Rất nhanh Hoàng Tiên chân bị Phượng tộc ép nói ra chỗ hạ lạc hai phu phụ Hoàng Tiêu Diêu. Hoàng Tiên Chân lừa dối hai người họ tiến về một tuyệt vực không gian, nơi đó có một loại thiên tài địa bảo có thể gia tăng tiên thiên nội thể. Hoàng Như Yên con họ từ khi sinh ra tiên thiên không đầy đủ, bình thường không ảnh hưởng nhưng tương lai vô pháp tấn cấp Thánh cảnh.
Hai vợ chồng bọn họ nghe tin liền lập tức khởi hành tìm kiếm, Hoàng Tiên chân không phải lừa dối bọn họ, nơi đó đích thực có loại thiên tài địa bảo đó, nhưng tiến vào vô pháp thoát ra.
Phượng tộc đội tìm kiếm, đích thân Trấn Nguyên lão tổ đi tới cứu giúp hai vợ chồng Hoàng Tiêu Tiêu.
Mọi chuyện không gặp trở ngại gì, đôi phu được cứu ra.
Đi ra nhìn thấy con mình đã trưởng thành và lập gia đình, còn có đứa một đứa cháu ngoại xinh xắn đáng yêu họ không cầm được nước mắt.
Xong xuôi mọi chuyện ba người Diệp Thiên cáo từ Phượng tộc, bọn họ tiến về Nam vực thăm cha mẹ Mộng Linh. Mộng Linh nàng rời nhà đi một thời gian khá dài, nàng muốn trở lại thăm cha mẹ mình. Trước khi đi Diệp Thiên đưa thông tin Tiên Liên tông cho nha đầu Như Anh, nàng rảnh rỗi hãy ghé nơi đó thăm bọn họ.
Trên đường về Nam vực Tiêu Uyên bỗng hỏi Diệp Thiên.
“Cô gia, Tiểu Uyên có việc muốn hỏi cô gia.”
Diệp Thiên cười cười hỏi nàng : “Chuyện gì.”
“Cô gia, ta nghe nói càng tu luyện lên cảnh giới càng cao nhân tính càng giảm bớt phải không cô gia.” Tiểu Uyên nét mặt tràn ngập sự tò mò nhìn Diệp Thiên. Bên cạnh Mộng Linh nàng vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.
“Đúng rồi, càng tới cảnh giới cao những tên cường giả đó sẽ cắt giảm bớt một số thứ không cần thiết cho việc truy cầu đại đạo. Thất tình lục dục cũng trong số đó, sẽ bị giảm xuống rất nhiều. Cho dù không cắt giảm thì những thứ đó sẽ giảm bớt theo thời gian, mỗi tên cường giả sống rất lâu, người thân thuộc, bạn bè chết đi trước mặt họ từng người từng người một, không muốn vô cảm cũng trở thành vô cảm. Nhưng bọn họ vẫn giữ lại một số thói quen để bản thân không trở thành một máy móc chỉ biết tu luyện.” Diệp Thiên mỉm cười trả lời.
“Vậy tại sao cô gia không bị ảnh hưởng. Cô gia đâu giống một tên cường giả chỉ biết tuy cầu đại đạo đâu.”
“Ha ha, ai nói ta không bị ảnh hưởng, trước kia ta đã từng trải qua những thứ đó. Thậm trí từng mất đi nhân tính không khác gì một tên khôi lỗi không có mục đích sống. Trước đó nhân tính ta đã lạnh nhạt vô cùng, đến khi ta đột phá một cảnh giới kia, ta không khác gì máy móc chỉ hoạt động theo những trình tự được thiết lập sẵn.”
“Cảnh giới đó là cảnh giới gì.” Tiểu Uyên hiếu kì hỏi.
Diệp Thiên không trả lời nàng, đưa tay chỉ lên bầu trời thần bí cười.
“Khi đạt đến cảnh giới đó ta không còn là một nhân loại, chuyển qua một loại thực thể sinh mạng khác. Khi đó ta ngơ ngác không biết bao lâu, một ngày ta tỉnh lại, sống như vậy có ý nghĩa gì, đã vậy tuổi thọ của ta vô cùng vô tận, đứng trên cao nhìn xuống thế gian quá lâu chẳng khác nào cực hình. Dần dần ta phát điên, nên quyết định muốn kết thúc tất cả.. Sau đó ta điên cuồng đi tìm đường chết, và thành công chết đi.”
“Chết, vậy ai đứng trước mặt ta đây.” Tiểu Uyên không nhịn được trêu trọc Diệp Thiên.
Diệp Thiên tiếp tục kể : “Trong quá trình tìm đường chết, ta nghĩ đến làm một việc điên rồ trước đây chưa có một kẻ nào dám nghĩ hoặc dám làm. Ta dùng tất cả những thứ mình có để thực hiện kế hoạch đó. Dùng bản thân làm nhiên liệu thiêu đốt, hoàn thành thứ kia, ngay cả một tia chân linh đều không còn sót lại. Ta thành công, thứ kia được tạo thành, và ta hoàn biến mất khỏi thế gian.
Và sau một thời gian dài ta sống lại, không những thế ta đột phá một cảnh giới mới trước kia chưa từng có người đạt tới, ta hoàn toàn được tân sinh, mọi thứ đều được làm mới kể cả thất tình lục dục. Sau đó ta không muốn lặp lại quá ngày buồn chán trong quá khứ nữa, nên ta ẩn cư tại Huyền Thiên Đại lục.
Hoặc có thể nói Diệp Thiên trước kia đã chết đi, Diệp Thiên hiện tại là một người hoàn toàn khác. Chỉ mang theo hình hài, kí ức Diệp Thiên quá khứ.”
Tiểu Uyên Mộng Linh hai người thán phục khi nghe Diệp Thiên kể, hai nàng không quá quan tâm Diệp Thiên trước kia như thế nào, nàng chỉ nhận biết, yêu thương vị Diệp Thiên trước mắt mà thôi.
“Cô gia sau này ta và Mộng Linh tỷ có mất dần nhân tính, mất đi thất tình lục dục hay không.” Điều này không chỉ Tiêu Uyên, còn có Mộng Linh nàng cũng muốn biết.
“Sẽ không, có ta ở bên chuyện đó sẽ không xảy ra.” Diệp Thiên tươi cười trả lời.
Ba ngươi nhanh tróng tiến về phía nam vực, Nam Hạ vương triều phong sơn thành.
Về nhà tới nhà một khung cảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt bọn họ. Ba người đi tới chỗ cha mẹ Mộng Linh.
Hai người Mộng Linh Tiểu Uyên hoàn toàn lơ là Diệp Thiên, rúi rít kể chuyện các nàng trải qua cho Vũ Ninh nghe.
Diệp Thiên cười khổ đành uống rượu cùng Lý Thiên Hoàng.
Diệp Thiên không biết Tiên Liên tông đón một vị khách không mời mà tới.
Tiếu Vĩnh Sinh con hàng này tìm đến Tiên Liên tông, tên này cảnh giới tử phủ . Lập tức dùng công phu bảy tấc lưỡi, da mặt dày hơn tường thành thuyết phục lão tửu trở thành một tên khanh khách trưởng lão tại Tiên Liên tông.
Thời gian ở Tiên Liên tông người hắn quen thuộc nhất là Tần lão, hắn khách hàng quen thuộc mua linh nhục đan.
Hôm nay Tiếu Vĩnh Sinh đi tới chỗ Tần lão chơi.
“Lão Tần hôm nay ngươi có loại đan dược nào mới không, giới thiệu ta nghe với.”
Tần lão đối với con hàng mặt dày mày dạn trước mặt bó tay toàn tập, con hàng này chưa trả tiền đan dược trước kia cho lão còn muốn mua thêm đan mới.
Lão Tần thần bí cười cười nói :
“À có, ta mới sáng tạo ra một loại đan dược luyện thể đan. Kiện Tướng đan, nếu ngươi ăn vào thân thể sẽ không kém Thiên tượng cảnh.”
“Phải không, có chỗ tốt như vậy sao. Đan dược của ngươi có tác dụng phụ không đó.” Tiếu Vĩnh Sinh biết công phu luyện đan lão Tần, một vô dụng, hai tác dụng phụ to lớn.
Tần lão mặt mày thật thà nói ra : “Có chứ, ăn vào đan dược tẩy luyện cơ thể có chút đau đớn, tiêu chảy mất một ngày.”
“Còn nữa không.” Tiếu Vĩnh Sinh không tin lời lão tần.
Lão Tần cười xấu hổ nói ra : “À còn, chút đau đớn đó có thể một hai ngày không xuống giường được, thân thể bất động.”
Tiếu Vĩnh Sinh nghe vậy cảm thấy tác dụng phụ không quá to lớn, trong phạm vi hắn chịu đựng được. Lập tức đưa tay ra đòi đan.
“Nếu chỉ có vậy thì đưa đây, ta làm chuột bạch thử đan cho ngươi.” Tiếu Vĩnh Sinh vô sỉ mua đan không muốn trả tiền.
“Được.” Tần lão lấy ra một bình ngọc đưa cho Tiếu Vĩnh Sinh.
Tiếu Vĩnh Sinh nhân lấy, từ trong bình lấy ra một viên đan dược bề ngoài tựa lưu ly, đẹp đẽ.
Hắn cầm đan ngắm nhìn môt lúc chuẩn bị đưa vào miệng thì thấy trên mặt lão Tần Hiện lên nét chờ mong, hắn lập tức cảnh giác.
“Ta nói này lão Tần, ngoài mấy tác dụng phụ kia còn tác dụng phụ nào khác không.”
Lão Tần khà khà cười : “Ngoài đau đớn tiêu chảy hai đại tác dụng phụ ngươi còn chịu được, thì chuyện bất lực vô sinh nhỏ nhoi không đáng nhắc tới.”
Nghe tới chữ bất lực Tiếu Vĩnh Sinh đứng hình trong giây lát, sắc mặt chuyển sang một màu đen kịt lập tức nổi điên ném viên đan dược vào mặt lão Tần chửi bới.
“Lão khốn kiếp, bất lực mà là chuyện nho nhoi à. Xuýt nữa ta nuốt phải, cái gì Kiện Tướng Đan có mà Bất Lực Đan thì có, Lão già khốn kiếp hôm nay ta dạy ngươi cách làm người.” Nói xong xắn tay áo lên đuổi đánh lão Tần mấy vòng quanh Tiên Liên tông. Hai người nháo nhào, một người chạy một người đuổi đánh nhau ầm ĩ khắp Tiên Liên tông.
Đệ tử Tiên Liên tông kéo ra xem kịch vui trong đó có lão Tửu. Hắn khá đau đầu với tên khanh khách trưởng lão mới đến. Không biết nhận tên kia vào tông đúng hay sai.
Tiếu Vĩnh Sinh không biết tính cách vô sỉ của hắn đã lây nhiễm cho lão Tần.