Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 134




Bùi An rõ như lòng bàn tay về suy nghĩ hiện tại của Hình gia, trên có công chúa quấn lấy Hình Phong cố ý muốn gả thấp, chỉ đợi Hình công tử gật đầu, Hình phu nhân vất vả lắm mới bắt được nhược điểm để gậy đánh uyên ương,  tuyệt đối sẽ không kết thân với nhà họ Vương.

Không có hôn sự với Hình gia, đầu này lại ngại nhà họ Bùi có hôn ước với nhà họ Tiêu, cho dù trong lòng nhà họ Vương có mắng Bùi An đến đâu cũng không thể tới cửa đòi giải thích, chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Hôm nay nàng có thể đến, nhất định là cùng đường, chờ hắn tới cứu.

“Hồi phủ, cầu hôn.” Bùi An lên xe ngựa, trở về tới phủ Quốc Công.

Người bên ngoài không biết nhưng Đồng Nghĩa biết, vì sao tình hình lại diễn biến tới bước này, đó là vì Tiêu cô nương đuổi theo quá chặt, đuổi tới trước mặt tam cô nương rồi bị chủ tử nhìn thấy.

Nhưng âm mưu liên tiếp này, Đồng Nghĩa không thể không vỗ mông ngựa một câu: “Chủ tử đúng là cơ quan tính toán.”

Bùi An liếc hắn một cái, tiện tay cầm lấy quyển sách trong xe ngựa, lật ra: “Cái này không phải cơ quan tính toán, chỉ là tranh thủ hôn sự của mình thôi.”

Đồng Nghĩa vội nói: “Chủ tử nói đúng.”

Hôm qua một ngày không bắt được người, sáng sớm hôm nay thức dậy lại thấy Bùi An mất bóng dáng, Bùi quốc công tức giận không nhẹ, đang muốn để cho gã sai vặt đi tìm trước: “Không cần quan tâm nó đi đâu, lên trời cũng phải kéo xuống cho ta, tìm không được, các ngươi cũng đừng trở về.”

Hạ nhân bước qua cánh cửa, còn chưa đi ra khỏi sân thì nhìn thấy Bùi An trên hành lang, quay đầu vui vẻ bẩm báo: “Lão gia, thế tử gia đã trở lại…”

Người đến trước mặt, Quốc công gia vừa nhìn thấy đầu ông bắt đầu choáng váng: “Con cái đứa khốn…”

Còn chưa mắng xong, Bùi An đã ngắt lời trước: “Kính xin phụ thân, mẫu thân, đi đến nhà họ Vương cầu hôn thay con trai, tam cô nương nhà họ Vương, Vương Vân.”

Bùi Quốc công và Bùi phu nhân đồng thời sửng sốt.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

BùiQuốc công phản ứng trước, lạnh nhạt một tiếng: “Còn nói không đánh chủ ý lên người ta, thì ra đã có lòng muông dạ thú từ lâu, ta thấy lời đồn này có thể truyền đến mức độ này tám phần là có công lao của con, con ép Vương gia đến đường cùng, cho rằng người ta có thể từ hôn với nhà họ Hình, nghe nói tam cô nương nhà họ Vương và Hình công tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm…”

“Đã lui hôn rồi.” Bùi An giơ tay lên, chỉ về phía bên hông mình: “Tín vật đính ước, tam cô nương đưa.”

Bùi Quốc công:..

Bùi Phu nhân:...

Bùi Quốc công không tin: “Chẳng lẽ con lại làm ra chuyện khốn nạn gì đó, uy hiếp người ta?”

“Con trai chàng là loại người này sao?” Bùi Phu nhân kéo Bùi Quốc công ra, tiến lên nhìn Bùi An: “Vừa rồi mới đi ra ngoài gặp tam cô nương sao?”

Chỉ có mẹ mới hiểu con, biểu cảm trên mặt Bùi An cũng không trốn tránh, Bùi phu nhân không hỏi nhiều, hắn có bản lĩnh thì cũng không thể bức bách người ta đi ra khỏi nhà.

E là tam cô nương đã cùng đường rồi.

Phu nhân Bùi hít sâu một hơi, liếc y một cái: “Khi nào cầu hôn?”

“Ngay bây giờ.”

Phu nhân Bùi:...

Quốc công Bùi lại nhảy dựng lên: “Con gấp gáp đến nỗi này…”

Phu nhân Bùi không để ý tới Quốc công Bùi, trực tiếp gọi gã sai vặt trước mặt: “Mau chạy lên đường đón Lưu bà tử, bảo không cần tới phủ Quốc công mà tới thẳng Vương gia.” Quay đầu lại phân phó ma ma bên cạnh: “Chuẩn bị đồ đạc, nhạn sống(1), ngày sinh bát tự…”

(1)Mình có chú thích ở chương mà Bùi An tới cầu hôn rùi nhe

Lời đồn đãi xuất hiện, Bùi gia hổ thẹn với Vương gia, nề hà có nhà họ Hình ở đây cho nên không tiện hành động. E là nhà họ Vương cũng có ý nghĩ giống nhà họ Bùi, kiêng kị nhà họ Tiêu.

Lúc này tam cô nương cũng bị bức ép đến nỗi làm chuyện gặp lén đáng xấu hổ, chỉ sợ đã tới cùng đường rồi, dù chờ thêm một khắc thì đối với nhà họ Vương mà nói cũng như dày vò.

Bùi phu nhân vội vàng sai người chuẩn bị đồ đạc xong, cũng không kịp dùng cơm trưa, vội vàng lên xe ngựa chạy tới nhà họ Vương.

Sáng sớm hôm nay Vương lão phu nhân đã tính toán đi đến Hình gia, bị đại cô nương lấy lý do ngày giờ không đẹp để kéo dài nguyên một buổi sáng, khi tới giờ cơm trưa, đại cô nương cũng dùng bữa ở trong phòng lão phu nhân.

Bên này vừa mới dọn dẹp bàn xong đã nghe ma ma Trần tiến vào bẩm báo Bùi phu nhân đến, Vương lão phu nhân sửng sốt, không kịp phản ứng: “Ai cơ?”

Trần ma ma lại cười nói một lần nữa: “Bùi phu nhân của phủ Quốc công, còn xách nhạn sống tới.”

“Mau mời vào!” Biểu cảm từ trước đến này của Vương lão phu nhân luôn điềm tĩnh, hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ thế này, quay đầu lại nhìn thoáng qua đại cô nương, hừ một tiếng, cười nói: “Đúng là bị cháu nói đúng ngày đẹp mà.”

Biết Bùi phu nhân xách nhạn sống tới, Vân Nương vốn nên thở phào nhẹ nhõm lại càng hồi hộp hơn, bảo Liên Dĩnh đi hỏi thăm tin tức.

Đại phu nhân và nhị phu nhân cũng đi vào trong phòng Vương lão phu nhân, không biết mấy người nói cái gì mà hơn một canh giờ sau vẫn chưa ra ngoài.

Lúc đó Liên Dĩnh lại trở về bẩm báo: “Lão phu nhân mời Bùi phu nhân ở lại trong phủ dùng bữa.”

Vậy tức là chuyện đã thành rồi.

Sau khi tiễn Bùi phu nhân đi, ban đêm nhị phu nhân tự mình tới một chuyến, cho lui bọn nha hoàn, chỉ còn lại hai mẹ con ngồi ở trên giường.

Nhị phu nhân quay đầu nhìn về phía nàng: “Hợp ý con rồi đấy, lời đồn đại trở thành sự thật.”

Vân Nương:...

“Cũng định thời gian hôn lễ rồi, đầu mùa thu sẽ thành hôn, vừa đúng lúc gả con trước tuổi mười bảy, muộn hơn đại tỷ tỷ con mấy tháng.” Biểu cảm nhị phu nhân thay đổi, trong mắt có an ủi cũng có cả cảnh cáo: “Nếu đã hứa hôn với nhà họ Bùi thì đừng nghĩ đến chuyện lúc trước cùng người khác nữa. Năm đó trách ta quá nóng vội, hứa hôn cho con lúc con còn còn bé, giới hạn con ở bên trong, lớn lên chung mười mấy năm, Hình Phong kia cũng không tệ, đối xử với con cũng tốt, muốn nói giữa các con không có tình cảm là chuyện không có khả năng, nhưng có sâu đậm bao nhiêu, ta cũng không muốn nhìn thấy trên người con.”

Thân là mẫu thân, không ai không muốn để cho con gái mình gả một nơi chốn tốt đẹp, nhị phu nhân cũng giống như vậy: “Nói như thế chắc lòng con cũng rõ ràng, so với nhà họ Hình, nhà họ Bùi tốt hơn cả. Trước tiên nói thành kiến của phu nhân Hình đối với con, tương lai con gả sang đó, cho dù có Hình Phong che chở thì chẳng thể ở bên con từng giây từng phút, chắc chắn sẽ có một vài chuyện lông gà vỏ tỏi, tuy nói phu nhân Bùi không hiểu con nhưng con người này có tiếng hoà nhã trong thành Lâm An, con gả sang, bà ấy sẽ không làm khó con.”

“Còn có Bùi An, tuy nói các con không có tình cảm nhưng khi phụ thân con hành quân đánh giặc, cũng từng ở chung với người ta một thời gian, đó là một mầm cây chính trực, nhân phẩm không tệ, về phần tình cảm, ở bên nhau dài lâu rồi từ từ bồi dưỡng.”

Vân Nương ngoan ngoãn nghe theo.

“Ta nói với con những chuyện này không phải để con dễ dàng tiếp thu mối hôn sự này mà là muốn con nhất định phải tiếp thu, lúc này lời đồn kia truyền đến như thế, con cũng không thể thoát khỏi liên quan, ta chỉ nhắc nhở trong lòng con phải có một cái cân, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, đừng đến lúc đó lại truyền ra lời nói gì không nên có, làm nhà họ Bùi khó xử.”

Vân Nương nghe hiểu: “Mẫu thân yên tâm, con tự có chừng mực, sẽ không lui tới với Hình Phong nữa.”

“Ừm, biết là tốt rồi.” Nhị phu nhân thấy nàng hiểu nên cũng không nói nhiều: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai thợ may sẽ tới nhà, đo kích thước may áo cưới…”

Bây giờ là tháng ba, đến tháng bảy đầu mùa thu còn bốn tháng nữa, bây giờ chưa chuẩn bị gì cả, thời gian rất cận kề rồi, phải mau mau chuẩn bị thôi.

Giờ Ngọ hôm sau, tin tức hai nhà Bùi Vương đính hôn truyền khắp thành Lâm An.

Lúc này không còn là lời đồn đại nữa, là cô gia hàng thật giá thật, trước tiên Thanh Ngọc phải nói rõ cho các nha hoàn trong viện: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã đổi cô gia, nhớ phải ghi nhớ trong lòng, cô gia mới hứa hôn là thế tử gia nhà họ Bùi Quốc công Bùi, ngàn vạn lần đừng gọi nhầm tên…”

Trong một đêm thay đổi vị hôn phu, Vân Nương cũng bắt đầu tạm thời ôm chân Phật, để Cho Thanh Ngọc âm thầm đi hỏi thăm tin tức của Bùi An.

Thích cái gì, không thích cái gì, có sở thích bất lương gì hay không, hoặc là ngoại trừ cô nương Tiêu ra thì còn có hồng nhan tri kỷ nào bên cạnh nữa không…

Những chuyện này đều là bí mật giữa các công tử, một đứa con gái như Thanh Ngọc biết hỏi thăm ở đâu, cuối cùng Vân Nương tới tìm nhị công tử.

Đêm qua nhị công tử uống rượu, vừa mới trèo tường tiến vào thì thấy Vân Nương cầm đèn lồ ng đi ra phía sau cây cột, cười gọi một tiếng: “Nhị ca ca.”

Nhị công tử:...

Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Thích cái gì à, cái này ta không biết thật đấy, phải đi hỏi thăm.”

“Tính cách thế nào? Rất khoa trương, nhưng đúng thật có bản lĩnh kia, bình thường chơi thân với tiểu Vương gia, lại là Trạng Nguyên, làm việc ở Viện Hàn Lâm, công tử nhà bình thường khó tiếp xúc được…”

“Chắc là có uống rượu, còn nơi trăng hoa thì ta chưa từng thấy hắn tới…”

“Tam muội muội yên tâm, Bùi Quốc công đã lên tiếng từ sớm rồi, trước khi hắn thành thân, nếu dám làm loạn thì đánh gãy chân …”

Nói nhiều như vậy, một câu cuối mới hơi hơi hữu dụng.

Vân Nương tự nhận mình không phải người phụ nữ hay ghen tuông nhưng giữa vợ chồng với nhau, vẫn nên hiểu biết lẫn nhau mới tốt, lỡ như ngày nào đó đi trên đường đụng phải một cô nương, đột nhiên tìm tới nàng, trong lòng nàng cũng có chỗ dựa.

Thanh Ngọc cảm thấy nàng đi sai phương hướng rồi, hoàn toàn không cần thiết: “Chủ tử, người không thể tự lừa mình dối người như vậy được?”

“Chủ tử cảm thấy với nhan sắc của cô gia, không ai thương thầm sao? Con vịt đến miệng Tiêu cô nương còn bị người ngậm lấy, suýt nữa khóc mù, thử hỏi có cô nương nào trong thành Lâm An này nhìn thấy hắn mà không phát cuồng không, chủ tử muốn hỏi thăm ai thích cô gia, chỉ sợ là xếp hàng từ nơi này đến cửa thành cũng không đủ chỗ…”

Vân Nương:...

“Nhưng có thể ganh đua cao thấp với cô gia, cũng chỉ có mỗi chủ tử.”

“Nói thế là sao?”

Thanh Ngọc tiến lại gần: “Số lượng công tử thích chủ tử cũng có thể xếp hàng từ nơi này đến Kiến Khang đấy, theo nô tỳ nhìn thấy, trước tiên chủ tử khoan tìm hố chôn đã, coi chừng chôn mình vào đấy trước…”

Muốn nàng so ai nhiều đào hoa hơn với cô gia, hoặc là hai bên cùng bị thương hoặc là chết thảm hại hơn, tuyệt đối sẽ không chiếm được hời.