Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 127




Một mối hôn ước bằng miệng, không tam môi lục sính, thật ra cũng không được coi là lui hôn.

Chỉ là một câu nói, hắn không muốn đính thân với nàng kia.

Hồi còn nhỏ tiểu thư Tiêu gia mũm mĩm mum múp thịt, trông rất đáng yêu nhưng không biết vì sao càng lớn càng chán, hở một tí là khóc, còn thích đi mách lẻo với mẫu thân.

Bùi phu nhân là mẹ ruột của hắn, so độ thân, nàng ta có thể thân bằng mình sao?

Chắc chắn không có đầu óc rồi, còn về vẻ bề ngoài, lúc trước chưa thấy ai tương đối cho nên tiểu thư Tiêu gia cũng được gọi là mỹ nhân, nhưng hôm qua sau khi thấy Tam tiểu thư Vương gia, cao thấp thấy rõ, quả thật không bằng người ta.

Mà thật ra Bùi An cũng không phải con người nông cạn…

Tóm lại hắn không cưới phụ nữ chỉ biết khóc tang nhà cửa, đen đủi, không thích tức là không thích, chỉ mong sau lần này dẹp bỏ suy nghĩ ấy đi, đừng đến làm phiền hắn nữa.

Vừa rồi Bùi quốc công chỉ nói dỗi một câu, cũng muốn nói khích Bùi An, ai dè hắn đồng ý dứt khoát như thế, không khỏi mắng tiếp: “Cái thằng chết tiệt này…”

Năm đó thấy tiểu thư Tiêu gia luôn thích đến phủ tìm Bùi An chơi đùa, Bùi phu nhân bèn nói một câu vui đùa: “Sau này Oanh tỷ nhi sẽ ở lại trong phủ, ở cùng thím có được không?”

Người nói vô tình, người nghe có tâm, Tiêu phu nhân làm thật, nói với bên ngoài rằng hai nhà đã hứa hôn từ bé.

Lời này truyền vào tai người Bùi gia, họ cũng nhận ra ngay, chỉ chờ hai người lớn lên rồi chính thức đính hôn.

Bùi quốc công từng là Tiết Độ Sứ ở Lâm An, dõng dõi vốn cao, sau đó nghịch tặc đánh giết vào hoàng cung, hoàng đế bị giết, Bùi quốc công tự mình mang theo binh mã đi giải cứu, đáng tiếc chậm một bước, mấy Vương gia trước mặt hoàng đế, kể cả Triệu Đào chạy tới Lâm An cũng bị gặp nạn.

Vua của một nước không còn, các Tiết Độ Sứ ở các châu nổi dã tâm, trong thời gian ngắn thiên hạ đại loạn, cuối cùng vẫn nhờ Bùi Hằng tìm được huyết mạch họ hàng xa duy nhất của nhà họ Triệu tên Triệu Tuân, mang người vào Lâm An, nâng đỡ hắn đăng cơ xưng đế, lại lấy danh nghĩa hoàng đế để xuất binh trấn áp các châu phủ hỗn loạn, năm cuối, cuối cùng Nam Quốc cũng vượt qua cơn rung chuyển này.

Bùi Hằng có công nâng đỡ, được hoàng đế phong làm Quốc công, ban phủ Quốc công, Nhị gia Tam gia trong phủ cũng giữ chức quan quan trọng, một người ở Ngự Sử đài, một người ở Bộ Lễ.

Bùi gia muốn võ có võ, muốn văn có văn, hậu bối Bùi An lại là Trạng Nguyên, một dòng họ như vậy cũng tương đương với hoàng thân quốc thích, bao nhiêu người ngưỡng mộ, còn Tiêu gia chỉ là một Thị lang, dõng dõi kém quá nhiều, sau lưng đã có người truyền Tiêu gia gần quan được ban lộc, chiếm lợi lớn nhất.

Bây giờ lại đi hối hôn, chỉ sợ sẽ mang tiếng nói không giữ lời, mắt cao coi thường người thấp.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Bùi quốc công dội một gáo nước lạnh cho Bùi An, muốn hắn rút lui có thứ tự: “Hình gia và nhà họ đã có quan hệ tốt từ hồi còn ở Giang Lăng, lúc Tam tiểu thư còn trong bụng đã định mối hôn sự này, đến lượt con suy tính chắc.”

“Cũng chưa chắc.” Bùi An nói việc nào ra việc đó: “Lợi ích trước mắt, nào có quan hệ tốt bằng sắt thép, sang thu Tam tiểu thư Vương gia đã mười bảy, nếu Hình gia muốn cầu hôn thì phải nhắc tới từ lâu, sao có thể kéo dài đến lúc này? Hoặc cũng giống như con, vị Hình thiếu gia kia không thích, hoặc là Hình gia họ muốn trèo cao, chê dòng dõi người ta thấp.”

Thật ra Bùi An phân tích rất rõ ràng, khóe miệng Quốc công giật giật: “Ngay cả cái này mà con cũng tra rõ ràng, con còn nói mình không có tâm tư kia sao?”

“Cái này không liên quan gì đến việc có tâm tư hay không.” Không phải hắn xem thường người ta: “Nhan sắc Tam tiểu thư như vậy, Hình gia không giữ được…”

Nếu bọn họ đều biết Hình gia và Vương gia muốn hứa thân, người bên ngoài không biết? Còn không phải là bị người ta nhớ thương, một người của nhạc phường cũng dám nảy sinh tâm tư với nàng, Hình Phong kia có ích lợi gì...

Bùi An không chỉ không tự kiểm điểm mà còn quở trách người ta không phải, Bùi quốc công chỉ vào mũi Bùi An, thật sự tức giận đến nỗi không nói nên lời, mắng một câu: “Ngông cuồng!”

“Thôi.” Bùi phu nhân kéo ống tay áo Bùi Hằng một chút, khuyên nhủ: “Sự việc cũng xảy ra rồi, chàng mắng cũng vô dụng, chúng ta nhìn xem thái độ của Tiêu gia trước đã, nếu để ý, trước mắt chưa cần chính thức cầu hôn, cũng không tính là lui hôn…”

“Nàng chiều nó quá… Tiêu gia dễ ăn nói, còn nếu Vương gia tìm tới cửa, ta lấy mặt mũi gì đi gặp đây…”

“Không phải còn chưa tìm tới sao…” Bùi phu nhân đưa mắt ra hiệu với Bùi An: “Sắc trời đã muộn, con vừa mới về từ chiến trường trở về, đừng thức đêm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bùi An được xá miễn, nhấc mông lập tức chạy lấy người: “Phụ thân mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”

Bùi An vừa đi, Bùi phu nhân lại khuyên Bùi Quốc công trong chốc lát.

Tức giận đi tức giận lại, trong lòng Bùi Hằng cũng có một cái cân.

Tuy nói quả thật khá có lỗi với Tiêu gia, có lẽ sẽ mang tiếng chê nhà người ta, nhưng cũng không thể bởi vậy mà để mình chịu thiệt thòi được, nếu Bùi An thích tiểu thư Tiêu gia kia, ông lập tức hạ sính đính thân, vấn đề là thằng nhóc kia không thích.

Cho dù ông không phải Quốc công gia, không có dòng dõi như bây giờ thì cũng không thể vì thanh danh mà ép con trai đi cưới.

Mối hôn sự này với Tiêu gia, xem như hoàn toàn kết thúc rồi, Bùi Quốc công bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ngày khác ta đi tìm Tiêu đại nhân tâm sự một chút…”

“Chuyện nhà cứ để ta đi đi, tìm cơ hội trước mặt tìm Tiểu phu nhân bù đắp một cái lễ, tỏ rõ thái độ cho nhà họ chút thể diện…”

Bên Tiêu gia dễ nói nhưng nếu Vương gia vì chuyện này mà huỷ hôn gì đó với Hình gia, thật sự khó giải thích lắm, Bùi phu nhân nghĩ ngợi một lát rồi chợt nói: “Ta thấy Tam tiểu thư Vương gia cũng rất tốt…”

Quốc công gia quay đầu lại: “Sao ta không biết được chứ? Vương Nhung Thiên và Nhị phu nhân(1) đều là người nhạy bén, nuôi con cái có thể kém tới đâu, nhưng mà Hình gia ở phía trước, chúng ta cũng không thể đi cạy góc tường…”

(1)Ở chương 103, tác giả xưng mẹ Vân Nương là nhất phu nhân (Có lẽ khác với đại phu nhân). Sang chương 104 thì xưng là nhị phu nhân. Sang chương 105 thì xưng nhất phu nhân. Mình đọc đến đâu edit đến đó nên cũng hong biết tác giả muốn xưng hô như thế nào. Bây giờ mình để tạm là nhị phu nhân, nếu các chương sau có thay đổi thì mình sẽ sửa lại ạ

“Đi một bước tính một bước, bây giờ chúng ta ở chỗ này vội vàng cũng vô dụng, nói không chừng ngày mai, không còn tiếng gió gì đâu…”

Sáng sớm hôm sau, Bùi phu nhân còn chưa kịp tới Tiêu gia, Tiêu tiểu thư lại tới, lúc này không phải tìm Bùi phu nhân mà trực tiếp đi tìm Bùi An.

Vất vả lắm mới về từ chiến trường, hiếm khi Bùi An được ngủ ngon, mặt trời nắng lên ba sào mới thức dậy, còn đang mặc quần áo thì nghe Đồng Nghĩa bẩm báo: “Chủ tử, Tiêu tiểu thư đến, nói là tự mình làm bữa sáng cho người.”

Bùi An sửng sốt: “Nàng ta không từ bỏ thật à, mắt mù sao, toàn bộ đàn ông ở thành Lâm An còn đầy ra đó, nhất định phải thích người bạc tình bạc nghĩa này sao?”

Đồng Nghĩa:...

Bàn về việc tự hiểu lấy mình, chủ tử nhà hắn vẫn có.

“Không gặp.” Nếu đã tính toán từ hôn thì phải triệt để xóa bỏ quan hệ: “Nói cho nàng ta biết, sau này không cần tới nữa, ta không có hứng thú với nàng ta.”

Đồng Nghĩa đi ra ngoài truyền lời, còn chưa câu cuối cùng xong, Tiêu tiểu thư đã khóc lên, vừa khóc vừa xông vào bên trong: “Hôm nay ta nhất định phải gặp huynh ấy nói cho rõ ràng, rốt cuộc Tam tiểu thư Vương gia kia rót canh** gì, để cho huynh ấy bội tình bạc nghĩa…”

Đồng Nghĩa nhếch khóe môi cười cười, muốn nói, hình như cũng có bội tình bạc nghĩa gì đâu, lúc trước chủ tử nhà hắn đối xử với nàng ta, cũng không phải là thái độ như vậy...

“Tiêu tiểu thư…” Thấy nàng ta xông vào bên trong, Đồng Nghĩa vội vàng đi ngăn cản, nhưng trong viện này không có nha hoàn, hắn là một thằng đàn ông, không thể ra tay, chỉ trơ mắt nhìn nàng ta tiến vào cánh cửa.

Vừa đi vào, Bùi An đang thắt đai lưng.

Sắc mặt Tiêu tiểu thư đỏ lên, vội vàng quay lưng lại, đầu ngón tay xoắn lại với nhau: “Bùi Lang, muội…”

Động tác Bùi An hơi dừng lại, liếc nàng ta một cái, không lên tiếng, chậm rãi thắt đai lưng xong rồi đến ngồi xuống cạnh bàn: “Lần này Tiêu tiểu thư xông vào phòng đàn ông, ta không bị sao cả, Tiêu tiểu thư là một cô nương, vẫn nên chú ý một chút.”

Hai người vốn là người sẽ hứa hôn, nàng ta tiến vào cũng không sao, Tiêu tiểu thư xoay người vội vàng nói: “Bùi Lang, phụ thân mẫu thân đã đồng ý chọn ngày nghị thân, bây giờ… Mối hôn sự này nên hứa như thế nào?”

“Không hứa được, cũng không cho phép.” Vẻ mặt Bùi An không sao cả, uống một chén trà, tiện tay cầm lấy quyển sách ngày qua chưa đọc xong, lật ra.

Tiêu tiểu thư vốn ấm ức lắm, lại gặp thái độ lạnh lùng của Bùi An thành thử bắt đầu khóc sướt mướt.

“Dừng lại.” Bùi An nghe được tiếng kia thì đau đầu: “Đừng khóc ở chỗ ta.”

Tiêu tiểu thư cắn chặt môi: “Bùi Lang…”

Bùi An sửa lại: “Tiêu tiểu thư vẫn nên gọi ta một tiếng Bùi thế tử, hoặc là Bùi công tử đi, như thế cho thoả đáng.”

Việc này giống như phân rõ giới hạn với nàng ta, Tiêu tiểu thư nghẹn vẻ mặt đầy nước mắt, quay đầu nhìn về phía tiểu lang quân tuấn tú ngồi trên ghế, không tin hắn có thể tuyệt tình như thế.

Hai người họ đã đính thân từ nhỏ,Tam tiểu thư Vương gia kia là cái thá gì, nàng ta dịu dàng nói: “Bùi ca ca.”

Bùi An lại sửa lại: “Bùi Công tử.”

Trước khi gặp Tam tiểu thư kia, mặc dù huynh ấy cũng lạnh lùng nhưng chưa bao giờ tuyệt tình với mình như vậy, Tiêu tiểu thư vô cùng đau lòng, khóc nói: “Chẳng lẽ Bùi Lang muốn lui hôn sao?”

Cuối cùng cũng hỏi đến câu đúng ý.

Cuối cùng Bùi An cũng ngẩng đầu: “Cũng không tính là lui hôn, chỉ là một lời nói miệng thôi, Tiêu tiểu thư không cần coi là thật, vẫn nên chọn phu quân khác đi.”

Ánh mắt Bùi An nhìn nàng ta, trong mắt không hề có phần tình nghĩa nào, dáng vẻ như người đàn ông bạc tình quả nghĩa, phụ lòng người khác.

Tiêu tiểu thư tức giận đến độ toàn thân run rẩy, chất vấn: “Chẳng qua Tam tiểu thư Vương gia kia chỉ có cái mặt đẹp hơn mà thôi, lang quân há là người nông cạn như vậy?”

Bùi An nhếch khóe môi cười: “Làm sao cô biết ta không phải?”

Lúc Triệu Viêm tìm tới cửa, vừa lúc nhìn thấy Tiêu tiểu thư khóc lóc chạy ra khỏi viện Bùi An.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Vừa vào phòng, đã lắc đầu thở dài với Bùi An: “Ta đã nói rồi mà, khuôn mặt này của Bùi huynh, sớm muộn gì cũng vướng nợ tình, chắc là lúc này Tiêu tiểu thư khóc tới mù mắt rồi.”

Bùi An không để ý tới hắn: “Có việc gì?”

Triệu Viêm đặt mông ngồi đối diện Bùi An, lắc lắc cây quạt trong tay, vẻ mặt tò mò hỏi: “Bên ngoài đang truyền huynh với Tam tiểu thư Vương gia âm thầm tư thông, ở cùng nhau từ sớm đấy, huynh nói cho ta biết, hai người huynh quen biết như thế nào, thân thiết như thế nào? Theo như ta biết, không phải Tam tiểu thư đã đính hôn với Hình gia sao..”

“Ngươi nói xem?”

Triệu Viêm nghi hoặc nhìn Bùi An, đột nhiên sửng sốt: “Không phải hôm qua là lần đầu tiên huynh gặp Tam tiểu thư chứ?”

Bùi An không trả lời.

Triệu Viêm hít sâu một hơi: “Ta biết ngay mà, có lần nào huynh ra ngoài mà không có ta… Nhưng hôm qua huynh đối xử với người ta.” Cũng không đúng, hắn quen biết Bùi huynh nhiều năm như vậy, khi nào từng xấu hổ vì một cô nương đâu, Triệu Viêm thầm nghĩ: “Làm người á, vẫn phải biết giữ chữ tín, không thể thấy sắc nảy lòng tham, bội tình bạc nghĩa… Bùi huynh yên tâm, có ta ở đây, dù lời đồn đại kia lợi hại hơn nữa ta cũng có thể trả lại cho huynh một thân trong sạch, quay đầu huynh đi dỗ Tiêu tiểu thư một tiếng đi, cũng sẽ không có chuyện gì.”

Bùi An nhíu mày: “Đồn rất lợi hại?”

Triệu Viêm lạnh lùng xuy một cái: “Lợi hại hay không, lát nữa Bùi huynh đi dạo quán trà một chút là biết, tin tức mới, từ đầu đường đến cuối phố, bảo đảm huynh đi đến đâu cũng nghe thấy được.”

Bùi An:...

“Thật sao, đồn như thế nào?”

“Nói hai người trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, tìm trong thành Lâm An này cũng không tìm được một đôi đăng đối như thế.”

Bùi An cười: “Nói tầm bậy tầm bạ.”

Triệu Viêm sững sờ nhìn chằm chằm sắc xuân sắp tràn ra trên khóe mắt Bùi An, giống như nhìn thấy cây vạn tuế nở hoa, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Bùi huynh, huynh cảm thấy, Tam tiểu thư Vương gia lớn lên như thế nào?”

Bùi An nhớ lại gương mặt trong đầu một chút, không thể phủ nhận: “Rất đẹp.”

Triệu Viêm:...

Xong rồi, loạn hết rồi.

“Tuy nói chuyện cạy góc tường nhà người ta rất thiếu đạo đức, cũng chả vẻ vang nhưng nếu là Bùi huynh thì lại khác, chờ tương lai cưới tẩu tử, không chỉ “giải thoát” các cô nương trong thành mà còn cho những tên đàn ông độc thân chúng ta một con đường sống, coi như tích đức làm việc thiện, là chuyện tốt.”

Bùi An liếc hắn một cái: “Theo ngươi thì nên làm như thế nào?”

Cái này là nghề của Triệu Viêm, con mắt sáng ngời, tiến lên phía trước: “Cố gắng thêm chút nữa, làm mưa làm gió mạnh mẽ hơn nữa, nếu Hình gia có thể chống đỡ được áp lực để cẩu hôn với Vương gia, vậy Bùi huynh cũng không cần cạy góc tường nữa, vô ích, không có phần của huynh. Nhưng nếu Hình gia không chịu nổi áp lực, lui hôn với Vương gia thì chứng tỏ quan hệ hai nhà này cũng chỉ có thế, Tam tiểu thư gả sang đó, sớm muộn gì cũng không giữ được…”