu Ngư đã suy xét tới cả hoạt động về già của các bạn nhỏ, biết chê vào đâu được đây? 】

【 Đặc biệt thì là Tiểu Ngư đặc biệt nhất, những người khác đều là các môn phổ biến, chỉ có Tiểu Ngư không đi con đường tầm thường! 】

Ninh Tiểu Ngư làm việc này quá ngoài dự đoán, đợi mấy ông bố lấy lại tinh thần, vẻ mặt ai nấy cũng dở khóc dở cười.

Các khách mời trước biểu diễn tiết mục gì, bọn họ có lẽ sẽ chẳng nhớ nổi. Rốt cuộc thì các môn như chạy bộ, hít đất quá dễ bắt gặp. Bọn họ cũng không theo đuổi thần thượng, ai lại đi cố nhớ kỹ một một khác mời biểu diễn một môn thể thao có thể gặp được ở bất cứ nơi đâu?

Nhưng môn mà Ninh Tiểu Ngư biểu diễn, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không thể quên được.

Đâu còn cách nào khác, Ninh Tiểu Ngư hành xử quá khác người thường, môn rèn luyện ngón tay bằng bóng thể hình này, bọn họ muốn quên cũng quên không nổi.

Hương Hương hai mắt sáng lấp lánh nói, “Chị, em cũng muốn chơi.”

Bàn tay Hương Hương quá nhỏ, nắm một quả bóng cũng không vừa.

Ninh Tiểu Ngư an ủi em bé, nói, “Ngoan, đợi sau này rồi em hẵng chời.”

【 Đợi về già rồi hẵng chơi. 】

【 Ha ha ha ha, đúng là cười chết. 】

Màn tương tác nho nhỏ này kết thúc trong sự ầm ĩ của người xem như thế đó.

Lúc khách mời của hai show cùng nhau ăn cơm tối, Thẩm Ước Ước nhịn không được hỏi Ninh Tiểu Ngư ở bên cạnh, “Sao cậu lại nghĩ đến môn này vậy?”

Khi người bình thường nghĩ đến thể dục thể thao hẳn sẽ nghĩ đến chạy bộ, chơi bóng, nhảy dây gì gì đó đầu tiên, nhưng tại sao lần nào Ninh Tiểu Ngư cũng có thể suy diễn ra thứ mà người khác không ai ngờ tới như vậy?

Trong phương diện này, Thẩm Ước Ước thật sự rất bội phục Ninh Tiểu Ngư.

Ninh Tiểu Ngư vừa ăn thịt, vừa thuận miệng đáp, “Bởi vì tớ lười nhảy, lười chạy.”

Cho nên, cũng chỉ có thể để ngón tay chịu thiệt thòi, để nó vận động nhiều hơn chút.

Sau khi ý thức được điều này, Thẩm Ước Ước nhịn không được cười ra tiếng, “Đúng là chỉ có mỗi cậu.”

Nhưng môn rèn luyện này của Ninh Tiểu Ngư quả thực có thể giúp tiết kiệm thể lực, cô chẳng cần động đậy, không cần rời chỗ đứng chỉ cần nhẹ nhàng dùng tay.

Suy cho cùng, đây là môn rèn luyện mà người cao tuổi yêu thích.

Cũng mất công Ninh Tiểu Ngư vì lười nhác mà nghĩ ra một môn như vậy.

Sau khi ăn xong cơm tối, các khách mời liền có thể ai về phòng nấy

Thời gian quay hôm nay khá dài, chờ đến lúc tan cuộc đã là 10 giờ hơn.

Sáu bạn nhỏ đều ngủ rồi.

Nhưng lúc Ninh Tiểu Ngư chuẩn bị trở về phòng thời điểm, bé cưng Hương Hương vẫn cố gắng mở to một đôi mắt sắp díu lại đến nơi, ngây ngô nói, “Chị ngủ ngon ạ.”

Ninh Tiểu Ngư cười cười, đáp, “Ngủ ngon nha, Hương Hương.”

Cô mới vừa về phòng không bao lâu, liền nhận được thông báo từ ekip chương trình.

Tin nhắn này có hơi dài, ý chính là hôm nay khách mời hỗ trợ chăm sóc trẻ em, phần lớn đều mệt nhọc quá sức, bởi vậy ekip cố ý thuê ba người mù massage cho bọn họ.

Chuyên gia massage đúng là người khiếm thị, hơn nữa đều xuất thân chính quy.

Khách mời nào thích có thể đến đại sảnh của homestay.

Nhìn thấy tin nhắn này, Ninh Tiểu Ngư còn chưa kịp phản ứng lại gì, hệ thống yêu đương đã quang quác quang quác, gấp không chờ nổi đi bố trí nhiệm vụ yêu đương mới, 【 Thiếu nữ, một người bạn trai tương lai tốt cần phải thủ vững nam đức!

Cho dù là chuyên gia massage khiếm thị cũng không thể tùy tiện để cho bọn họ massage! Tuy rằng tui cũng hỏng biết một ảnh đế có thói ở sạch nhẹ có thể để chuyên gia massage massage hay không, nhưng là hễ đã không chắc chắn thì vẫn sẽ có thể xảy ra.

Rốt cuộc thì hôm nay ảnh đế lần đầu tiên ra tay lái xe ba bánh, anh ấy chở bồ và Hương Hương cũng rất mệt đó nha.

Lúc này, bồ có thể ——

A: Thể hiện cho ảnh đế thấy rằng bồ không muốn để người khác chạm vào anh ấy. (Biểu lộ ham muốn chiếm hữu của bồ.jpg)

B: Thể hiện cho anh ấy thấy, nếu anh ấy cần bồ có thể bóp vai cho anh ấy. (Thỉnh thoảng trao một chút yêu thương.jpg )

C: Cho anh ấy một cây búa massage, để anh ấy tự mình làm. (Em là một người lãnh khốc vô tình như thế đó.jpg) 】

Nhìn thấy ba lựa chọn này, Ninh Tiểu Ngư nhịn không được nghĩ, không hổ là mi, hệ thống yêu đương. Ngày nào không bới việc ra là không yên lòng đúng không?

_