Vân Nương không có thời gian suy nghĩ cách xưng hô của Bùi An đối với mình, ma sai quỷ khiến nghe theo hắn chạy về phía trước, sắp đến khung thành, quả cầu trên chân Bùi An đảo ngược truyền cho Vân Nương, trực tiếp nói: “Sút vào khung.”
Vân Nương không hề suy nghĩ, nhấc chân đá về phía khung thành.
Vào rồi.
Tiếng hoan hô bên tai truyền đến, cũng là sự kích động xưa nay chưa từng có.
Trước kia khi Vân Nương chơi với người trong phủ cũng từng vào khung, nhưng hôm nay là trận đấu chính thức, trước mặt nhiều người như vậy, coi như là tiểu cô nương đầu tiên ghi bàn.
Cùng lắm chỉ mới mười bảy tuổi, có chuyện vui lập tức vui quên trời quên đất, những lời dặn dò của nhị phu nhân trước khi đi cũng như gió thoảng bên tai, nàng quay đầu, nụ cười tươi treo trên mặt, thậm chí lộ ra mấy cái răng bạc, phấn khởi nhìn về phía Bùi An: “Vào rồi!”
Có lẽ lâu lắm rồi chưa từng nhìn thấy nụ cười không hề kiềm chế như vậy, ánh mắt Bùi An ngây dại một lát, mặt mày nhướng lên, nhếch khóe môi, đáp lại nàng: “Ừm.”
Lúc quay đầu lại, Bùi An liếc Hình Phong một cái.
Ánh mắt kia trắng trợn táo bạo đến nỗi con ngươi Hình Phong run lên, ngón tay không khỏi cuộn lại, những gì An Minh bên cạnh nói cái gì, hắn cũng không nghe lọt một câu.
Vân Nương vừa ghi bàn, các tiểu cô nương đối phương cũng có phần không ngồi yên.
Nam nữ hỗn hợp cùng chơi cầu vốn dĩ để giải trí, các công tử phía trước cũng muốn chọc các tiểu cô nương vui vẻ cho nên cố ý truyền bóng về phía sau, cơ hội Vân Nương chạm cầu cũng càng ngày càng nhiều, bên này ngoại trừ mình và đại tỷ tỷ còn có hai vị cô nương Lý gia, thật ra mấy người phối hợp với nhau rất ăn ý, quả cầu lại rơi trên chân Vân Nương một lần nữa, mắt thấy sắp vào khung, Tiêu tiểu thư và An Minh ở đối diện đột nhiên đẩy đại tiểu thư và tiểu thư Lý gia, một trái một phải kẹp Vân Nương, Tiêu tiểu thư quét qua mặt đất một cái, đá vào chân trái đang đứng của Vân Nương.
Vân Nương đau đớn, buông lỏng quả cầu, quả bóng lập tức bị chân phải An Minh cướp đi, xoay người bèn đá cho Hình Phong: “Hình công tử, đón lấy.”
Người trên sân đều thấy rõ quả cầu kia đến như thế nào, đương nhiên Hình Phong cũng thấy được, đang nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Vân Nương, cầu đến trước mặt mới phản ứng lại, đá qua loa một cái, không vào.
An Minh lập tức chạy đến trước mặt hắn, dậm chân một cái: “Tiếc quá…”
Hình Phong không để ý tới nàng, vẫn nhìn Vân Nương như cũ.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đại tiểu thư cách Vân Nương gần nhất, nàng ấy cũng thấy cú đá kia của tiểu thư Tiêu gia rõ nhất, rõ ràng là cố ý trả thù, làm gì còn bận tâm đ ến quả cầu, vội vàng đến đỡ Vân Nương: “Thế nào? Có bị thương không?”
Đúng là hơi đau nhưng không có gì đáng ngại, Vân Nương lắc đầu: “Không sao.”
Nhị thiếu gia cũng vọt tới, sắc mặt không dễ nhìn lắm, lo lắng hỏi: “Như thế nào rồi?”
Thấy mọi người vây quanh, Vân Nương hơi ngại ngùng, cũng không tiện vì mình trì hoãn trận đấu, nhịn đau đi vài bước: “Không sao thật, mọi người xem.”
Vừa dứt lời, đột nhiên chiêng đồng trong sân vang lên, giọng của phán quan truyền đến: “Nghỉ tạm một khắc, một khắc sau tiếp tục…”
Còn chưa đến giờ nghỉ giữa trận, Vân Nương kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Bùi An trở về từ bên cạnh phán quan.
Triệu Viêm đi theo phía sau Bùi An: “Người ta nói lòng dạ phụ nữ độc ác nhất, một khi phụ nữ trở nên tàn nhẫn quả thật rất đáng sợ, một Tiêu tiểu thư cũng thôi đi, An Minh(3) cũng đến góp vui, chỉ là chiêu này của huynh rất rõ ràng, ai cũng nhìn ra huynh có ý tứ với người ta…”
(3)Lúc tác giả xưng Trường Minh, lúc lại xưng là An Minh. Mình thống nhất An Minh nha
Bùi An không đáp hắn, quay đầu phân phó Đồng Nghĩa: “Lấy chút băng đến.”
Vân Nương được đại tiểu thư đỡ lên ghế, cởi giày tất, mu bàn chân sưng đỏ thành một cục, cũng may không trầy da.
Đại phu nhân cũng không nghĩ tới tiểu thư Tiêu gia kia dám động tay thật, sợ trở về bị mắng nên hơi hơi lo lắng: “Thôi, Vân tỷ nhi đừng đi nữa, lại tìm người khác thay thế, nếu không nhị tỷ cháu thay cháu…”
Không hiểu sao bị đá một cú, rồi bại trận như vậy, chẳng phải dễ bị bắt nạt sao, Vân Nương lắc đầu: “Không sao thật ạ, cũng không đau.”
Thấy nàng khăng khăng kiên trì nên đại phu nhân cũng không khuyên nữa, mới tháng ba, trên xe ngựa cũng không chuẩn bị băng, chỉ có thể để nàng ngồi ở đó nghỉ tạm một chút.
Một đống người đang im lặng, đột nhiên rèm trúc trước mặt bị người ta vén lên.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi An khom người đi vào.
Người bên ngoài không biết về lời đồn đại lúc trước nhưng trong lòng người nhà họ Vương rất rõ ràng, tất cả là giả, nhưng thế nào cũng không ngờ Bùi An sẽ tới đây, mọi người ở trong phòng đều sửng sốt ở đó, đại phu nhân cũng không kịp phản ứng lại.
Bùi An thì ngược lại, không hề mất tự nhiên chút nào, gật đầu với đại phu nhân rồi trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Vân Nương, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Vân Nương ngơ ngác nhìn chằm chằm Bùi An, vội vàng rụt chân xuống dưới làn váy.
Bùi An đưa khối băng được bọc bằng khăn tay tới trước mặt nàng: “Chườm một lát sẽ đỡ hơn.”
Vân Nương không đáp.
Hình như, hai người cũng đâu quen biết nhau.
Bùi An dừng một chút, nhìn nàng một cái, đột nhiên khom người cầm tay nàng lên rồi nhét vào tay nàng.
Vân Nương:...
Bùi An xoay người, người đi tới trước cửa, nhấc rèm trúc lên thì đại phu nhân mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói một tiếng: “Cảm, cảm ơn Bùi thế tử.”
Bùi An gật đầu lần thứ hai, rèm rơi xuống, không còn bóng người.
Bùi An vừa đi, ánh mắt mọi người chuyển đến trên người Vân Nương ngay, vẻ mặt nghi ngờ, ngay cả đại phu nhân cũng hoài nghi, càng tin câu không có lửa làm sao có khói…
“Cháu thật sự không biết…” Vân Nương hết đường chối cãi.
Một khắc sau, lại lên sân khấu, bầu không khí giữa hai người càng rõ ràng hơn.
Bùi An thay đổi sự lười biếng vừa rồi, bắt đầu chủ động cướp cầu, cướp được thì truyền cho Vân Nương ngay, cầu đã đến trước mặt, tuyệt đối không có lý không bắt, Vân Nương chỉ có thể căng da đầu phối hợp, qua lại, toàn bộ trên sân chỉ còn lại hai người phối hợp, dù đối phương ngăn cản như thế nào thì cầu vào khung từng quả từng quả một.
Chưa bao giờ có người chơi với nàng như vậy, Vân Nương dần dần thả lỏng, gì mà lời đồn thổi, gì mà nên hay không, quên sạch tất cả, trong mắt chỉ có ghi bàn.
Tiêu tiểu thư lại đến ngáng chân, Vân Nương cũng không sợ, khuỷu tay khởi động hất nàng ta ra ngoài, cũng không cho nàng ta cơ hội dây dưa, một cước đá cho Bùi An: “Bùi thế tử…”
Bùi An tiếp được: “Lại đây.”
Vân Nương vội vàng đuổi theo, vừa đến trước mặt, quả cầu Bùi An vừa tiếp được chợt bị người đội đối phương một cước đá văng ra, mắt thấy quả cầu sắp bay ra ngoài, Bùi An giữ chặt cánh tay nàng, khom người đỡ thắt lưng nàng, Vân Nương lập tức hiểu được dụng ý của hắn, thân thể cũng tựa vào lưng hắn, cong mũi chân, kịp thời bắt lấy quả cầu, mu bàn chân hơi khựng lại trong giây lát sau đó bật lên, trực tiếp đá vào khung.
Lại vào.
Tiếng hoan hô trên sân vang lên từng đợt lại từng đợt, rõ ràng không phải hoan hô chỉ vì lại ghi bàn, thậm chí có người gọi tên hai người: “Tam tiểu thư, Bùi thế tử…”
Người trên sân cũng không phải người điếc, đương nhiên có thể nghe thấy, cũng bắt đầu sôi nổi xem chuyện vui, ánh mắt đổ dồn về phía hai người, thậm chí quên đi cướp cầu.
Kết quả của trận đấu không có gì phải đoán, đội xanh giành chiến thắng.
Chiêng đồng gõ một cái, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, Bùi An liếc mắt nhìn thấy sợi tóc trước trán nàng dính chặt mồ hôi, khuôn mặt mệt đến đỏ bừng, không khỏi nhớ tới quả đào vừa mới chín tới, hỏi một câu: “Có mệt không?”
Vân Nương nhìn thoáng qua tỷ số trên sân, vừa lòng đáp một tiếng: “Vẫn còn ổn.”
“Đá cầu không tệ.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Bùi thế tử cũng không tệ…”
Nhị thiếu gia Vương gia và đại tiểu thư đứng ở đó, nhìn hai người chậm rãi đi tới, không nói một tiếng.
Một lúc lâu sau, nhị thiếu gia quay đầu nhìn Hình Phong không nhúc nhích ở xa xa, cười nhạo một tiếng: “Được, tam muội phu sắp đổi người rồi.” Nói xong, rời khỏi sân trước.
Đại tiểu thư vốn định chờ Vân Nương, mà thấy được ánh mắt nàng cũng không liếc về phía này, rõ ràng lại bị câu hồn mất vía rồi, lại được Dư công tử gọi một tiếng, cũng đi khỏi sân trước.
Lúc bắt đầu chạy không cảm thấy gì, bây giờ kết thúc dừng lại, chân Vân Nương đau nhói, đi hơi chậm.
Lối ra đều ở cùng một hướng, Bùi An đi theo bên cạnh nàng, chậm rãi đi về phía trước: “Chân còn đau sao?”
“Không đau nữa.” Nghĩ như vậy, Vân Nương vội vàng nói một tiếng cảm ơn: “Cảm ơn băng của Bùi thế tử.”
“Không sao.” Bùi An thấy nàng còn đang th ở dốc, bước chân chậm lại một chút: “Đá cầu rất tốn sức, sau này luyện tập nhiều là tốt rồi.”
Vân Nương gật đầu: “Ừm.”
Gió từ từ thổi lên người hai người, cuối cùng cũng được mát mẻ, Vân Nương nhìn lướt qua sân, lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, đang giương mắt tìm Hình Phong thì đột nhiên Bùi An bên cạnh hỏi: “Nghe lời đồn đại chưa?”
Vân Nương sửng sốt, ngực giật giật, lắp bắp nói: “Lời, lời đồn gì.”
“Không phải nói hai chúng ta ở bên nhau sao?” Bùi An nhìn lông mi nàng run rẩy, nhẹ giọng cười: “Chưa từng nghe sao? Vậy thì thôi…”
Vân Nương:…