Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 37




Editor: Dứa

Hắn bất chấp đòn roi nói ra lời này, cuối cùng cũng khiến nỗi lòng phẳng lặng như mặt hồ của Khương Anh nổi lên gợn sóng, nghĩ đến vết thương hiện tại trên người hắn đều do mình mà ra, vẫn nên trấn an hắn một tiếng, nàng nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ…”

Nàng chỉ muốn nói Liễu Uyên đừng nản lòng, kết quả Liễu Uyên phản ứng thái quá, vừa nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng này, hắn bỗng chốc ngước đôi mắt đen sâu thẳm, tràn đầy hy vọng đợi nàng nói ra lời dịu dàng.

Khương Anh: “…”

Thôi bỏ đi, nói ra cũng chỉ khiến hắn thất vọng.

Khương Anh ngậm miệng. Liễu Uyên thất vọng rời tầm mắt, ánh mắt chạm vào bàn tay đầy máu của nàng, hắn tự bất mãn với bản thân mình: “Trẫm quên mất, tay A Anh dính máu, cần rửa sạch.” Lập tức muốn đứng dậy gọi người tiến vào giúp Khương Anh rửa tay.

“Bệ hạ ngồi đi, ta tự mình làm được.” - Khương Anh đi thẳng ra khỏi phòng rửa tay sạch sẽ. Khi quay lại nhìn thấy Liễu Uyên, nàng không khỏi tức cười, vết máu trên thái dương hắn còn chưa rửa sạch đâu.

“Không vội, trở về cung rồi lau sau, Mãn Mãn cũng nên tới rồi.” - Liễu Uyên không thèm để ý, cánh tay dài nhặt áo ngoài khoác lên người.

Khương Anh còn đang thắc mắc, ngoài cửa đã truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng bẩm báo vang lên, Liễu Uyên trầm giọng nói: “Vào đi.”

Một thân vệ dắt Mãn Mãn tiến vào, Mãn Mãn nhìn thấy Khương Anh, vui mừng hô to: “Mẫu thân!” Sau đó lao vào vòng tay của Khương Anh.

Khương Anh nở nụ cười, Liễu Uyên liếc nhìn nàng, dùng hai ngón tay móc vào ống tay áo nàng, rồi lại thả ra rất nhanh: “A Anh, chúng ta đưa con đi thôi.”

Khương Anh do dự: “Nhưng Thái thượng hoàng…”

“Mặc kệ ông ấy.”

Liễu Uyên nâng bước rời đi, Khương Anh dẫn Mãn Mãn đi theo. Khi đến cửa, trong chớp mắt nàng liền hiểu ra, ngoài cửa có hai hàng thân vệ đứng đợi, chắc hẳn Mãn Mãn vừa được thân vệ của Liễu Uyên cướp từ trong tay Thái hậu, xem ra đêm nay vẫn phải gặp mặt Thái hậu một lần.

Quả nhiên, Khương Anh nhanh chóng nghe thấy giọng nói của Thái hậu: “A Anh, con hồi kinh lâu như vậy, cũng không tới thăm ai gia.” Nàng thấy Thái hậu được các thị nữ vây quanh bước đến, vẫn là dáng vẻ mỉm cười ôn hòa năm đó, nàng lập tức muốn hành lễ, nhưng Thái hậu lại ngăn cản: “A Anh không cần hành lễ khi gặp ai gia.”

Khương Anh nở nụ cười, đang định trả lời thì Liễu Uyên lại đứng chắn giữa nàng và Thái hậu: “Nếu mẫu hậu muốn ôn chuyện, ngày khác trẫm sẽ đón mẫu hậu vào cung gặp A Anh, hiện tại trẫm muốn đưa mẫu tử các nàng trở về.”

Nếu không phải Liễu Uyên che khuất, nhất định Khương Anh có thể nhìn thấy nụ cười của Thái hậu chậm rãi vặn vẹo. Đáng tiếc Khương Anh không nhìn thấy, giống như năm xưa ở Đông Cung, nàng vẫn cảm thấy Thái hậu dịu dàng rộng lượng, còn an ủi nàng, nên nàng không bài xích việc gần gũi Thái hậu.

Vì thế, Khương Anh thò đầu ra khỏi lưng Liễu Uyên, Thái hậu cả kinh vội nâng lên một nụ cười ấm áp. Khương Anh mỉm cười thân thiện với Thái hậu. Liễu Uyên nhắm mắt lại, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “A Anh, chúng ta đi thôi.”

Liễu Uyên ôm Mãn Mãn vào trong ngực, Mãn Mãn cười ngọt ngào với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, trời đã khuya rồi, con phải hồi cung đi ngủ đây.” Liễu Uyên tức giận tới mức thầm nghĩ, không phân biệt được địch hay ta, dáng vẻ giống hệt mẫu thân con!

Thái hậu che ngực ai ui một tiếng, không nỡ thả hắn đi, vươn tay muốn ôm trở về. Liễu Uyên mặt không biểu cảm lui về sau mấy bước: “Mẫu hậu, đây là nhi tử của trẫm.”

“Đây cũng là hoàng tôn của ai gia.” Thái hậu âm thầm nghiến răng, thấy Khương Anh chăm chú nhìn mình, bà không tiện quá mức tàn nhẫn, cố gắng gượng cười, nhưng cuối cùng vẫn không nén được cơn giận, giả bộ đau lòng: “Lúc trước con che giấu tin tức A Anh mang thai, khiến ai gia và phụ hoàng con không được gặp Mãn Mãn suốt năm năm qua, con không thấy áy náy một chút nào sao?”

Liễu Uyên có áy náy hay không không quan trọng, quan trọng là Khương Anh cảm thấy áy náy. Đúng như dự đoán của Thái hậu, Khương Anh đẩy Liễu Uyên ra, bước tới giải thích: “Thái hậu, chuyện này không thể trách Bệ hạ…”

Mới nói được nửa chừng, Liễu Uyên đã lạnh giọng cắt ngang: “Mẫu hậu, chuyện năm đó đều do trẫm quyết định. Đêm nay trẫm sẵn lòng chịu trận roi này cũng chỉ để đưa ra lời giải thích cho phụ hoàng và mẫu hậu, hy vọng sau này phụ hoàng, mẫu hậu sẽ không nhắc lại nữa.”

Thái hậu khiếp sợ, lúc này mới thật sự muốn khóc: “Phụ hoàng con giận quá nên mới đánh roi, con tưởng ông ấy chỉ giận vì năm năm qua không được gặp hoàng tôn thôi sao? Ông ấy cũng đau lòng thay con! Tội nghiệp phụ tử các con năm năm không được gặp nhau… Không đúng!”

Cuối cùng Thái hậu cũng ý thức được chỗ nào không đúng, bà không còn giữ được dáng vẻ ôn hòa, tức muốn hộc máu nói: “Chẳng trách năm nào con cũng rời kinh, thì ra là đi gặp A Anh và Mãn Mãn, một nhà ba người các con bỏ mặc ai gia và phụ hoàng con để đoàn viên đúng không!”

“Mẫu hậu!” Liễu Uyên bất mãn việc Thái hậu tiết lộ chuyện mình đi thăm Khương Anh.

Khương Anh vô cùng khiếp sợ, không phải nàng khiếp sợ vì Liễu Uyên từng đi thăm mình, nàng đã nghe qua từ trong miệng Bạch Phù, điều khiến nàng khiếp sợ chính là, chuyện như vậy, vì sao từ miệng Thái hậu nói ra lại biến chất đến thế, cứ như thể nàng và Liễu Uyên lén lút ở bên nhau sau lưng trưởng bối vậy!

Khương Anh vội vàng giải thích: “Thái hậu hiểu lầm rồi, con cũng không biết chuyện Bệ hạ tới thăm con, huống chi con và Bệ hạ đã ly hôn, thật sự không thể coi là một nhà ba người đoàn viên.”

Sắc mặt của Liễu Uyên rất vi diệu: “A Anh, nàng…”

Đổ thêm dầu vào lửa!

Quả nhiên sắc mặt Thái hậu đột nhiên thay đổi, hận không thể quất thêm cho Liễu Uyên một roi, tức giận đến mức vỗ tay cười nhạo: “Hay lắm Liễu Uyên, con cũng thật có triển vọng. Thông thèm đếm xỉa đến ai gia và phụ hoàng con, nhất quyết để người ta đưa con trai con rời kinh, hằng năm đều mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi vội vàng đi thăm người ta, nhưng người ta lại không biết, còn con thì vẫn lén lút đi xem. Thật là cảm động đất trời, ồ, cảm động đất trời cũng vô dụng, người ta lại không hề cảm kích, đến bây giờ con vẫn chỉ là phu quân cũ đã ly hôn mà thôi!”

Khương Anh - người hình như đang bị mắng: “…”

Ba người các ngài mới là người một nhà, đều quen nói chuyện quái đản.

Tuy nhiên, Khương Anh cảm thấy đuối lý, có chút chột dạ, chung quy vẫn không thể nói ra lời nào để phản bác Thái hậu. Chỉ có Liễu Uyên bị chọc thủng vết sẹo mà vẫn vững như bàn thạch: “Trẫm bằng lòng!”

Câu nói này âm lượng không cao, nhưng lại như tiếng sấm rền đập vào tai Khương Anh, cú đập khiến Khương Anh nhất thời tâm loạn như ma, không tự chủ được mà nhìn sang Liễu Uyên. Liễu Uyên đang bế Mãn Mãn, sắc mặt trầm như nước, hắn nhìn về phía nàng như cảm nhận được, sắc mặt lập tức dịu lại, ánh mắt cũng dịu dàng.

Trái tim Khương Anh rung động, vội vàng thu hồi tầm mắt. Đối diện với gương mặt phẫn nộ của Thái hậu, nàng không khỏi xấu hổ, dù sao chuyện cũng từ nàng mà ra, không biết Thái hậu muốn như thế nào.

Thái hậu có giận điên người cũng vô dụng, bà cau mày nhìn Liễu Uyên nói: “Hiện tại phụ hoàng con đã ngủ rồi, chúng ta đừng quấy rầy ông ấy, ai gia đã biết yêu cầu của phụ hoàng con đối với A Anh. Như vậy đi, ai gia quyết định thay phụ hoàng con, chúng ta lùi một bước, đêm nay các con có thể đưa Mãn Mãn đi.”

Nói xong, bà lại quay sang Khương Anh: “Ai gia đã lùi một bước, vậy A Anh cũng nên lùi một bước, chọn ngày chi bằng gặp ngày, bây giờ con hãy giúp Liễu Uyên chọn một vị Hoàng hậu đi!” Bà nhìn về phía thị nữ bên cạnh, hai người thị nữ lập tức nâng cuộn tranh bước ra khỏi hàng.

Khương Anh kinh ngạc nói: “Thái hậu, chuyện này cực kỳ không ổn. Bệ hạ lập hậu, nên để Bệ hạ tự mình lựa chọn, con chọn chưa chắc Bệ hạ đã vừa ý.”

“Hắn sẽ tự mình lựa chọn sao?” Thái hậu hỏi lại.

Quả nhiên Liễu Uyên lên tiếng: “A Anh, nàng không cần bận tâm tới lời nói của phụ hoàng, cũng không cần lựa chọn, trẫm sẽ đưa nàng và Mãn Mãn về nhà.”

Hắn yên lặng nhìn sang, ánh mắt mang theo sự mong chờ. Khương Anh cố ý né tránh tầm mắt của hắn, ánh mắt rơi vào cuộn tranh.

Giọng nói của Thái hậu dịu dàng hơn: “A Anh, các con đã ly hôn, cũng không có ý định quay lại với nhau, bên cạnh hắn không thể cứ mãi không có một ai. Dù sao hai người cũng từng làm phu thê, con nhẫn tâm nhìn hắn sống cô đơn một mình sao?”

Khương Anh cụp mắt xuống, không biết vì sao, từ khi nghe câu trẫm bằng lòng kia, đáy lòng nàng có chút rối loạn, nhưng lời Thái hậu nói cũng hợp tình hợp lý, mấy năm nay Liễu Uyên vẫn luôn sống một mình, dù sao cũng cô đơn, hơn nữa trong cung sao có thể mãi không lập hậu?

Khương Anh mở miệng, trong đầu chợt loé lên một ý tưởng, gương mặt nở nụ cười: “Vậy theo ý muốn của Thái hậu, sau khi chọn xong con sẽ cùng Bệ hạ đưa Mãn Mãn trở về.”

“Tốt, tốt.” Thái hậu cũng mỉm cười, cực kỳ hài lòng lệnh cho thị nữ mở một cuộn tranh ra.

Bức chân dung của một cô nương vừa xuất hiện, khí thế cả người Liễu Uyên lập tức thay đổi, một tay bế Mãn Mãn bước nhanh tới, nổi giận đùng đùng duỗi cánh tay còn lại, “Roẹt” một tiếng xé nát bức họa. Lúc xoay người lại thì cơn giận đã biến mất, hắn nói nhỏ với Khương Anh: “A Anh không cần chọn.”

“A Anh, vẫn còn bức khác!” Thái hậu không có cách nào với Liễu Uyên, xuống tay chuẩn xác từ chỗ Khương Anh, lệnh cho thị nữ mở thêm một bức khác.

Chân dung cô nương thứ hai được hé lộ.

Liễu Uyên không xé, hắn đến gần Khương Anh, thân hình cao lớn che khuất bức tranh kia, hai mắt nhìn thẳng vào nàng: “A Anh, cho dù nàng có chọn, trẫm cũng không đồng ý.”

Thế nhưng Khương Anh lại nói: “Không biết Bệ hạ thích kiểu cô nương nào?”

“A Anh.” Sắc mặt Liễu Uyên tái nhợt, dưới ánh nến ban đêm, lộ ra một loại cảm giác tuyệt vọng ảm đạm.

Cơn buồn ngủ của Khương Mãn tới sớm, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, mơ màng gọi: “Phụ hoàng.” Cái đầu ngọ nguậy trước ngực Liễu Uyên, bị Liễu Uyên dùng lòng bàn tay đè lại, hắn tiếp tục yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Khương Anh liếc nhìn Mãn Mãn, bất đắc dĩ nói: “Nếu Bệ hạ không nói, ta sẽ tự ý lựa chọn, thành hay không cũng không nằm ở ta, phải không?” Nàng nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu nói: “A Anh cứ chọn trước đi.”

Khương Anh gật đầu, bước sang phải vài bước, tránh khỏi sự che chắn của Liễu Uyên. Liễu Uyên không nhúc nhích nữa, chỉ đứng thẳng tắp như vậy.