Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 30




Khương Anh chịu đựng giọng điệu quái gở của hắn: “Rõ ràng điện hạ cũng biết, ngày ấy ngài còn nói, để Ôn nhị cô nương vào Đông Cung nói chuyện với ta.”

Liễu Uyên cực kỳ tức giận: “Nói chuyện với nàng và Cô muốn nạp nàng ta là hai chuyện khác nhau!”

Nhưng đây đều là cách nói uyển chuyển, vô duyên vô cớ bị tức giận, trong lòng Khương Anh sinh ra bất mãn: “Điện hạ lớn lên trong cung, cả ngày lăn lộn trên triều đình, một vài câu nói bóng gió này lại nghe không hiểu?”

“Cô nghe hiểu cái gì? Cô chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy!” Liễu Uyên gầm lên giận dữ, túm lấy cổ tay Khương Anh kéo nàng ra ngoài: “Cô không muốn, nhưng Thái tử phi lại suy nghĩ thay Cô, đồng ý thay Cô đúng không? Vậy Thái tử phi có muốn thay Cô viết ý chỉ đến Ôn phủ đòi người luôn không!”

“Được, ta viết!”

Khương Anh cũng vô cùng tức giận, chuyện này có thể trách nàng được sao? Hoàng hậu dò hỏi ý tứ nàng, đã là cho nàng mặt mũi rất lớn rồi, nàng có thể từ chối sao?

Khương Anh hất tay Liễu Uyên, quay đầu dặn dò cung nhân: “Đi mời Lễ bộ tới Đông Cung!”

Cung nhân kia lo lắng nhìn Liễu Uyên.

Liễu Uyên giận quá hoá cười: “Ngươi không nghe thấy Thái tử phi nói gì sao?”

Cung nhân vội vàng rời đi.

Khương Anh lập tức đi về phía thư phòng, vừa đi vừa cười lạnh: “Ánh mắt điện hạ không khỏi quá cao rồi. Ôn nhị cô nương có gì không tốt? Ôn phu nhân là a di của điện hạ, Ôn nhị cô nương là biểu muội của điện hạ, nếu Thư Thanh đã đi Dương Thành, vậy Ôn nhị cô nương đương nhiên có thể thay thế…”

“Thế thì sao?” Liễu Uyên đã hoàn toàn mất lý trí, cười lạnh không thôi: “Là biểu muội của Cô thì Cô nên cưới? Vậy Thái tử phi chỉ đồng ý một người thì đủ sao được? Mấy biểu muội ở Bùi phủ, sao Thái tử phi không đi xem thử một chút?”

“Nếu điện hạ đã sắp xếp, ta sẽ đích thân đi xem…”

Một tiếng “Rầm” cắt đứt lời nói còn lại của Khương Anh, sắc mặt Liễu Uyên u ám đá văng cửa thư phòng. Cửa phòng lắc lư rồi nứt ra. Liễu Uyên cất bước đi vào, hắn vẫn còn chưa hết giận, giơ chân đá chiếc bàn sách, chiếc bàn kia nhất thời đung đưa rồi gãy chân.

Khương Anh đổ thêm dầu vào lửa: “Điện hạ thật oai phong.”

Thoạt nhìn cả người Liễu Uyên như muốn nổ tung. Cố Thị lang của Lễ bộ tới đúng lúc, sợ tới mức không dám lên tiếng Khương Anh nhìn thấy, cười nói: “Cố đại nhân, Thái tử điện hạ muốn nạp Ôn nhị cô nương, ngươi tiến vào viết ý chỉ đi.”

Cố Thị lang tiến vào, Liễu Uyên lại nói: “Viết! Theo Cô thấy, không dùng lễ của Thái tử phi thì thật ấm ức, vì Thái Tử Phi đã đồng ý thay Cô luôn rồi.”

Cố Thị lang sợ tới mức không cầm nổi bút.

“Đúng là ta đồng ý, dù sao cũng là biểu muội của điện hạ, nếu điện hạ yêu cầu, Thái tử phi ta…” Khương Anh đột nhiên dừng lại, nàng phát hiện khí thế cả người Liễu Uyên đều thay đổi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía này, nàng bất chợt hoảng sợ, nàng vẫn chưa muốn đâm đầu vào chỗ chết, liền nói ngay: “Thái tử phi ta có thể ngậm miệng!” Chạy trối chết.

Cố Thị lang: “…”

Thái tử phi, ngài ác quá, để lại một mình thần ở đây chịu đựng lửa giận!

Nhìn thấy Liễu Uyên tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, Cố Thị lang không dám lên tiếng. Một lúc lâu sau mới nghe được mệnh lệnh của Liễu Uyên: “Cô sẽ không nạp Ôn nhị cô nương, đưa thứ khác đến Ôn phủ đi.”

“Tuân lệnh.”

Tất nhiên Khương Anh không biết cảnh tượng này, nàng trốn về, rất sợ Liễu Uyên sẽ tìm mình tính sổ. Qua mấy ngày không gặp Liễu Uyên, cũng không thấy Ôn nhị cô nương tiến vào Đông Cung, nàng biết, Liễu Uyên không làm theo lời Hoàng hậu, cũng may Hoàng hậu không nhắc tới việc này nữa, Khương Anh mới yên tâm.

Chỉ là ấm ức cho Ôn nhị cô nương, vô duyên vô cớ bị cuốn vào, cho đến hôm nay, nghĩ lại Khương Anh vẫn có chút áy náy với nàng ấy, nàng cười nói với Cố phu nhân: “Nếu ta biết Bệ hạ sống chết không chịu, chắc chắn sẽ không đồng ý với Thái hậu nương nương, cũng sẽ không liên lụy Ôn nhị cô nương.”

Cố phu nhân cười nói: “Cô cô nói gì vậy, hiện tại Ôn nhị cô nương sống rất tốt, con cái cũng đã ba tuổi, tình cảm với phu quân rất mặn nồng.”

“Vậy là tốt rồi.” Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, hỏi Cố phu nhân: “Nói mới nhớ, hai người các ngươi cũng có hai đứa nhỏ, khi nào sinh đứa thứ ba?”

Phu thê hai người kinh hãi, thầm nói trong lòng, cô cô thật đáng ghét, thúc giục sinh con làm gì!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không phải cô cô nói các ngươi, hai đứa nhỏ nào có đủ? Sinh thêm một đứa, không, sinh thêm hai đứa nữa đi!”



Khương Anh, đúng là một trưởng bối khiến người ta chán ghét!

Phu thê hai người mắng thầm, nhanh chóng đứng dậy muốn bỏ chạy. Khương Anh kinh ngạc giữ khách: “Đi luôn bây giờ à? Không ngồi chơi thêm nữa sao?”

Phu thê hai người chạy trối chết, Cố Thị lang trở về Văn Uyên Các báo cáo kết quả trận chiến, chỉ nói: “Cô cô biết Bệ hạ không muốn cô nương nào khác.”

Tiết Thủ phụ gật đầu: “Tiếp theo đến lượt ai?”

Tần Thượng thư giơ tay: “Có lẽ để ta đi.”

Mọi người chợt bừng tỉnh, bội phục ông vô cùng: “Tần đại nhân dám đốt hôn thư của Bệ hạ, dũng cảm quá dũng cảm quá!”

Tần Thượng thư lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, trở về nhà khóc lóc kể lể với Tần phu nhân: “Ta không biết trong đống binh thư kia lại có cả hôn thư, oan uổng chết ta!”

Tần phu nhân nói nhỏ: “Không trách chàng, ai có thể ngờ Bệ hạ lại để hôn thư trên kệ sách? Không thể tin được!”

“Có lẽ mức độ tình cảm của ngài ấy cũng bình thường thôi.”

Vì thế đôi phu thê thứ hai nắm tay nhau xuất hiện.

Đêm khuya, tại một quán rượu nhỏ, Tần phu nhân xách theo vò rượu, đặt rầm một tiếng lên bàn, cười với Khương Anh: “Rượu ta cất giữ, cho muội muội uống.”

Khương Anh cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”

Tần phu nhân xua tay, sau đó trơ mắt nhìn Khương Anh uống thoả thích một vò, mặt không đổi sắc tim không nhảy loạn, vẫn cười nói như cũ: “Rượu tỷ tỷ cất giữ quả nhiên rất ngon!”

Tần phu nhân cười mỉa, nghe Tần Thượng thư nói nhỏ: “Muội muội này của nàng uống thật giỏi, khó trách Bệ hạ lại si mê đến vậy!”

“Nói bậy bạ cái gì thế!” Tần phu nhân véo đùi ông, Tần Thượng thư run rẩy ngậm miệng. Tần phu nhân mỉm cười nói với Khương Anh: “Muội muội, mấy năm trước lão Tần nhà ta hồ đồ, làm chuyện có lỗi với muội.”

“Tỷ tỷ khách sáo quá, sao tỷ phu lại làm chuyện có lỗi với muội được?” Khương Anh cười nói.

Tần Thượng thư có được thân phận mới, đột nhiên lên tinh thần, cũng đột nhiên cảm thấy áy náy hơn, ông nhịn không được nói: “Muội muội, là ta mắt mù, không cẩn thận đốt cháy hôn thư của muội muội và Bệ hạ.”

Khương Anh cho rằng mình uống say, lỗ tai có vấn đề: “Ta và Bệ hạ lấy đâu ra hôn thư?”

Tần Thượng thư vội la lên: “Sao lại không có, trên kệ sách trong thư phòng của Đông Cung, Tiết đại nhân cũng từng nhìn thấy, lúc ấy Bệ hạ ban đống binh thư đó cho ta, ta không chú ý, ôm cả hôn thư về phòng mình tại Binh bộ. Sau đó căn phòng không cẩn thận bị cháy, thiêu rụi sạch sẽ, Bệ hạ còn vội vàng chạy tới, cúi người đòi bới trong đống lửa, đến tay cũng bị bỏng!”

Khương Anh ồ một tiếng, cười nói: “Tỷ phu hiểu lầm rồi, đó không phải là hôn thư của ta và Bệ hạ, đó là Bệ hạ cùng… Cô nương khác!”

“Cái gì!” Tần Thượng thư kinh ngạc kêu lên.

Tần phu nhân cũng kinh hãi, một mực chắc chắn: “Muội muội say rồi, ta nói mà, rượu ta cất giữ sao có thể không có chút tác dụng nào! Muội say rượu hồ đồ rồi, từ đầu đến cuối Bệ hạ chỉ cưới một mình muội, nào có cô nương khác!”

So với dáng vẻ hoảng loạn của hai người, Khương Anh rất bình tĩnh: “Thật đó, ta nói dối tỷ tỷ, tỷ phu làm gì?”

Phu thê Tần thị đột nhiên nhảy dựng lên, không xong rồi, nếu Bệ hạ không có tâm tư khác, vậy chẳng phải bọn họ đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao?

Tần phu nhân lôi kéo Tần Thượng thư bỏ chạy: “Muội muội, trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!”

“Vậy rượu cất giữ này…”

“Cho muội muội!”

Trong lòng phu thê Tần thị cảm thấy bất ổn, người khác có thể giúp được hay không chưa nói đến, bọn họ thì ngược lại, giúp nhưng không có ích gì, nhất thời không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người trong Văn Uyên Các, chỉ đành che mặt bước vào Văn Uyên Các.

Tiết Thủ phụ kinh hãi: “Bị muội muội ta đánh à? Không thể nào? Muội muội ta lễ phép như vậy!”

Tần Thượng thư lộ ra gương mặt thê lương: “Còn không bằng đánh ta một trận đi!” Ông kể lại sự việc, mọi người ai cũng kinh ngạc, Tiết Thủ phụ la lên: “Hồ đồ, chuyện này chỉ có Bệ hạ mới biết, đi hỏi Bệ hạ!”



Mọi người tha thiết mong chờ nhìn ông, ông ồ một tiếng: “Không vội, chúng ta phải cân nhắc thêm.”

Mọi người đồng thanh nói: “Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở ngàn dặm, người có chí lập công danh tuổi già, chí lớn không thôi…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiết Thủ phụ nhắm mắt: “Được, lão phu đi!”

Hai chân Tiết Thủ phụ thoăn thoắt bước vào Cần Chính Điện. Liễu Uyên đang dạy Mãn Mãn tập viết, phất tay miễn lễ cho ông, ông cười nói: “Dạo gần đây Thái tử điện hạ nghỉ ngơi có tốt không?”

Khương Mãn nói: “Rất tốt, cữu… Tiết khanh thì sao?”

Cũng may hắn không gọi ông là cữu cữu. Trái tim Tiết Thủ phụ không còn run rẩy nữa, ông cười nói: “Thần cũng nghỉ ngơi rất tốt.”

Mãn Mãn mím môi nói: “Nhưng giờ này, có phải người già nên lên giường nghỉ ngơi rồi không?” Sau đó đầu bị Liễu Uyên vỗ nhẹ, Liễu Uyên nói: “Giờ này, trẻ con nên nghỉ ngơi, đi ngủ đi!”

Liễu Uyên lệnh cho cung nhân bế Mãn Mãn đi nghỉ ngơi trước, đến khi trong điện yên tĩnh, Liễu Uyên mới hỏi: “Tiết khanh có chuyện gì?”

Chuyện đã đến nước này, Tiết Thủ phụ không dám quanh co, quỳ xuống đất nói: “Thần cả gan hỏi Bệ hạ một chuyện.”

“Nói.”

“Năm xưa thần từng nhìn thấy hôn thư của Bệ hạ trong thư phòng ở Đông Cung, chắc hẳn là của Bệ hạ và Khương cô nương, nhưng hôm nay Khương cô nương lại nói hôn thư kia không phải của nàng và Bệ hạ, mà là của Bệ hạ và cô nương khác, chuyện này…”

Sự do dự của ông bị sắc mặt Liễu Uyên hù dọa. Liễu Uyên nhấc chân đi về phía ngoài điện, ông cao giọng gọi: “Bệ hạ, Khương cô nương không ở Khương phủ, ở quán rượu!”

Liễu Uyên cưỡi ngựa chạy đến quán rượu, gió đêm xào xạc trong ống tay áo rộng. Ánh trăng thẩm thấu qua chiếc áo khoác rộng đầu mùa hè, vó ngựa phi đến quán rượu. Hắn xoay người xuống ngựa, cầm roi ngựa sải bước tiến vào, ánh mắt sắc bén quét một vòng, không thấy bóng dáng Khương Anh.

Tiểu nhị của quán rượu vẫn còn nhớ hắn, chỉ vào sân sau: “Cô nương đang nghỉ ngơi bên trong.”

Liễu Uyên bước nhanh vào sân sau, dùng tay đẩy cửa phòng, trong phòng tối om, một giọng nói mơ hồ vang lên: “Ai đấy?”

“A Anh.”

Lồng ngực Liễu Uyên phập phồng, thuận tay đóng kín cửa phòng, nghe thấy âm thanh bên tai, cánh tay dài tìm kiếm, bắt được Khương Anh ngay tại trận, ôm vào lòng: “Đừng đi, trẫm có chuyện muốn nói.”

Khương Anh giãy giụa: “Bệ hạ buông ta ra, ta sẽ không đi.”

“Được, được, trẫm buông nàng ra.” Liễu Uyên bình ổn hơi thở, buông Khương Anh ra, hai người đứng trong bóng tối, không nhìn rõ đối phương.

Liễu Uyên lo lắng hỏi: “A Anh nhìn thấy hôn thư trên kệ sách từ khi nào?”

Khương Anh chợt bừng tỉnh, hoá ra chuyện này cấp bách đến thế, nhất định là Tần Thượng thư đã báo cho Liễu Uyên. Nàng cũng không hoảng hốt, nàng vẫn chưa nói cho Tần Thượng thư biết tên trên hôn thư là Ôn Thư Thanh, nên lập tức đáp: “Bệ hạ chớ vội, Bệ hạ cũng biết giao tình giữa ta và Thư Thanh, ta sẽ không làm Thư Thanh khó xử.”

Liễu Uyên buồn bực: “Nàng cứ luôn miệng nhắc đến nàng ta làm gì, nàng nghĩ cho nàng ta, nhưng nàng ta có nghĩ cho nàng không?”

Đầu óc Khương Anh mơ hồ: “Cái gì?”

Liễu Uyên cười lạnh: “Có lẽ nàng đã quên rồi, yến tiệc mùa xuân năm đó, nàng ta tự mình hồ đồ cũng thôi đi, lại để nàng và hoàng đệ kia của trẫm ở cùng nhau, nếu không phải trẫm chạy tới…”

Giọng nói đột nhiên im bặt, có lẽ hắn ý thức được tối nay nhắc tới chuyện này cũng không thích hợp, việc cấp bách là nói rõ ràng chuyện hôn thư, không ngờ Khương Anh kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đêm đó là Bệ hạ túm ta ra ngoài?”

Liễu Uyên quyết đoán nói: “Đúng là trẫm.”

Khương Anh cảm thấy buồn cười, vậy chẳng phải Liễu Uyên đã sớm biết chuyện Ôn Thư Thanh và An Vương ở trong phòng rồi sao? Nàng cố gắng ngăn cản, vì không muốn Liễu Uyên bị mất mặt, ngu ngốc tới mức lấy bản thân mình ra để bù vào thì tính sao?

Nàng nhớ lại đêm đó, nàng vốn đẩy Ôn Thư Thanh ra ngoài, An Vương đã mất lý trí, tiếp cận rất gần nàng, nhưng ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra bằng một lực rất lớn. Ôn Thư Thanh như bị ai đó đẩy vào, đồng thời có một bàn tay lớn túm mình ra ngoài.

Trong chớp mắt, nàng như bị sét đánh vì quá khiếp sợ, đến khi phản ứng lại, nàng đã đứng bên ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt, quanh người không có một ai.

Nàng vẫn muốn cứu Ôn Thư Thanh ra, nhưng đẩy cửa, lại phát hiện cửa đã bị khoá từ bên trong, nàng không còn cách nào khác. Thấy ván đã đóng thuyền, nàng chỉ đành ủ rũ rời đi. Trên đường trở về, nàng nhìn thấy một bóng người mờ ảo đứng phía trước, nhưng nàng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra, đó là Liễu Uyên.